Thư Thanh Nhân lo lắng không thừa, hành động vừa phách lối lại bốc đồng này của Thẩm Tư Ngạn trực tiếp dẫn đến kết cục anh bị bác gọi đi thẩm vấn.
Người của Thẩm thị hoàn toàn không ngờ được Thẩm Tư Ngạn đột nhiên sẽ diễn một màn này, toàn bộ khách mời trong tiệc rượu đều chứng kiến cảnh anh tỏ tình.
Tiệc rượu thương nghiệp đang an yên đang lành lại bị anh biến thành nơi để tỏ tình.
"Cháu tùy hứng tốt xấu gì cũng phải có một cái mức độ thôi, may là hôm nay cha của cháu không đến, nếu nó mà đến, chắc chắn sẽ bị cháu chọc tức đến ngất luôn."
"Thẩm Bách Lâm ngồi trên ghế sô pha ở vị trí chính giữa, sắc mặt hơi tức giận, giọng điệu nghiêm túc.
Thẩm Tư Ngạn là bậc con cháu chỉ có thể đứng ở bên cạnh, chờ sau khi bác nói xong anh mới được phép lên tiếng.
"Bác bớt giận, bác bị cháu chọc tức, cháu đáng bị Dunn đánh." Giọng điệu Thẩm Tư Ngạn bình thản cà lơ phất phơ vắt chéo chân, dáng vẻ không hề để ý.
Thẩm Bách Lâm trừng mắt nhìn Thẩm Độ đứng bên cạnh, "Nó sẽ đánh cháu? Rõ ràng hai đứa cùng một bọn!"
Thẩm Độ có chút bất đắc dĩ, "Bố, con thật sự không biết Senan muốn làm gì."
"Đó là thằng nhóc này không nói cho con biết, nếu như nó nói cho con, chẳng lẽ con sẽ không giúp nó!" Thẩm Bách Lâm tức giận.
Thẩm Tư Ngạn là cháu trai lớn của anh cả Thẩm Bách Lâm, là người đầu tiên của thế hệ thứ ba của nhà họ Thẩm, từ bé đến lớn được mọi người bao quanh, chiều chuộng, nuông chiều.
Ngay từ đầu Thẩm Bách Lâm đã không có bất kỳ hy vọng nào với thằng cháu này, lúc thằng bé đi học cũng không học giỏi.
Nền giáo dục của Hồng Kông là giáo dục mở, tôn trọng tự do tự chủ, Thẩm Tư Ngạn ban ngày mặc đồng phục đi học ở đảo Nam Âu.
Buổi tối sẽ chạy đi lăn lộn, mấy cái khác thì không rõ, nhưng quán bar nào trên đường Lan Quế Phường pha rượu cocktail ngon nhất thì tên nhóc này lại biết rất rõ.
"Senan, rốt cuộc là cậu uống nhiều nên nhất thời lú lẫn, hay cậu đang nghiêm túc," Thẩm Độ hỏi lại anh, "Nếu như cậu đang nói đùa, chuyện sau đó cậu định làm như thế nào."
Thẩm Tư Ngạn cười, "Tôi có uống rượu, nhưng không đến mức không biết bản thân mình đang làm gì."
"Sau khi hết tết, bố của cháu nói với ta năm nay cháu không ở lại Hồng Kông ăn tết, là vì muốn theo đuổi phụ nữ," Thẩm Bách Lâm trầm giọng nói, "Là vị Thư tiểu thư này?"
Thẩm Tư Ngạn gật đầu.
Thẩm Bách Lâm lạnh giọng nói, "Ta thấy cháu điên rồi! Thư tiểu thư vừa ly hôn, cháu cứ như vậy mà không kịp chờ nổi theo đuổi con bé, có phải cháu ngại danh tiếng của mình tốt quá rồi, đúng không?"
"Đâu phải vừa ly hôn đâu, đã hơn mấy tháng rồi." Thẩm Tư Ngạn sửa lại lời không chính xác của bác.
Câu này chọc Thẩm Độ bật cười, "Cậu có thể nhịn đến lúc này, cũng coi như là không tệ rồi ha."
"Cái gì?!" Thẩm Độ kinh ngạc, trong lời nói của ông tràn đầy sự không thể tin được: "Nói như vậy khi Thư tiểu thư vẫn chưa ly hôn cháu đã?!"
Thẩm Tư Ngạn lập tức giải thích, "Chưa làm gì được, chưa làm gì được, bác bình tĩnh."
"Cháu! Hôm nay ta phải thay bố cháu giáo huấn cái tên nhóc thối vô liêm sỉ không cần mặt mũi như cháu thật đàng hoàng mới được!" Thẩm Bách Lâm đứng dậy, giơ tay lên đánh về phía Thẩm Tư Ngạn.
Thẩm Tư Ngạn không dám đánh trả, chỉ có thể đưa tay lên che mặt tránh bác đánh vào mặt.
