Thư Thanh Nhân theo phản xạ từ chối, "Không được."
Thẩm Tư Ngạn tức giận, lại cúi đầu hôn cô, "Vậy thì cứ ở đây luôn."
Cô dùng tay đẩy anh ra, đôi môi lại bị anh hôn mút, đầu lưỡi bị anh quấn lấy, nói không ra lời.
"Thật sự muốn làm ở đây?" Ánh mắt của anh nóng rực, hơi thở của anh phả lên mặt cô: "Không sợ camera giám sát?"
Thư Thanh Nhân bị anh đè lên cửa, cô càng vùng vẫy thì anh càng dùng sức, người anh áp sát lại gần cô.
Hai người dây dưa ở ngoài cửa, đè qua đè lại cả người va lên cửa tạo ra tiếng động lớn.
Cuối cùng Thư Thanh Nhân cũng được khoảng trống, nhanh chóng nói: "Trong nhà có người!"
Thẩm Tư Ngạn sửng sốt.
Lúc này đằng sau cánh cửa truyền đến một giọng nói thô bỉ, "Không có ai, không có ai đâu! Hai người cứ tiếp tục!"
".
.
."
".
.
."
***
Lúc Từ Thiến Diệp rời đi, cô ấy còn lưu luyến không nỡ, mỗi bước đi đầu quay đầu lại nhìn.
Lúc đầu cô ấy đang nằm trên ghế sô pha bấm điện thoại, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, cô ấy nghĩ chắc là Thư Thanh Nhân trở về rồi.
Nhưng sau khi tiếng cửa vang lên một lâu vẫn chưa thấy có ai mở cửa, Từ Thiến Diệp có hơi lo lắng có kẻ trộm định đột nhập vào nhà, vậy nên cô ấy rón rén đi về phía cửa.
Chuyện tốt là, không phải kẻ trộm.
Chuyện xấu là, đáng lẽ cô ấy nên ở ngoài cửa, chứ không nên ở bên trong.
Từ Thiến Diệp dán lỗ tai lên cửa, lờ mờ nghe được tiếng động ở bên ngoài.
Là âm thanh hôn nhau, người đàn ông hôn rất mạnh bạo, dường như đang đè cả người cô gái lên trên cửa.
Từ Thiến Diệp đã đi qua hàng nghìn bụi cỏ, mặc dù lá cây không dính lên người nhưng cô ấy vẫn có chút không chịu nổi.
Khó có thể tưởng tượng dáng vẻ cô em gái họ lạnh lùng cao ngạo của của cô ấy bị người đàn ông này hôn thì sẽ thế nào.
Cũng khó có thể tưởng tượng được cái tên luôn ra vẻ thờ ơ, không màng sự đời Thẩm Tư Ngạn kia sẽ ngang ngược, vội vàng như thế này.
Đột nhiên Thư Thanh Nhân nói, trong nhà có người.
Từ Thiến Diệp sửng sốt, tưởng rằng mình nghe lén bị phát hiện, não teo lại, giấu đầu lòi đuôi.
Bóng đèn bị lộ hành tung, đành phải rời đi.
Cả khuôn mặt Thư Thanh Nhân đỏ bừng, ngay cả khi nói chuyện giọng của run run, "Cậu nhanh đi đi!"
Thẩm Tư Ngạn không nói chuyện, nhưng cái mặt thối này của anh đã đủ để thể hiện thái độ của mình.
Từ Thiến Diệp cảm thấy rất khổ sở, hai người này có thể có được ngày hôm nay cô ấy cũng đã góp không ít công sức, vậy mà bây giờ hai người thành đôi rồi lại đá cô ấy một phát bay ra ngoài.
"Có người nào đối xử với người có ơn với mình như hai người không?" Từ Thiến Diệp không nhịn được lên án nói.
Thư Thanh Nhân cắn răng, "Mình vì sao mà bảo cậu nhanh đi đi, trong lòng cậu còn không hiểu sao?"
Từ Thiến Diệp nhìn dáng vẻ muốn bùng nổ kia của Thư Thanh Nhân, cô ấy hiểu nếu như mình vẫn còn ở đây, có khi con bé này xấu hổ đến mức cắn lưỡi tự tử luôn mất.
