Đúng lúc này Thẩm Tư Ngạn tắm xong đi ra, tim Thư Thanh Nhân suýt chút nữa ngừng đập, cô muốn trốn như lại không có chỗ để trốn.
Người đàn ông kéo cô vào trong ngực dễ dàng như bắt gà con.
"Đây là nhà của em," anh trầm giọng cười, "Em muốn trốn đi đâu?"
Không phải là Thư Thanh Nhân muốn trốn, chỉ là cô không biết nên đối mặt với anh thế nào thôi.
"Thích tên ghi chú mới không?"
Thư Thanh Nhân không nói thích, cũng không nói không thích, vành tai đỏ ửng của cô đã cho người đàn ông biết đáp án.
Anh cười tủm tỉm nhìn cô, "Xem ra là thích rồi."
Hôm nay cô bị anh trêu chọc mấy lần, không cam tâm bản thân cứ như vậy để anh tùy ý trêu đùa, bĩu môi dội cho anh một gáo nước lạnh, "Cái tên này nghe như dỗ bồ nhí ý."
Thẩm Tư Ngạn nhướng mày, anh nhéo mặt cô một cái, híp mắt trầm giọng nói: "Anh nói này Thư tiểu thư, anh mới là bồ nhí nhé, nếu phải dỗ dành cũng phải là em dỗ anh mới đúng."
Thư Thanh Nhân không muốn nghe hai từ tiểu tam này, đây cũng không phải là từ ca ngợi gì, anh cứ chụp lên đầu anh mà nói như vậy.
Cô tựa vào ngực anh, giọng nhỏ như muỗi kêu, "Anh không phải bồ nhí."
"Hửm?" Anh vuốt ve mái tóc dài của cô, "Vậy anh là gì?"
Không không nói gì, dường như đang do dự.
"Không nên pha nước chanh cho em uống," Anh giả vờ thất vọng thở dài một tiếng, vân vê cằm của cô buộc cô phải ngẩng đầu lên đối mặt với mình, "Tỉnh rượu lại không được nhận thưởng nữa."
Thư Thanh Nhân bỗng nhón chân lên, hai tay vòng qua cổ của anh, nhẹ nhàng hôn lên cằm của anh một cái.
"Trả nợ," cô sát lại gần bên tai anh, nhỏ giọng nói: "Bạn trai."
Hơi thở người con gái như hoa lan, âm thanh vang bên tai anh giòn tan, cánh tay của cô lạnh ngắt, khi cô choàng tay lên cổ anh khiến anh hơi run lên.
Thẩm Tư Ngạn không nói chuyện, trực tiếp ôm lấy eo cô, nâng cả người cô lên đi thằng vào phòng ngủ.
"Nếu đã là bạn trai, cuối cùng tối nay anh cũng không cần phải ngủ trên ghế sô pha rồi?"
Thẩm Tư Ngạn đặt cô lên giường, anh chống nửa người lên nhìn cô cười.
Thư Thanh Nhân chớp mắt, "Vậy thì ngủ chung đi."
Lúc cô to gan thì có thể nói là rất can đảm không sợ gì hết, Thẩm Tư Ngạn bị cô làm cho cả người đều cảm thấy sôi sục.
Người phụ nữ này tiến tiến lui lui, muốn cự lại còn nghênh, lúc ngượng thùng thì khiến cho người ta không nhịn được muốn tiếp tục trêu chọc cô.
Lúc trêu chọc thì lại khiến anh liên tục thất bại thải rút lui, thật sự muốn anh phải chết dưới tay cô.
Thẩm Tư Ngạn vén chăn lên, trùm chăn che kín người anh và cô.
Tầm mắt lập tức trở nên tối lại, anh ấn đầu cô vào trong ngực mình, hơi thở dồn dập, "Nếu như buổi sáng ngày mai em dám quên, anh sẽ cắn chết em."
Cô buồn bực nói: "Anh không tin em như vậy à?"