"Cháu có thể có chút liêm sỉ được không! Cháu thiếu phụ nữ hay là thiếu thông minh, người ta chưa ly hôn cháu cũng dám có suy nghĩ lệch lạc được.
Bố của cháu đang ở xa không dạy bảo được cháu, hôm nay ta nhất định phải đánh cháu đến khi nào cháu tỉnh thì mới thôi!"
Thẩm Tư Ngạn la lên hai tiếng, "Bác, bác, cô ấy đã ly hôn rồi mà, a, ai, bác nhẹ tay chút."
"Ta nhẹ tay? Lúc cháu và người ta dây dưa không rõ sao không nghĩ đến ngày hôm nay cháu sẽ bị ta đánh? Cháu cho rằng cháu ngồi lên cái ghế thái tử gia này rồi thì không ai quản được cháu đúng không, vị trí kế thừa này còn không phải là ta đưa cho cháu?!"
Thẩm Tư Ngạn không còn cách nào khác, chỉ có thể nhận trận đòn này, cuối cùng quay qua trách chú của mình, "Dunn, anh cố ý chỉnh tôi."
"Chẳng lẽ lời tôi nói không phải sự thật?" Thẩm Độ thản nhiên nói.
Thẩm Bách Lâm đánh mấy phút, ông có chút mệt, thở phì phò rồi lại ngồi xuống.
Nhưng mà ông vẫn chưa hết giận, lại dời mục tiêu, "Cháu thì da mặt dày rồi, Thư tiểu thư là một người đã kết hôn, chẳng lẽ con bé cũng theo cháu làm loạn sao? Ta thật sự muốn hỏi thăm nhà con bé một chút, xem bên đó dạy bảo con gái họ thế nào."
Thẩm Tư Ngạn thờ ơ giải thích với ông, "Không liên quan đến cô ấy, cô ấy cơ bản không hề biết cháu thích cô ấy, là cháu quấn lấy cô ấy không buông."
Thẩm Bách Lâm: "Cái tên súc sinh này! Cháu còn học được chiêu liệt nữ sợ tên dây dưa cơ à?!"
Thẩm Tư Ngạn yên lặng thừa nhận, dù sao hôm nay anh cũng bị Thư Thanh Nhân mắng nhiều rồi.
"Bác đừng khiến chuyện thêm phiền toái, cháu vất vả lắm mới có thể hâm nóng trái tim của cô ấy lên một chút, nếu bác đi nói, cô ấy lại trốn tránh cháu."
Thẩm Bách Lâm vỗ vỗ lồng ngực của mình: "Vậy trái tim của ta lạnh thành thế này, cháu không nghĩ đến vỗ về an ủi ta sao?"
"Trái tim của bác, vẫn nên đi tìm thím đến vỗ về an ủi bác thôi." Thẩm Tư Ngạn bật cười.
Thẩm Bách Lâm tức giận đến mức râu dựng cả lên, trừng mắt nhìn anh, "Cháu!"
"Bố, bố đừng tức giận, tính tình này của Senan, từ nhỏ đến lớn đã từng nghe lời của chúng ta đâu," Thẩm Độ làm công tác khuyên bảo Thẩm Bách Lâm, "Khi còn bé đã như vậy, bây giờ trưởng thành rồi, bố còn mong chờ có thể quản được Senan sao?"
Thẩm Bách Lâm thở dài, hỏi Thẩm Tư Ngạn: "Cháu gióng trống khua chiêng theo đuổi con bé như vậy, trước đó đã thổ lộ với người ta trước à?"
"Không có," Thẩm Tư Ngạn chớp mặt, giọng điệu bình tĩnh, "Trước khi bị bác đánh, cháu mới bị cô ấy đánh xong."
".
.
.
Cháu thích con bé đến vậy sao? Biết rõ con bé vừa ly hôn, cháu cũng không dây vào sao?" Biểu cảm của Thẩm Bách Lâm có thể nói là một lời khó nói hết.
Thẩm Tư Ngạn cụp mắt, cười nói: "Bác à, cháu còn tường bác sẽ khác những trưởng bối khác chứ."
Thẩm Bách Lâm lắc đầu, giọng điệu trầm ổn, "Ta không phải là để ý cái này, con bé ly hôn hay không cũng không liên quan gì đến ta, cháu thích, cháu không ngại, vậy ta còn có thể nói gì đây.
Chỉ là ly hôn đối với người phụ nữ mà nói không đơn giản như đổi một công việc mới, con bé đã ly hôn, có nghĩa là trước cháu, đã có một người đàn ông đã từng tham dự vào mỗi một chuyện nho nhỏ trong cuộc sống của con bé.
Có rất nhiều đôi vợ chồng sau khi ly hôn, trong cuộc sống vẫn luôn dây dưa không rõ, huống chi con bé và chồng trước của mình là hôn nhân thương mại.
