Lúc Thư Thanh Nhân về đến nhà Tống Tuấn Hành còn chưa trở về.
Thư Thanh Nhân vốn định tâm sự mấy câu với anh, cô cầm điện thoại lên, ngây người nhìn chằm chằm ảnh đại diện của Tống Tuấn Hành.
Người giúp việc đi đến hỏi cô có muốn uống trà không, hiện giờ thời tiết lạnh, mặc dù có máy điều hòa không khí nên nhiệt độ trong nhà cũng không quá thấp.
Người hầu nói, phu nhân mới ở ngoài về, uống ly trà nóng sẽ dễ chịu hơn.
Thư Thanh Nhân lắc đầu, "Anh ấy đã về chưa?"
"Vẫn chưa, từ buổi sáng sau khi ngài ấy ra khỏi cửa đến giờ vẫn chưa trở về."
Bỗng cô cảm thấy có một món đồ không vừa mắt, ánh mắt chuyển tới, phát hiện cây đàn cello kia đã được bao bọc lại cẩn thận nhưng vẫn được để ở đó.
"Không phải nói là bỏ cây đàn này vào trong nhà kho à?" Thư Thanh Nhân nhíu mày: "Sao nó vẫn còn để ở đây?"
Người giúp việc đáp: "Ngài Tống nói tạm thời không cần phải bỏ vào trong kho."
Với sự chuyên nghiệp cần có của một vị phu nhân, cô có yêu cầu tương đối cao về cách bài trí đồ đạc và vật dụng trong nhà, cô không thích bao chống bụi vì nó sẽ làm phá hỏng tông màu chung của cả căn nhà, chỉ cần có người phụ trách dọn dẹp hàng ngày, thì hoàn toàn không cần phủ lên một thứ như vậy.
Phong cách trang trí tổng thể của ngôi nhà này đều là theo sở thích của cô thích, sau đó Tống Tuấn Hành mới nói chừa lại một chỗ để đặt đồ trang trí, cô mới cho người làm một chỗ trưng bày đồ trong phòng khách.
Người giúp việc hỏi có nên tháo tấm che bụi xuống không.
Suy nghĩ một hồi, Thư Thanh Nhân từ bỏ ý định này, sau đó cởi áo khoác đưa cho người giúp việc treo lên, rồi mới đi tới sô pha phòng khách ngồi xuống.
Cô mở tin nhắn với Tống Tuấn Hành lên, trên đó là biệt danh "Tống Chó" không phù hợp với hình thường của anh ta, biệt danh này là do trong một lần cô phàn nàn với Từ Thiến Diệp về cuộc hôn nhân này, Từ Thiến Diệp mở đầu trò đùa muốn dùng biệt danh, cô cảm thấy biệt danh này khá giống Tống Tuấn Hành nên cô dùng đặt tên danh bạ cho anh ta luôn.
Phía dưới tên "Tống Chó" là lịch sự nói chuyện của hai người cùng dòng tin nhắn cô chưa kịp gửi đi.
[Khi nào anh về nhà?]
Anh ta lúc nào về nhà thì có quan hệ gì với cô? Sao cô lại phải cứ như đang phẩm vấn tra hỏi anh.
Thư Thanh Nhân nghĩ nghĩ, xóa dòng tin nhắn đó, một lần nữa gõ tin nhắn.
[Rốt cuộc là đàn cello này anh muốn trưng bày hay để vào nhà kho? Bọc miếng chống bụi lên nhìn thật xấu.]
Đây là vật yêu quý của Tống Tuấn Hành, nói nó xấu thì có phải quá đáng lắm không nhỉ?
Thư Thanh Nhân suy nghĩ thật lâu, cuối cùng nửa chữ cũng không gửi đi.
Cuối cùng cô gửi tin nhắn cho Từ Thiến Diệp, nói với cô ấy Tống Tuấn Hành vẫn chưa trở về.
[Chắc là anh ta bận bịu công việc, cũng không nhất định phải là hôm nay nói rõ ràng với anh ta đâu]
[Dù sao tháng sau cũng là sinh nhật của cậu, nếu không thì cậu đợi đến hôm sinh nhật cậu á, cậu nói chuyện đó với anh ta đi, ngay cả người EQ thấp cũng sẽ làm mất mặt mũi của ông Thọ* đâu]
*寿星公 Thọ Tinh Công (ông Thọ) người trên hộp sữa ông Thọ á, có thể xem là biểu tượng của sự sống thọ, sống lâu.
