Lạc Ngải Vy như biến thành một người khác, ánh mắt cô trở nên quyến rũ như một tiểu hồ ly mê hoặc lòng người.
Cả đám đàn ông đứng đần tại chỗ, không tin vào mắt mình.
Kỷ Vận Phong là người phản ứng nhanh nhất, hắn híp đôi mắt của mình lại.
Tiến lên một bước đến trước mặt Lạc Ngải Vy.
"Em? Ổn chứ..."
Lạc Ngải Vy nghe thấy câu hỏi của anh cô cảm thấy có chút nực cười.
Đôi mắt như có mê lực mà nhìn thẳng vào mắt Kỷ Vận Phong, lười nhát đáp lại một câu:
"Ổn hay không thì liên quan gì đến Kỷ tổng? Chậc, nhìn gần như vậy tại sao tôi thấy anh đẹp trai thế nhỉ.
Tôi nói này, anh có muốn cùng tôi làm giao dịch không?"
Kỷ Vận Phong bị dáng vẻ này của cô làm cho thu hút, anh thất thần nhìn cô.
Nhếch môi khẽ cười đáp lại:
"Em muốn làm giao dịch gì?"
"Hmmmm..."
Lạc Ngải Vy đăm chiêu suy nghĩ một lúc, đám đàn ông ở đó cũng khẩn trương đứng đó nghe cô muốn đưa ra yêu cầu gì.
"Hay anh làm bảo vệ nhà tôi nhé? 1 tháng 20 vạn được không."
Sau khi cô gái nói ra yêu cầu, cả đám liền phì cười trừ Kỷ Vận Phong đang sa sầm mặt.
Lạc Ngải Vy còn giả vờ ngây thơ như chưa hiểu chuyện, nghiêng đầu hỏi lại:
"Được không, giá này đã là cao lắm rồi đấy.
Tôi không thể cao hơn nữa đâu."
"Em nhìn tôi giống như làm bảo vệ lắm sao? 20 vạn của em chỉ bằng 1 phút của tôi làm việc, em nói..."
"Có làm hay không!"
"Có!"
Lạc Ngải Vy ngoáy lỗ tai làm ra vẻ không thích, cô liền hỏi thẳng để bớt mất thời gian.
Kỷ Vận Phong ngoài miệng nói này nọ nhưng khi nghe cô gái tức giận theo bản năng liền đồng ý.
Mặc Dương nghe vậy cũng muốn tham gia, hắn dơ tay đề nghị:
"Cho tôi làm trợ lý của em được không?"
"Không cần, em ấy đã có tôi rồi."
Tôn Kỳ Hạo lúc này mới lên tiếng, đánh gãy đi những ý nghĩ không đúng đắn trong đầu một số người.
Anh không vui nhìn Lạc Ngải Vy, cô nhìn lại cười hì hì với anh như một đứa trẻ tinh nghịch.
Cô dang hai cánh tay đang bị thương lên, ánh mắt long lanh ngập nước nũng nịu muốn anh bế lên:
"Kỳ Hạo, bế em."
Ực, cái dáng vẻ ngây thơ trong sáng này của cô triệt để làm bọn đàn ông ở đây liền bị mê hoặc.
Một cỗ ham muốn dâng lên trong lòng mỗi người, Tôn Kỳ Hạo nghe âm thanh kia như sợi lông tơ mềm mại vuốt ve trái tim anh, anh có chút đỏ mặt dang tay bế cô lên.
Hai chân nhỏ thon dài quấn quanh hông của Tôn Kỳ Hạo, mặc kệ cánh tay bị thương cô chịu đau vòng qua cổ của anh mà ôm lấy.
Lạc Ngải Vy cúi đầu cắn vào cổ Tôn Kỳ Hạo một cái mặc kệ ánh mắt của những người xung quanh.
Tôn Kỳ Hạo cũng chưa kịp phản ứng kịp với hành động bá đạo này của cô, cả cơ thể như bị điện giật mà tê dại hết dây thần kinh.
"Em làm cái gì vậy hả!"
Kỷ Vận Phong nhìn cô hôn Tôn Kỳ Hạo, không nhịn được mà tức giận quát lên.
Mặc Dương cũng kịp phản ứng lại, hắn cũng tiếp lời Kỷ Vận Phong.
"Lạc