Cháu muốn ở cùng con bé, thì phải chịu đựng những di chứng mà cuộc hôn nhân trước mang lại cho cuộc sống của con bé, thậm chí có thể ảnh hưởng đến mối quan hệ sau này của hai đứa.
Ta hiểu tính tình của cháu, cháu không phải là đứa có thể chịu được tính tình của người khác, trước khi đến với con bé, cháu phải suy nghĩ thật kỹ điểm này."
Người Trung Quốc coi trọng hôn nhân, đến mức gần như vượt xa sức tưởng tượng của chính họ.
Thẩm Tư Ngạn từ nhỏ đã được tiếp nhận giáo dục theo hướng phương Tây, tư duy và hành vi cũng theo phong cách phương Tây, nhưng Thư Thanh nhân là một người hoàn toàn lớn lên trong, Trung Quốc Đại Lục, đến khi cô xuất ngoại du học, tư duy của cô đã được hình thành rất vững chắc, cho dù là hôn nhân thương mại, cô vẫn lựa chọn tôn trọng và đối xử tốt với cuộc hôn nhân này.
Giữa Thư Thanh Nhân và Tống Tuấn Hành không có tình cảm, nhưng cô chưa từng có suy nghĩ đi vượt quá giới hạn hay phản bội, bởi vì theo quan điểm của cô, Tống Tuấn Hành là người chồng hợp pháp của cô, cô tôn trọng cuộc hôn nhân này, cũng tôn trọng chồng của mình.
Nhiều người không muốn tìm một người bạn đời đã từng kết nhân, không phải vì thành kiến với người kết hôn hai lần, mà chỉ là không thể nào chấp nhận được sau khi cuộc sống mới bắt đầu người cũ của bạn đời của mình vẫn bị ràng buộc bởi cuộc hôn nhân trước đó, đó là dấu hiệu nguy cơ rõ ràng cho một cuộc sống ổn định.
"Cô ấy không thể quên được, chứng minh cuộc hôn nhân trước đó đã mang đến rất nhiều tổn thương cho cô ấy, người phụ nữ như vậy thì càng cần có người tiếp theo đến bảo vệ cô ấy," Thẩm Tư Ngạn dừng một chút, cụp mắt khẽ cười, "Cháu sẽ khiến cô ấy hoàn toàn quên hết những điều không vui trước đây, cho dù cô ấy không quên được, vậy cô ấy cũng không sai, người sai là chồng trước của cô ấy, không đối xử tốt với cô ấy, là cháu chưa đối với cô ấy đủ tốt để cô ấy quên đi chuyện cũ."
Thẩm Bách Lâm giật mình, ngạc nhiên với những lời này của anh.
Sau mấy phút trầm mặc, Thẩm Bách Lâm vẫy tay, "Thôi được rồi, cháu ra ngoài xã giao đi.
Đánh cũng đánh xong rồi, những gì nên nói ta cũng nói gì, còn lại thì cháu tự quyết định đi."
Thẩm Tư Ngạn không bị đánh nữa, anh bắt đầu cảm thấy cuộc nói chuyện vừa rồi với bác mình có chút không thật, "Thật sự không còn gì muốn nói ạ?"
"Bác của cháu đã lăn lộn khắp Tây Cửu Long lâu như vậy, có chuyện hoang đường gì chưa từng nghe đâu, với tình tình này của cháu," Thẩm Bách Lâm "xùy" một tiếng, vẻ mặt ung dung, "Chẳng lẽ cháu muốn ta diễn cảnh trên TV với cháu, ta nhất định phải tự chủ trương tìm một người phụ nữ cháu không thích, rồi ép cháu kết hôn?"
Trước đây Thẩm Tư Ngạn cũng rất khinh thường loại chuyện như thế này, nhưng cô nhỏ của anh là trường hợp điển hình cho chuyện này, là vật hy sinh cho cuộc hôn nhân thương mại.
Thẩm Bách Lâm nhìn anh như vậy cũng đoán được anh đang nghĩ gì, nửa bóng gió nửa cười nói, "Cháu tài giỏi như thế, còn cần kết thông gia sao? Cháu nhìn Thẩm Độ xem, cũng không phải tự mình đi tìm vợ đó sao?"
Cũng đúng, người nhà họ Thẩm của bọn họ gần như đều tự do yêu đương, ánh mắt đám con cháu sau này cũng rất cao, sẽ không tìm đối tượng bọn họ không lọt mắt.
Thẩm Tư Ngạn bị đánh một trận, so với việc anh thuyết phục bác của mình, đây giống như bác vừa lên lớp anh thì đúng hơn.
Sau khi anh ra ngoài, Thẩm Bách Lâm lúc này mới lắc đầu, khẽ mắng một câu.
"Thằng ngốc này."
***
Bởi vì xảy ra chuyện như vậy, tiệc rượu so với tưởng tượng ban đầu thì náo nhiệt hơn rất nhiều.
Từ Thiến Diệp không thích kiểu tiệc như thế này nên không đến tham gia náo