Trình độ không biết xấu hổ của Thẩm Tư Ngạn không chỉ dừng lại ở mức độ này.
Buổi tiệc sinh nhật của Thư Thanh Nhân vì chuyện viên kim cương mà loạn cả lên, nhưng cũng coi như may mắn, vốn dĩ cô không muốn phải đi khắp nơi xã giao với khách mời và cách truyền thông, tối nay có thể về nhà sớm tận hưởng ngày sinh nhật rồi.
Thư Thanh Nhân không thể ra ngoài sảnh tiệc được, chỉ có thể lén lút chuồn sớm.
Tấn Thiệu Ninh, người đang ở bên kia Thái Bình Dương vẫn không quên ước hẹn với cô, quà sinh nhật của cô đã được chuyển đến nơi, hơn nữa ông còn chủ động gọi điện video call với cô.
Thư Thanh Nhân quen biết Tấn Thiệu Ninh nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên cô nhận được cuộc gọi video call của ông.
Cô ngọt ngào gọi một tiếng, "Chú Tấn."
"Thanh Nhân, sinh nhật vui vẻ," Tấn Thiệu Ninh mỉm cười, "Thuận tiện nói tiếng chúc mừng với cháu."
Thư Thanh Nhân mờ mịt, "Chúc mừng cái gì ạ?"
"Chú thấy tin tức rồi."
".
.
."
Thẩm Tư Ngạn ngồi bên cạnh, bị Thư Thanh Nhân cưỡng chế không được phép xuất hiện trong màn hình, anh nghe thấy lời này lập tức dí đầu mình lại gần.
Khuôn mặt cười tươi không biết xấu hổ nói: "Cảm ơn giám đốc Tấn."
Tấn Thiệu Ninh hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, "Chúc mừng giám đốc Thẩm."
Thư Thanh Nhân đẩy anh, "Anh đi qua chỗ khác đi."
Hai người xô xô đẩy đẩy, cực kỳ không hòa thuận.
Ông chú thành thục chững chạc ho khan một tiếng, "Chú cúp mắt trước."
Thư Thanh Nhân lúc này đã hoàn toàn quên cô còn đang nói chuyện video với Tấn Thiệu Ninh, mà lại liếc mắt đưa tình với Thẩm Tư Ngạn.
"Haiz, anh xê ra chút coi." Cô dùng một tay không đẩy được anh, dứt khoát để điện thoại xuống ghế sô pha, dùng hai tay đẩy anh.
Tấn Thiệu Ninh đối diện với trần nhà, ".
.
."
Bên ngoài màn hình bỗng xuất hiện một giọng nói khác, "Thanh Nhân, con ra ngoài tiễn đi."
Thư Thanh Nhân vội vàng đứng dậy, ngay cả điện thoại cũng quên cầm theo, cô nắm lấy tay Thẩm Tư Ngạn ra lệnh cho anh, "Đi, cùng em ra ngoài tiễn khách nào!"
"Tuân lệnh." Thẩm Tư Ngạn cười mắt, tùy ý để cô nắm tay.
Từ Lâm nhìn không được cảnh này, chán ghét đảo mắt, bà vừa mới tắt đèn trong phòng nghỉ, đột nhiên phát hiện ở trên ghế sô pha có một điểm sáng.
Bà đi qua, hóa ra là điện thoại của Thanh Nhân.
Từ Lâm cầm điện thoại lên, bỗng có chút lúng túng.
Trong màn hình điện thoại di động là khuôn mặt có chút bất đắc dĩ của Tấn Thiệu Ninh.
Ông dường như cũng có hơi ngạc nhiên, con ngươi hơi tối khẽ mở to, trong phút chốc không biết nên nói cái gì.
Cuối cùng vẫn là Từ Lâm mở miệng trước, thay Thư Thanh Nhân nói lời xin lỗi với ông, "Vừa rồi tôi thúc giục Thanh Nhân ra ngoài tiễn khác, không ngờ con bé đang nói chuyện với ông, thật sự xin lỗi."
"Không có gì," Tấn Thiệu Ninh nói, "Tôi đọc được tin tức, gọi đến chúc mừng con bé."
"Tôi thay con bé cảm ơn ông," Từ Lâm vui vẻ nở nụ cười, "Cuối cùng con bé cũng đã bước ra được rào cản của bản thân."
"Từ Lâm," Tấn Thiệu Ninh cười, "Đợi đến ngày bà cũng có thể bước ra khỏi đó, nhớ là phải nói cho tôi biết đấy."
Từ Lâm ngây người, lúng túng nói: "Tôi không đáng."