Nhưng cô ấy cuối cùng vẫn muốn dặn dò một câu, cô ấy không tiện nói với Thẩm Tư Ngạn, đành phải lặng lẽ đến bên cạnh Thư Thanh Nhân nói thầm vào tai cô: "Nhà cậu có áo mưa chưa? Còn không nhanh tranh thủ xuống dưới mua, đề phòng lỡ như."
Thư Thanh Nhân đột nhiên ngây người.
Sau khi Từ Thiến Diệp rời đi, Thư Thanh Nhân vì câu nói thẳng thừng vừa rồi của Từ Thiến Diệp mà không dám nhìn Thẩm Tư Ngạn, chỉ nghe thấy người đàn ông không nặng không nhẹ thở dài một hơi.
Thư Thanh Nhân cúi đầu, nắm lấy ống tay áo của anh, nhỏ giọng nói: "Anh đi vào ăn bánh sinh nhật đi."
Thẩm Tư Ngạn theo cô đi vào trong phòng, trên bàn có bánh sinh nhật đang ăn dở còn chưa kịp cất đi, đúng lúc có người đến, bánh sinh nhật này không cần để lại đến sáng mai ăn nữa.
"Anh ăn chút bánh đi." Cô nói.
Thẩm Tư Ngạn không thích đồ ngọt, huống chi là loại bánh kém có độ ngọt vượt chỉ tiêu này, nhưng dù sao đây cũng là bánh sinh nhật của Thư Thanh Nhân, anh cũng để mặc cô lôi kéo mình ngồi xuống, sau đó cắt một miếng bánh kem đưa anh.
Thư Thanh Nhân ngồi đối diện anh, nhìn anh ăn bánh.
Thẩm Tư Ngạn nhíu mày, "Sao em không ăn."
"Em mới anh rồi," Thư Thanh Nhân còn nói, "Hay là anh giải quyết luôn chỗ bánh kem còn lại nhé?"
"Không nhé, muốn anh làm cái thùng xử lý đồ ăn à?" Thẩm Tư Ngạn ăn một miếng anh, ngọt quá đi mất, ngọt đến mức tê cả đầu lưỡi.
Anh ăn xong một miếng thì không muốn ăn nữa.
Thư Thanh Nhân cũng biết anh không thích ăn đồ ngọt, không tiếp tục miễn cưỡng anh ăn hết, nhưng lại cảm thấy bánh sinh nhật này không ăn hết để đến mai cũng sẽ phải vứt bỏ, cô thấy có hơi tiếc của.
Dù sao thì cũng là bánh sinh nhật của mình, không thể lãng phí, cô khẽ cắn môi xẻ một miếng bánh.
Sau khi ăn vài miếng, miệng Thư Thanh Nhân phồng lên, khó khăn nói: "Ngán quá."
"Ai bảo em mua bánh kem." Thẩm Tư Ngạn nói.
"Anh không giúp em ăn còn chưa tính, còn muốn nói em."
Được rồi, không trông cậy được vào người này, tự cô giải quyết.
Thư Thanh Nhân ăn một miếng lớn, lại ngại ngán, đành phải chậm rãi nhai nuốt, khiến cho miệng cô dính đầy kem màu trắng.
Thẩm Tư Ngạn đột nhiên hỏi cô: "Em cố ý à?"
Cô không hiểu anh đang hỏi cái gì, biểu cảm có chút ngốc, đúng lúc vừa nuốt xuống miếng bánh cuối cùng, đầu lưỡi vươn ra, liếm chỗ kem còn sót lại trên môi.
Đầu lưỡi màu hồng tương phản với màu trắng của kem bơ, màu sắc nhẹ nhàng tươi sáng nhưng lại mang sắc thái mập mờ.
Hầu kết của Thẩm Tư Ngạn khẽ nhúc nhích, thấp giọng nói: "Đừng liếm."
Thư Thanh Nhân tưởng anh muốn bảo cô dùng giấy lau, gật đầu nghe lời anh, vươn tay rút khăn giấy ở trên bàn.
Kết quả người đàn ông không chờ đến khi cô tự mình lau đi, anh đứng lên nghiêng người nâng cằm cô lên rồi cúi người hôn lên môi cô.
Sau đó duỗi đầu lưỡi ra, liếm sạch kem trên môi cô.
Thư Thanh Nhân hơi sửng sốt, mặt cô cũng nóng dần lên.
Đầu ngón tay của anh vuốt ve môi cô, khẽ cười nói: "Bây giờ trong nhà không còn ai rồi nhỉ? Anh có thể hôn em không?"