"Bị em chơi nhiều lần rồi, anh không yên tâm," anh nói, "Em phải phụ trách với anh."
Thư Thanh Nhân ôm eo của anh, nói: "Anh giống như bồ nhí thiếu cảm giác an toàn ý."
"Cái gì mà bồ nhí," anh khá là không hài lòng với xưng hô này, "Thăng cấp thành công vẫn còn là bồ nhí?"
"Thăng cấp?" Thư Thanh Nhân mím môi, "Anh nói như hai chúng ta đang yêu đương vụng trộm thế."
Người đàn ông khẽ thở dài, "Em không hiểu được đâu."
Cô đúng là không hiểu thật, mặc Thẩm Tư Ngạn ôm cô, ngơ ngác nghĩ bị anh ôm chặt thế này, sáng mai dậy kiểu gì cả eo và cổ cũng đều đau cho xem.
Bàn tay của anh vốn đặt trên eo cô bỗng có chút không thành thật.
Cô nghe thấy hơi thở của Thẩm Tư Ngạn dần trở nên có chút dồn dập.
Trước kia lúc không thể không ngủ cùng trên một cái giường với Tống Tuấn Hành, hai người bọn họ mỗi người nằm một bên, phân biệt rõ ràng.
Bây giờ cô được anh ôm ngủ thế này, đã có thể coi là một bước đột phá trong cuộc đời của cô rồi.
Cô có chút căng thẳng, cũng có một chút sợ hãi.
Người của cô không kìm được run lên, Thẩm Tư Ngạn hôn lên trán của cô một cái, lòng bàn tay anh toát mồ hôi, cuối cùng cố kìm nén thu tay về.
"Anh vẫn nên ngủ trên ghế sô pha thôi." Anh thở dài một cái, không thể làm gì khác hơn.
Thư Thanh Nhân mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn anh, trong đôi mắt cô lấp lánh ánh nước.
Anh đưa tay lên che đôi mắt của cô lại, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, "Có hơi mất mặt, em đừng nhìn."
Người phụ nữ mình thích đang ở ngay trong ngực, chủ động như lại ngượng ngùng, Thẩm Tư Ngạn là một người đàn ông bình thường, sao có thể không có ý đồ khác.
Dưới chăn, người đàn ông đùa nghịch bóp bóp lòng bàn tay cô, da thịt trong lòng bàn tay cô mềm mại, anh nắm nắm vuốt vuốt, vô thức dùng thêm chút sức.
Ngón tay đột nhiên chạm vào thứ gì đó vừa ấm vừa lạnh, Thẩm Tư Ngạn hơi sửng sốt, là chiếc vòng ngọc phỉ thúy cô hay đeo bên người.
Dục vọng sâu thẳm dưới đáy mắt Thẩm Tư Ngạn còn chưa tan hết, con ngươi hơi tối lại, giọng khàn khàn, "Vòng tay này em không tháo ra à?"
"Không tháo ra." Cô nói.
Người đàn ông khẽ hừ một tiếng, "Người khác tặng cho em?"
Thư Thanh Nhân gật đầu, "Đúng vậy, bố tặng cho em đó."
Thẩm Tư Ngạn dừng một chút, thản nhiên "À" một tiếng.
Thư Thanh Nhân kể lại thói quen hàng năm đều tặng quà sinh nhật cho cô của Thư Bác Dương cho anh nghe.
Thẩm Tư Ngạn nhíu mày, bố của cô thật sự ông bố mắc bệnh cuồng con gái thời kỳ cuối chính hiệu.
"Vậy sau khi bố em qua đời, hàng năm ai là người tặng quà cho em?" Thẩm Tư Ngạn giống như vô tình nhắc đến tên của người nào đó: "Tống Tuấn Hành?"
Thư Thanh Nhân nhíu mày, "Hàng năm em nhận được quà sinh nhật từ rất nhiều người, Tống Tuấn hành cũng chỉ là một trong số đó thôi."