"Không có cái gì là đáng hay không đáng, chỉ có tình nguyện hay không mà thôi, đã hơn ba mươi lăm năm trôi qua rồi, sức khỏe của tôi không tệ, chắc là vẫn có thể sống thêm ba mươi lăm năm nữa," ông nhẹ nhàng nói, "Tôi tình nguyện, không liên quan gì đến bà."
Cuộc gọi video bị bà ấn nút tắt mà cứ như vậy kết thúc, phòng nghỉ lại một lần nữa chìm vào yên tĩnh.
Khóe mắt Từ Lâm ươn ướt, không nhịn được nở nụ cười.
Bà đã ngốc thế này rồi, vậy mà còn gặp người ngốc hơn mình.
***
Thư Thanh Nhân sau khi ra ngoài mới phát hiện điện thoại di động của cô bỏ trong phòng nghỉ, mà cô còn quên vừa rồi cô đang nói chuyện với chú Tấn.
Nhưng Từ Lâm nữ sĩ đang ở trong đó, cô định lát nữa sẽ quay lại lấy điện thoại.
Cô bảo Thẩm Tư Ngạn giúp mình cùng tiễn khách thật ra là vì cô không quen nhìn anh rảnh rỗi như vậy.
Nhưng rất nhanh cô đã phát hiện Thẩm Tư Ngạn không những không cảm thấy mệt mỏi, ngược lại anh cực kỳ vui mừng, còn giống chủ nhân của buổi tiệc này hơn cả cô.
Lúc này cô mới ý thức được, cô bảo Thẩm Tư Ngạn cùng cô tiễn khách, chẳng khác nào ngầm thừa nhận anh cũng là chủ nhân của buổi tiệc này.
Đến khi có khách mời trêu ghẹo một câu "Khi nào mở tiệc rượu nhất định phải mời tôi đấy nhé", cô mới bắt đầu cảm thấy không ổn.
Không được rồi, vẫn nên gọi thư ký Trương đến đây thôi, tên này có dụng ý khác, không thể để anh đặt được mục đích của mình.
Thư Thanh Nhân chìa tay về phía anh, "Cho em mượn điện thoại của anh đi."
Thẩm Tư Ngạn không nghĩ nhiều, đưa điện thoại cho cô, thuận thiện hỏi: "Em muốn gọi cho ai?"
"Thư ký của em."
"Anh có lưu số điện thoại của thư ký của em đấy, em tìm trong danh bạ là có."
Thư Thanh Nhân có hơi không hiểu, "Anh lưu số điện thoại của thư ký của em làm gì?"
"Để đề phòng có người nào đó não cá vàng lần sau muốn gọi điện cho thư ký của mình nhưng lại sốt ruột không biết làm gì vì không nhớ số mấy của thư ký."
Từ sau lần đó trở đi Thư Thanh Nhân đã học thuộc số điện thoại của thư ký Trương.
Vì muốn vả mặt tên xấu xa này, cô ở ngay trước mặt anh đọc dãy số điện thoại của thư ký Trương.
Cô đắc ý nói: "Hứ, em học thuộc rồi nhé."
Người đàn ông híp mắt, không hề vì vậy mà khen cô thông minh, Thư Thanh Nhân ngửa đầu lên nhìn anh, ánh mắt cô hiện lên dòng chữ "Mau khen em đi".
Kết quả Thẩm Tư Ngạn chỉ thản nhiên hỏi một câu: "Số điện thoại của anh, em đọc xem nào."
Thư Thanh Nhân ngẩn người.
Cô không nhớ.
Thẩm Tư Ngạn "À" một tiếng, quay mặt đi chỗ khác không để ý đến cô.
Thư Thanh Nhân có hơi chột dạ, cô chỉ nhớ số điện thoại của thư ký, vậy mà số điện thoại của bạn trai mình lại không nhớ, loại chuyện này nếu đổi ngược lại xảy ra với cô, chắc chắn cô sẽ không chỉ đơn giản là tức giận thôi đâu.
Thư Thanh Nhân nghĩ như vậy nên cô không gọi cho thư ký Trương nữa.
Lúc này điện thoại trong Thư Thanh Nhân đột nhiên đổ chuông, cô gọi Thẩm Tư Ngạn một tiếng, kết quả là anh giả điếc, tiếp tục quay lưng về phía cô cười cười nói nói với khách mời.
Cô nhìn tên hiện trên màn hình điện thoại, là Mạnh Thời gọi đến.
Điện thoại của Mạnh Thời, chắc cô có thể giúp anh nghe một chút nhỉ.