"Không ăn bánh kem nữa ạ?"
"Anh không thích ăn bánh kem."
Người đàn ông có chút ghét cái bàn chắn giữa hai người bọn, anh dứt khoát ôm cả người cô lên, đặt cô ngồi lên đùi mình, anh ngẩng đầu cắn cắn cằm của cô, giọng nói mê hoặc của anh vang lên, "Cúi đầu."
Thư Thanh Nhân ngồi trên đùi anh bị anh cắn đến hoảng, không thoải mái nhích tới nhích lui.
Thẩm Tư Ngạn không có tính kiên nhẫn, trực tiếp đè gáy của cô xuống, ngẩng đầu lên chuẩn xác hôn lên môi cô.
Anh liếm mút lấy cánh môi mềm mại ẩm ướt của cô, hôn đến mức đầu óc cô trống rỗng, đôi môi tê dại thân mật chạm vào nhau.
Bên tai cô vang lên tiếng hít thở trầm đục nặng nề của anh, hơi thở nóng rực, như dung nham nóng chảy rót vào tai của cô, từng chút từng chút hòa tan lý trí còn sót lại của cô.
Cảm giác nóng rực khó nhịn xa lạ từ dưới bụng dâng lên.
"Nhân Nhân," anh gọi tên thân mật của cô, thấp giọng cầu xin cô, "Đáp lại anh một chút đi."
Thư Thanh Nhân mơ hồ có thể hiểu được anh nói đáp lại là ý gì, cô duỗi đầu lưỡi vừa cẩn thận vừa ngượng ngùng liếm liếm môi của anh.
Thẩm Tư Ngạn bị đầu lưỡi của cô trêu chọc, hơi thở anh khàn đục hơn vừa rồi mấy phần, con ngươi trong suốt nhiễm màu lửa nóng nồng đậm, đáy mắt tràn đầy dục vọng, kiềm chế nặng nề thở hắt ra một hơi.
Thư Thanh Nhân không biết như thế đã đủ hay chưa, cô ôm cổ của anh hôn lên vành tai anh một cái.
Cô ghé bên tai anh, hỏi: "Đáp lại như này được không?"
Giọng nói của người phụ nữ vừa hôn hôn xong quyến rũ đến mức có thể véo ra nước, trái tim của Thẩm Tư Ngạn tê dại, không chịu nổi sự chủ động của cô.
"Còn hỏi anh," anh tựa đầu vào hõm cổ của cô, thở ra một hơi, "Được hay không em không biết sao?"
Hơi thở của anh giống như lông vũ nhẹ nhàng quét lên làn da của cô có hơi ngứa, cô bất an di chuyển cổ, cúi đầu nhìn anh, phát hiện vành tai vừa được cô hôn của anh đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu.
Trong lòng cô đột nhiên có chút đắc ý.
Hóa ra anh cũng sẽ xấu hổ.
Tính chơi xấu của Thư Thanh Nhân nổi lên, cô cắn vành tai yếu ớt mẫn cảm của canh, nũng nịu nói: "Không biết, anh nói cho em đi."
Thẩm Tư Ngạn buồn cười, âm thanh rít qua kẽ răng, "Nhóc con xấu xa này."
Mặc dù đang mắng cô, nhưng trong giọng nói của anh không có một chút trách mắng nào, chỉ có không thể làm gì hơn ngoài cưng chiều cô cùng cả sự hưởng thụ.
"Anh không xấu xa?" Cô không phục, hừ một tiếng, nói: "Quà sinh nhật của em đâu?"
"À, quà của em là anh," Thẩm Tư Ngạn giả vờ không hiểu, cong môi nở nụ cười xâu xa, "Em muốn không? Anh lúc nào cũng có thể cho em."
Những lời nói vô vị này mà anh có thể nói ra một cách rất gợi cảm, thật sự khiến cho người khác không thể chịu được.
Anh ôm cô ngồi trên sô pha, cô ngồi trên đùi anh, hai người tiếp tục hôn nhau triền miên, Thư Thanh Nhân không biết rằng cứ lặp đi lặp lại động tác hôn hít như thế này không những không mệt mà càng hôn càng nghiện.
Anh nắm lấy tay của cô, mười ngón tay đan vào nhau, một lúc lại véo da thịt cô trong lòng bàn tay cô, chơi đùa với cổ tay mảnh