"Tôi cũng biết dùng chiêu này," người đàn ông cụp mắt nhìn cô, đôi mắt trong veo, "Bất ngờ không?"
Thư Thanh Nhân không phục, nhỏ giọng phản bác, "Đây là cái gì chứ, chỉ là trò xiếc cũ rích thôi."
Anh không tức giận, cười nhẹ, cúi đầu, như muốn hôn cô.
Anh nghiêng đầu, giống như thật sự định hôn lên má trái của cô, Thư Thanh Nhân vội vàng lấy tay che má trái mình lại, sợ anh giở trò, thuận tiện cũng che má phải.
Mỗi tay che một bên mặt, lần này bên nào anh cũng không hôn được.
Đôi môi mềm mại và ấm áp của người đàn ông hôn lên chiếc mũi nhỏ cong cong của cô.
"Cái này coi như là thù lao đi." Người đàn ông thấp giọng giải thích hành động chiếm tiện nghi này của mình.
Cả người Thư Thanh Nhân bật nhảy ra khỏi vòng tay của anh giống như con tôm hùm sống chạm phải vật nóng.
"Đây mới là trò xiếc mới chứ?" Thẩm Tư Ngạn đứng thẳng người, dáng vẻ thoải mái lười biếng.
Thư Thanh Nhân che mũi lại, lúc này đoán chừng cái mũi cô đã đỏ ửng lên như cái mũi đỏ vào ngày đông có tuyết rơi.
Màn đêm tối mịt, dưới ánh đèn đường vàng mờ ảo, bước chân của thiếu nữ ngày càng nhanh hơn, thề phải bỏ lại người đàn ông này ở phía sau một đoạn thật xa.
Thời tiết đã trở nên tốt hơn, các vì sao đang bắt đầu xuất hiện trên bầu trời đêm.
Cuối cùng mặt trăng cũng không còn lẻ loi một mình lơ lửng trên đó.
"Cô nhỏ," người đàn ông dở khóc dở cười, "Tôi không biết đường."
Người phụ nữ mặc kệ anh tiếp tục đi thẳng về phía trước, nhưng bước chân như bay của cô lúc này đã chậm lại hơn lúc nãy rất nhiều.
***
Cuối cùng cũng về đến nhà, Thư Thanh Nhân dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt xong, nằm ở trên ghế sô pha, chuẩn bị đi ngủ.
Người đàn ông từ trong phòng vệ sinh đi ra, nửa người trên chỉ mặc một cái áo sơ mi bó sát, vì mới rửa mặt xong, tóc trên trán vẫn còn hơi ươn ướt.
"Thật sự ngủ trên ghế sô pha?"
Thư Thanh Nhân quay lưng về phía anh, làm như không nghe thấy.
"Vừa rồi tôi cũng bị người ta hiểu lầm là tiểu bạch kiểm rồi," Thẩm Tư Ngạn đi tới một bên kia của ghế sô pha ngồi xuống, rũ mắt nhìn cô cười nói, "Lúc này phải thêm một cái tính từ nữa mới đúng, tiểu bạch kiểm không có phong độ."
Thư Thanh Nhân ngồi dậy, ngẩng đầu trừng anh, "Anh muốn trả lại giường cho tôi?"
Thẩm Tư Ngạn đáp, "Không trả, nằm giường dễ chịu hơn."
Cô nheo mắt lại, một lúc lâu sau cũng không nói chuyện.
Thẩm Tư Ngạn yên lặng chờ phản ứng tiếp theo của cô, có thể là nhanh mồm nhanh miệng đáp trả, cũng có thể là thẹn quá hóa giận, trực tiếp cướp giường lại.
Bất kể phản ứng như thế nào, Thẩm Tư Ngạn đều mong đợi.
Đầu tiên có thể thấy cô lộ ra dáng vẻ con mèo con giơ móng vuốt, sau đó lại dỗ cô về giường ngủ.
Kết quả không phải kiểu phản ứng nào trong cả hai dự liệu này của anh.
Cô đứng bật dậy, vươn tay ra nắm lấy cánh tay của anh, kéo anh đi về phía phòng ngủ.
Thẩm Tư Ngạn không biết cô muốn làm gì, cô chỉ im lặng kéo anh vào trong phòng ngủ, sau đó còn đóng cửa tắt đèn, chỉ để lại một ngọn đèn vàng mờ ở trước giường.
Cô đẩy anh, người đàn ông thuận thế ngồi xuống giường.
Cô lại ấn lên vai anh, đẩy anh nằm xuống giường, người đàn ông bị một loạt động tác này của cô làm cho anh trở tay không kịp, anh vẫn không rõ đang có chuyện gì xảy ra, chỉ thấy cô từ trên cao cúi người xuống, chống tay chắn hai bên người của anh, giọng điệu cứng ngắc, "Chúng ta ngủ cùng nhau."
"Bùm ―― "
Lý trí của Thẩm Tư Ngạn bỗng bị đánh sập, giọng nói trầm thấp, anh gần như bị cô ép điên, "Tối nay tôi phải ngủ trong chăn."
"Được."
Anh nắm chặt cánh tay của cô, kéo cô vào lòng, sau đó bế cô lên, vén chăn lên và đặt cô vào.
Lần này anh thực sự không ngủ ngoài chăn mà cùng với cô chui vào trong chăn mềm.