Thư Thanh Nhân nhận điện thoại, đầu dây bên kia lập tức vang lên giọng điệu trêu trọc cùng chế giễu của Mạnh Thời, "Tôi đọc thấy tin tức đó rồi, chắc hẳn không cần tìm nhà nữa đâu hả?"
Cô nghe không hiểu, vô thức hỏi: "Nhà gì ạ?"
Bên kia rõ ràng im lặng mất mấy giây, giọng điệu có chút kỳ lạ, "Thư tiểu thư, sinh nhật vui vẻ."
"Cảm ơn, nhưng mà anh vừa nói chuyện tìm nhà sao? Anh muốn mua nhà à?"
".
.
.Ừm."
Thư Thanh Nhân nhớ đến trước đó cô đọc tin nhắn trong Wechat của Thẩm Tư Ngạn, Mạnh Thời cũng nói chuyện thuê nhà, cô còn đang nghĩ xem rốt cuộc là ai muốn thuê nhà.
Bây giờ xem ra có vẻ là Mạnh Thời muốn mua nhà rồi, nhưng vẫn chưa tìm thấy căn nào tốt, cho nên mới nói đùa không cần thuê nhà nữa.
Cô khách khí nói: "Anh Mạnh muốn ổn định cuộc sống ở đây sao? Nếu anh không ngại có thể nói với tôi một tiếng, có lẽ tôi có thể giúp một tay."
Chỉ cần là gần nhà của cô, lầu trên, lầu dưới, hay đối diện cửa đều được.
Nhưng Mạnh Thời không thể nói như vậy được, đành phải khách sáo từ chối khéo, "Thư tiểu thư quá khách khí rồi."
Thư Thanh Nhân càng nhiệt tình, "Chuyện này nào có khách khí hay không, anh là chị tôi đã là là loại quan hệ đó rồi, đúng không nào? Nếu như hai người thành đôi, sau này anh chính là anh rể của tôi, đây là chuyện tôi nên làm mà.
Anh Mạnh, anh không cần phải cảm thấy ngại đâu, anh cứ nói đi, anh muốn mua nhà ở khu nào?"
Từ Thiến Diệp làm bà mối cho cô, cô nhất định phải báo đáp cô ấy, Thư Thanh Nhân cô là người đồng chí tốt, có ơn tất nhiên sẽ báo đáp.
".
.
.
Tôi còn muốn thương lượng với bạn mình một chút."
"Không phải anh Mạnh đang ở một mình sao? Sao lại phải thương lượng với người khác?" Thư Thanh Nhân lấy làm lạ, một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô, "Chẳng lẽ anh và chị tôi đã phát triển đến mức này rồi? Chị tôi có biết chuyện anh muốn mua nhà không?"
Lúc này Mạnh Thời đã không thể nói tiếp được nữa, đành phải lấy cớ có việc bận phải cúp điện thoại.
Thư Thanh Nhân cười hì hì, "Đừng xấu hổ, sau này chúng ta là người một nhà mà,"
".
.
."
Mạnh Thời không phản bác lại được, đành phải giả vờ như tín hiệu không tốt cúp điện thoại.
Cô cảm thấy nói chuyện với Mạnh Thời im lìm ra vẻ bí ẩn này rất nhàm chán, cô quay ra đi tìm Từ Thiến Diệp nghe ngóng chuyện.
Từ Thiến Diệp còn đang đắm chìm trong sự ghen tị cùng ước ao với cô em họ của mình, bây giờ bia đỡ đã tự mình đưa đến tận cửa, Từ Thiến Diệp lập tức kích động ôm bả vai Thư Thanh Nhân lắc tới lắc lui một trận.
"Con nhỏ chết tiệt này sao cậu có thể nhanh như vậy được chứ hả a a a a a a a! Chị của cậu còn đang cô đơn đây mà con mẹ nó cậu đã muốn kết hôn lần thứ hai! Cầu hôn gì mà mợ nhà nó chứ viên kim cương hồng lớn bằng quả trứng chim cút! Con mẹ nó cậu trả lại dây chuyền mình tặng cậu đây, cậu có trứng cút rồi còn muốn lấy dây chuyền của mình làm gì!"
Từ Thiến Diệp nói xong móng vuốt cũng vươn về phía dây chuyền trên cổ Thư Thanh Nhân muốn cướp sợi dây chuyền đi.
Dây chuyền này dùng để che dấu hôn, Thư Thanh Nhân sao có thể đưa cho cô ấy, hai chị em người đuổi người chạy mấy vòng, cuối cùng Từ Thiến Diệp tức đến dậm chân, mắng Thư Thanh Nhân ăn trong bát nhìn trong nồi.