Thẩm Tư Ngạn nhớ đến sinh nhật năm ngoái của cô, anh nói đùa dự án Nhã Lâm Plaza coi như quà sinh nhật tặng cho cô, thật ra lời này nửa là thật nửa là giả.
Anh chọn Hằng Tuấn một phần là vì Hằng Tuấn đúng là đối tượng hợp tác trong lòng anh nhắm đến, nhưng một mặt khác có lẽ từ khi đó anh đã bắt đầu, trong vô thức muốn tạo cho cô niềm vui cũng không biết chừng.
"Vòng tay này là một món trong bộ sưu tập riêng của một phụ nữ nổi tiếng Mỹ vào thế kỷ trước.
Năm đó anh theo bác đến dự đấu giá Sothebys, có rất nhiều nhà sưu tập trang sức và những người giàu có muốn lấy nó làm bộ sưu tập, nhưng cuối cùng cái vòng tay này đã thuộc về một người giàu ở Đại Lục, ông ấy đã đưa ra giá gấp mấy lần để lấy được nó." Anh bỗng bật cười, "Lúc ấy anh nghe nói, người giàu có ở Đại Lục đó hàng năm đều sẽ ra giá cao kỷ lục để lấy được các loại vật phẩm quý giá khác nhau, nhưng bản thân ông ấy không phải là một nhà sưu tập.
Chỉ là không ngờ người này lại là bố của em, ông ấy đầu giá giành được những món đồ đó, không phải là vì để trưng bày cho vào bộ sưu tập của mình, mà là vì tặng cho cô con gái bảo bối của ông ấy."
Thư Thanh Nhân mím môi, có hơi ngượng ngùng lén nở nụ cười.
Anh chạm vào chiếc vòng trơn nhẵn và trong suốt, "Nếu như bố của em chưa qua đời, chắn hẳn buổi đấu giá năm nay ông ấy vẫn đi."
Thư Thanh Nhân không để ý đến mấy cái này lắm, "Năm nay sắp đến ngày tổ chức rồi ạ?"
"Đúng, ở Hồng Kông."
Giọng của Thư Thanh Nhân có chút cô đơn, "Vậy có lẽ bố sẽ đi."
Thẩm Tư Ngạn cười không nói gì.
***
Sau khi xác định quan hệ, Thư Thanh Nhân vốn còn đang không biết sẽ yêu đương hẹn hò như thế nào, kết quả là chưa được bao lâu Thẩm Tư Ngạn vì nguyên nhân công việc phải về Hồng Kông một chuyến.
Vừa mắt bắt đầu yêu đương đã phải yêu xa, cô cũng quá thảm rồi.
Thư Thanh Nhân không có chỗ phát tiết, cô đành phải hẹn Từ Thiến Diệp đi trò chuyện với mình.
"Thế này mà đã tính là thảm á hả? Sự nghiệp của anh ta vốn ở Hồng Kông, sau này đến khi hai người kết hôn, còn phải chịu cảnh vợ chồng mỗi người một nơi nữa đó, tập quen dần là ổn thôi."
Thư Thanh Nhân khá mâu thuẫn với hai chữ kết hôn này, "Mình mới chỉ đang hẹn hò, cậu đã muốn mình kết hôn rồi?"
"Ừa? Không thì sao?" Từ Thiến Diệp nhíu mày, "Ê, Thư Thanh Nhân cậu đừng như vậy chứ, chẳng lẽ cậu chỉ đang chơi đùa với cháu trai lớn thôi đó hả?"
"Không phải."
Từ Thiến Diệp lại hỏi cô: "Chẳng lẽ hai người yêu đương không phải để hướng đến kết hôn sao?"
Thư Thanh Nhân có chút mờ mịt, cô đúng là không có ý định kết hôn, cô chỉ là rất thích người đàn ông này, nên mới muốn tiến tới với anh.
Từ Thiến Diệp nhìn biểu cảm này của cô liền biết