[À đúng rồi, sinh nhật này cậu muốn quà gì?]
Từ Thiến Diệp liên tiếp gửi mấy tin nhắn khiến cô hoảng hốt.
Trước đây vào mỗi dịp sinh nhật, người khác tặng gì cô đều không quan tâm, cô chỉ chờ mong bố cô sẽ tặng gì cho cô.
Thật ra quà sinh nhật của bố cũng không có gì đặc biệt, hầu như đơn giản đều là đồ trang sức, xe hơi, hoặc là nhà cửa.
Nhưng điều mà cô thích nhất chính là mỗi năm sinh nhật ông đều có ý xấu giả vờ quên chuẩn bị quà cho cô, sau đó lại bất ngờ gửi quà đến vào ngày sinh nhật, ông cho rằng trò lừa gạt này của mình có thể khiến cô "bất ngờ".
Vào năm cô 18 tuổi, cha cô mang về một cái vòng tay từ Hồng Kông, Thư Thanh Nhân vẫn luôn đeo đến bây giờ chưa từng tháo xuống.
Cái vòng tay ngọc phỉ thúy từ tự nhiên này là ngọc bích trong suốt như pha lê, cho dù nhìn từ góc độ nào, vẫn có thể nhận ra đây là ngọc cực phẩm.
Ý của bố cô là, Thư Thanh Nhân là báu vật quý báu nhất trong tim của ông.
Cô chưa bao giờ nhật được món quà nào quý hơn món quà này.
Khóa cửa điện tử phát ra tiếng, Thư Thanh Nhân đột nhiên đứng dậy, xỏ dép lê chạy ra cửa.
Gần đây thời tiết đã lạnh dần, nhiệt độ chênh lệch giữa bên ngoài và trong nhà tương đối lớn, kính mắt trên sóng mũi người đàn ông còn đọng hơi nước, Thư Thanh Nhân không thể nhìn thấy mắt anh ta, cũng không thể nhìn thấy cảm xúc đang cuồn cuộn trong đôi mắt sâu thẳm của anh ta.
Thư Thanh Nhân mở miệng khẽ hỏi: "Anh mới từ công ty về à?"
"Không phải, đi làm một chút chuyện." Tống Tuấn hành đổi dép đi trong nhà xong, trực tiếp cởi áo khoác đưa người giúp việc, "Em thì sao?"
Thư Thanh Nhân không ngờ anh sẽ tò mò chuyện mình đã đâu, cô suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn chọn nói thật, "Em ra ngoài ăn bữa cơm, vừa mới về."
Người giúp việc hỏi Tống Tuấn Hành, "Ngài tống, ngài có muốn giặt cái áo khoác này chung với đồ của phu nhân luôn không?"
"Ừm," Tống Tuấn Hành cụp mắt, giọng điệu cực kỳ lạnh nhạt, "Cùng Thẩm Tư Ngạn?"
Thư Thanh Nhân "A" một tiếng, gật đầu thừa nhận.
Người giúp định lấy áo khoác đem đi rồi để lại phòng khách cho bọn họ nói chuyện, nhưng trong lúc vô tình nhìn thấy góc nhọn của tờ giấy lộ ra trong túi áo khoác của ông chủ.
Cô định hỏi tiên sinh có muốn lấy ra không, lại nghe thấy tiếng ông chủ bỗng nhiên bật cười.
"Em có vẻ không hề kiêng kỵ gì nhỉ."
Người giúp việc nuốt một ngụm nước bọt, cuối cùng quyết định tự ý lấy đồ vật trong túi áo ra.
Là hai vé hòa nhạc vào cuối tuần này, người giúp việc tưởng rằng ông chủ muốn đi cùng phu nhân, cho nên để tấm vé lại lên kệ bên cạnh rồi cầm áo khoác lặng lẽ rời khỏi phòng khách.
Thư Thanh Nhân không hiểu mình phải kiêng kỵ cái gì, "Đúng lúc em có chuyện muốn nói với anh."
Tống Tuấn Hành mặt không cảm xúc nói, "Em muốn nói cái gì? Em cùng anh ta đi ăn tối, hay là tối nay anh ta đặt biệt đưa em về tận nhà?"