"Tức chết mất! Sao cái thế giới này lại thế này cơ chứ!"
Thư Thanh Nhân che chở sợi dây chuyền, vội vàng nói: "Cậu và Mạnh Thời cũng chuẩn bị mua nhà để cưới rồi, cậu còn tức giận với mình làm gì?"
Từ Thiến Diệp mờ mịt "Hả" một tiếng, "Cái gì mà nhà để cưới?"
Thư Thanh Nhân nói tin Mạnh Thời đang tìm mua nhà cho Từ Thiến Diệp biết.
Từ Thiến Diệp càng không hiểu, "Anh ta muốn mua nhà thì liên quan gì đến mình?"
Thư Thanh Nhân phân tích, "Anh ta nói anh ta mua nhà không phải để ở một mình, mình hỏi anh ta đã ngắm được chỗ nào chưa, anh ta nói còn phải thương lượng với người khác nữa.
Anh ta còn có thể thương lượng với ai nữa, tất nhiên là thương lượng với cậu rồi, anh ta sống một mình, ngoại trừ vì để kết hôn với cậu nên mới mua nhà thì còn có thể là vì cái gì nữa đây?"
Từ Thiến Diệp bị những lời suy luận khá logic này của Thư Thanh Nhân làm cho mơ hồ.
"Kết hôn, mình và Mạnh Thời?"
"Mình biết rồi," Thư Thanh Nhân nghiêm túc nói, "Chắc chắn là muốn làm cho cậu bất ngờ, nhất định là muốn bất ngờ đây mà.
Ôi chết rồi, mình lỡ nói bất ngờ của anh ta cho cậu biết rồi.
Cậu cứ coi như chưa nghe gì hết đi nhé, đến lúc Mạnh Thời nói với cậu, cậu phải giả vờ như cực kỳ bất ngờ."
".
.
."
Lúc Từ Thiến Diệp rời khỏi khách sạn, Mạnh Thời đến đón cô ấy.
Trước mắt thì hai người vẫn chỉ dừng lại ở mức quan hệ bạn giường, sao lại liên quan đến chuyện kết hôn rồi?
Từ Thiến Diệp nhìn chằm chằm một bên mặt của Mạnh Thời, đột nhiên hỏi: "Mạnh Thời, anh thật sự thích tôi đến vậy sao?"
Mạnh Thời đang lái xe, sau khi nghe cô ấy hỏi câu này xong, tay cầm tay lái của anh ta đột nhiên nắm chặt lại, "Cái gì cơ?"
"Anh thích tôi, thích đến mức đã đơn phương bắt đầu lên kế hoạch kết hôn với tôi rồi?"
Câu sau tiếp nối câu trước của Từ Thiến Diệp liên tiếp ập tới khiến người đàn ông mơ hồ không hiểu chuyện gì.
Mạnh Thời mím môi, suy nghĩ một lúc, anh ta biết ai là người truyền cái tin này rồi.
Anh ta im lặng một lúc, sau đó nghiêm túc "Ừ" một tiếng.
Anh ta nghĩ có lẽ Từ Thiến Diệp sẽ trực tiếp từ chối mình, nói cô ấy và anh ta còn chưa đi đến mức đó, hoặc là pha trò với anh ta, khiến cho anh ta hết hy vọng,
Kết quả lại không như anh ta nghĩ, Từ Thiến Diệp từ trước đến nay nóng lạnh đều không ăn vậy mà lại đỏ mặt, giống như một cô gái mới lớn hơi hé môi, ngây ngốc tự lẩm bẩm: "Mình có sức quyến rũ lớn đấy vậy sao?"
Từ Thiến Diệp lần đầu tiên gặp được một người đàn ông lên giường với cô ấy mấy lần, rồi nhất quyết không phải cô thì không cưới.
Mạnh Thời thấy cô ấy như vậy thì giật mình, dáng vẻ cứng rắn của anh ta bỗng trở nên nhu hòa hơn, anh ta bật cười thành tiếng.
"Lớn đến mức không thể cưỡng lại được."
Từ Thiến Diệp bị cách dùng từ này của anh ta chọc cười.
***
Thẩm Tư Ngạn vẫn còn đang tức giận.
Đến tận khi hai người đang trên đường về nhà, anh vậy mà vẫn vì chuyện cô không nhớ số điện thoại của anh mà tức giận.
Hai người bọn họ đều đã uống chút rượu, tài xế phụ trách đưa hai người về nhà cảm giác được bầu không khí ở phía sau khá