Vừa dứt lời không đợi Mặc Dương nói thêm gì, anh liền đuổi theo Lạc Ngải Vy.
Mặc Dương nhìn hai người họ rời khỏi trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
Như rằng có thứ gì đó quan trọng sắp bị cướp đi vậy.
Lạc Ngải Vy, em đừng nghĩ đến việc có thể rời xa tôi.
Mặc Dương quay người đi hề hướng ngược lại, cũng như năm đó cô và hắn cũng chia hai hướng mãi mãi không thể chung đường.
Vì là buổi trưa nên ánh nắng ngoài trời có chút khắc nghiệt, khiến cả người cô cảm thấy choáng váng.
Tôn Kỳ Hạo từ nãy đến giờ không dám làm phiền cô, anh cứ ở phía sau lặng lẽ đi theo cô.
Anh nghĩ cô bây giờ cần sự yên tĩnh, anh sợ mình làm phiền cô thì cô lại không vui.
Nhìn thời tiết nóng nực như này, Tôn Kỳ Hạo cũng không chịu nổi khi nhìn cô đi dưới ngoài nắng như vậy.
Mà trực tiếp cởi áo khoác đi đến che trên đỉnh đầu cô.
"Em còn muốn để mình bệnh thêm sao?"
Lạc Ngải Vy có chút giật mình quay đầu nhìn anh ở bên cạnh, rồi lại khẽ cười:
"Cảm ơn, nhưng em không thích mình bị bệnh."
"Về nhà nhé? Hay đi ăn?" Tôn Kỳ Hạo hỏi ý kiến của cô.
Lạc Ngải Vy suy nghĩ một lúc lại lắc đầu:
"Em muốn về nhà."
"Ừm, tôi đưa em về."
Tôn Kỳ Hạo dịu dàng đáp ứng cô, chỉ có trước mặt Lạc Ngải Vy anh mới có bộ dạng như vậy.
Ánh mắt Tôn Kỳ Hạo ôn nhu thâm tình dán chặt trên người cô.
Lạc Ngải Vy, từ lúc gặp em tôi mới biết như thế nào là dịu dàng, là ôn nhu với một người.
Cũng chỉ vì em mà tôi biết chữ yêu viết như thế nào.
Có lẽ là ông trời thấy tôi đã tạo ra tội ác quá nhiều nên phái em đến ở bên cạnh tôi để trấn áp tôi có đúng không.
Nhưng thật hay, ông ấy đúng rồi...!Em đúng là khắc tinh của tôi...
Tôn Kỳ Hạo tôi xin thề, cả đời này sẽ bảo vệ em, sẽ yêu một mình em.
Là sự duy nhất cuối cùng của tôi.
Buổi tối ở Lạc gia.
"Kỳ Hạo, anh đứng lại cho em.
Cái đồ đáng ghét này..."
Lạc Ngải Vy xách dép đuổi theo Tôn Kỳ Hạo chạy quanh nhà.
"Em tưởng tôi ngu à? Đứng lại để em đánh tôi hay sao."
Tôn Kỳ Hạo làm vẻ mặt gợi đòn vừa chạy vừa cười trêu cô.
"Vú, anh ấy trêu con."
Lạc Ngải Vy đứng lại trước mặt vú nuôi, nũng nịu mách bà.
Vú nuôi bất lực nhìn đứa trẻ đang làm nũng trong lòng mình, bà xoa đầu an ủi cô:
"Được rồi, để xíu nữa Vú đánh Kỳ Hạo cho con nhé? Bây giờ thì ngoan ngoãn ngồi ăn trái cây đi."
Lạc Ngải Vy nở nụ cười vui vẻ như một đứa trẻ ôm chầm lấy bà hạnh phúc:
"Dạ!"
Nói xong cô chạy đến sofa ngồi ngay ngắn vươn tay lấy một miếng táo bỏ vào miệng.
"Tôi cũng muốn ăn."
Bất chợt Tôn Kỳ Hạo xuất hiện kề sát mặt cô, làm cô xém chút nữa đã phun hết đồ trong miệng