Thư Thanh Nhân nghĩ vừa rồi có lẽ anh gặp Thẩm Tư Ngạn trên đường, không biết Thẩm Tư Ngạn đã nói gì với anh không mới khiến anh có chút kỳ quái như này.
Tám phần là nói về việc hợp tác giữa Hằng Tuấn và Bách Lâm.
Có Thẩm thị chen chân, khả năng lấy được đất của Tống thị càng nhỏ hơn, dù là Từ Lâm hay là Thẩm Tư Ngạn, thì việc đồng ý dùng bữa là chuyện rất bình thường, nhưng đối với Tống thị mà nói thì đây thật sự không phải là chuyện tốt.
Cô muốn giải thích với anh, "Sáng nay em có nói với mẹ rồi, mẹ nói mẹ sẽ không nhúng tay vào chuyện đất đai, Tống thị không phải không có cơ hội, anh..."
"Anh không hỏi chuyện này." Tống Tuấn Hành ngắt lời cô.
Thư Thanh Nhân khó hiểu, "Vậy là chuyện gì?"
Yết hầu người đàn ông khẽ nhúc nhích, anh bỗng nhiên im lặng.
Bầu không khí bống ngưng đọng lại, Thư Thanh Nhân cũng không biết nên mở miệng thế nào.
Tống Tuấn Hành dường như có chút mệt mỏi, trực tiếp lướt qua cô đi về phía sô pha ngồi xuống.
Lúc Tống Tuấn Hành đi ngang qua, Thư Thanh Nhân dường như có thể ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng trên người anh.
Mặc dù có mặc áo khoác ngoài, trên trên áo sơ mi vẫn có cảm giác lạnh buốt.
Thư Thanh Nhân không thích ngửi mùi thuốc lá, mặc dù trên bàn có gạt tàn thuốc, nhưng cái gạt tàn thuốc đó vĩnh viễn sáng bóng như mới.
Chắc hẳn anh đã ở bên ngoài hút thuốc rất lâu.
Giọng nói của Tống Tuấn Hành nghe có chút mệt mỏi, nhưng giọng nói vẫn rất bình tĩnh không hề có chút tức giận, "Em và anh ta hai người đơn độc ăn cơm?"
Thư Thanh Nhân nói: "Còn có mẹ và Diệp Diệp nữa."
Tống Tuấn Hành sững sờ, cả người khom xuống, khủy tay chống lên đầu gối, anh lấy tay che trán, giọng khàn khàn nói: "Các người đều cảm thấy tôi sẽ không lấy được hạng mục này đúng không?"
Thư Thanh Nhân không nói gì.
"Các người không sai." Tống Tuấn Hành thò tay vào trong túi quần, lấy ra bao thuốc đã hút hết một nửa, dừng một chút lại đút vào lại, "Ngay cả người phụ nữ kia và Tống Tuấn Kỳ đều đoán được."
Anh không lấy được hạng mục này, có thể đoán được người phụ nữ kia sẽ thổi cái gì bên gối cha anh.
Có lẽ lại sẽ khiến ông đem một chi nhánh mà ông để ý mấy ném cho Tống Tuấn Kỳ đạp hư.
Tống Tuấn Kỳ ngồi trong văn phòng anh uống hết hai ly cà phê, mới chậm rãi nói, lúc trước anh vội vàng trở về kết hôn thì có ích lợi gì? Tốt hơn hết là sống thật tốt với bạn gái ở Anh, bây giờ kết hôn rồi, vẫn không vớt được gì từ Thư thị.
Tống Tuấn Hành đứng dậy, "Anh ra ngoài hút điếu thuốc."
Thư Thanh Nhân có chút hoảng hốt, chuyện này cứ như vậy mà giải thích xong rồi?
Tống Tuấn Hành thậm chí còn không tức giận.
"Không phải người của anh vẫn đang nắm dự án khu danh lam thắng cảnh sao?" Thư Thanh Nhân cuống quýt sắp xếp từ ngữ của mình, giọng điệu cũng bắt đầu trở nên có hơi lắp bắp, "Dự án này trước đó bố của anh không hề nghĩ ngợi giao cho anh mà."
Tống Tuấn Hành nhìn cô: "Thanh Nhân,