Thẩm Tư Ngạn đè giọng hỏi cô: "Không thích ngủ ở ghế sô pha như vậy?"
Cô nhỏ giọng trả lời: "Ngủ ghế sô pha không thoải mái."
Ánh sáng mờ của đèn ngủ chiếu lên khuôn mặt của hai người, đôi mắt ẩm ướt của người phụ nữ, nửa khuôn mặt lộ ra ngoài chăn xinh đẹp không tả xiết, giống như cô đang ôm một cây đàn nguyệt che khuất nửa khuôn mặt, càng che càng khiến cho người đàn ông muốn giật chăn ra, thấy rõ cả khuôn mặt của cô.
Thẩm Tư Ngạn thở phì phò, giọng nói còn thấp hơn vừa rồi, "Vậy ngủ với tôi thì thoải mái sao?"
Cô không trả lời, nhưng sau đó hỏi anh: "Anh có thoải mái không?"
"Không thoải mái," giọng của anh có chút rầu rĩ, “‘Em vẫn nên ra ngoài ghế sô pha ngủ đi."
"Đây là giường của tôi, muốn ngủ ghế sô pha thì anh đi ra mà ngủ, tôi không đi." Cô bỗng vươn tay ra, siết chặt chăn bông trên người, dáng vẻ không nói lý.
Người đàn ông hừ một tiếng, "Không phải chỉ là cho tôi mượn giường một đêm thôi sao, nhỏ mọn vậy."
"Lúc nãy ở siêu thị sao anh không nói rõ ràng đi," cô bỗng nhếch môi, giường như muốn nhe răng nanh với anh, "Ngủ một đêm thì ngủ một đêm, ai biết anh muốn ngủ kiểu gì."
Anh nhíu mày, "Ngủ kiểu gì?"
Người đàn ông này rất thích chỉ nói một nửa, sau đó giữ lại một nửa để trêu ghẹo cô.
Nếu cô hiểu cô sẽ hung dữ với anh, không hiểu sẽ trợn tròn mặt, chờ anh ra ám chỉ, mặc kệ là phản ứng nào của cô cũng rất thú vị.
Chỉ là hôm nay không biết cô uống trúng cái thuốc gì hay là đã đổi tính, không ngờ cô xích lại gần anh, hương thơm ngọt ngọt nhè nhè lập tức phả lên gương mặt của người đàn ông.
Giọng nói của cô rất nhỏ, giống như lông vũ đang không ngừng vuốt ve chọc phá trái tim của người đàn ông, "Ngủ với người."
Ánh mắt người đàn ông nóng lên, giọng nói khàn khàn: "Thư Thanh Nhân, Em có biết mình đang tìm chết không?"
Cô chẳng những không cảm thấy bản thân đang tìm cái chết, ngược lại còn mềm mại cười hai tiếng, "Không biết, tôi không hiểu."
Con mẹ nó rõ ràng là cô hiểu, giả vờ cái gì mà giả vờ.
Dưới bụng của Thẩm Tư Ngạn căng lên, ánh mắt anh đỏ rực, trong giọng nói một nửa là tức giận một nửa là bất đắc dĩ, "Tôi nhận thua, tiếp tục thế này có một ngày tôi sẽ bị em đùa chết thôi."
Anh nói xong vén chăn ngồi dậy, nặng nề mà chậm rãi thở dài một hơi, cuối cùng bước xuống giường.
Thư Thanh Nhân ôm chăn hỏi anh: "Anh muốn ra ngoài ghế sô pha ngủ sao?"
"Em thật sự muốn tôi ngủ cùng giường với em?" Thẩm Tư Ngạn cong môi, giọng nói của anh vừa lạnh vừa lười biếng, "Vậy tôi ngủ giường của em, có qua có lại, có phải em sẽ muốn ngủ với tôi không?"
Thư Thanh Nhân vô cùng sửng sốt, cái này mà gọi là có qua có lại cái gì chứ.
Nhưng hôm nay gan của cô đặc biệt rất lớn, cô vỗ giường nói: "Nào đến đây, nằm xuống."
Hôm nay anh bị cô trêu chọc đến cả lưng cũng ngứa ngáy rồi, bây giờ mà không đi tắm nước lạnh, đêm nay anh sẽ không có cách nào bình tĩnh được.
"Không ầm ĩ với em nữa," anh thấp giọng hung dữ với cô, "Em ngủ của em đi."
Anh đi ra ngoài, còn giúp cô đóng cửa.
Thư Thanh Nhân nằm ở trên giường trằn trọc, mãi đến khi rạng sáng cũng không hề có chút buồn ngủ nào, cô lăn qua lăn lại, cuối cùng lăn đến chỗ người đàn ông vừa nằm.
Cô vùi đầu vào gối, hít hương gỗ tùng thơm ngào ngạt của người đàn ông vẫn còn lưu lại trên giường của cô.
Lần này cô càng không ngủ được, dưới bụng trướng đến mức khó chịu, cảm giác ngứa ngáy từ đại não chạy khắp cả người.
Sau khi cảm giác kỳ lạ kia dần dần tiêu tan, cô dường như có điều suy nghĩ, hôm nay cô đã đáp lại anh như vậy, cũng không biết anh có hiểu hay không.
Thẩm Tư Ngạn nằm trên ghế salon, đau khổ trằn trọc, sự đè nén và cuồng loạn như đang đánh nhau trong người anh,