Trợ lý bĩu môi, nhìn phòng làm việc trống không của Đường Vãn: "Biên kịch Đường của chúng ta cũng không phải là đèn cạn dầu."“Chờ xem đi, nghe nói cô ta và Yến Phi Bạch có thù.
Không biết thực hư ra sao, nhưng sống lâu như vậy rồi, cô cũng biết đạo lý không có lửa làm sao có khói mà.
Có lẽ đây là cơ hội của chúng ta.""Ồ, biên kịch Quách của chúng ta có chiêu gì sao?"Trợ lý đưa cà phê đã pha xong, khoanh tay lười biếng nhìn cô, dáng vẻ như muốn nghe rõ chi tiết câu chuyện.Một tay Quách Kỳ chống cằm, tay còn lại vuốt chuột để xem tiểu sử mà diễn viên gửi đến, "Còn có chiêu gì nữa chứ, tôi đã hỏi thăm ông chủ rõ ràng rồi.
Yến Phi Bạch không thích người khác giở trò sau lưng, bình tĩnh xem biến này đi.
Nếu bọn họ thật sự có thù oán, vậy thì chúng ta sẽ trở thành ngư ông đắc lợi.”Ngón tay gõ nhẹ bàn phím, tiểu sử của một vài diễn viên được viết tỉ mỉ đã bị Quách Kỳ ném vào thùng rác, “Cái thời đại lượng người hâm mộ là quan trọng nhất như vậy, ai lại muốn đọc bài luận nghiên cứu, thảo luận kỹ năng diễn xuất của các người chứ, phí thời gian của tôi."Con đường của Quách Kỳ và Đường Vãn hoàn toàn khác nhau.
Đường Vãn chú trọng bản lĩnh và kỹ năng diễn xuất, thích sử dụng những diễn viên chất lượng cao nhưng không quá nổi, sẵn sàng mạnh dạn sử dụng người mới, danh tiếng tác phẩm vẫn luôn không tồi.Còn Quách Kỳ tin vào độ nổi tiếng, cũng dùng lượng người truy cập để tạo ra nhiều thành tích lịch sử khác nhau, có thể được coi là một trong những biên kịch đứng sau lực lượng người hâm mộ.Hai nhà biên kịch, hai phong cách, cả hai đều là biên kịch kim bài của Điện ảnh Phàn Khách, gần như độc chiếm một nửa thị trường trong ngành giải trí.
Khó trách Yến Phi Bạch lại suy xét hợp tác với Điện ảnh Phàn Khách.Mạnh Tiêu không nói gì nữa, quay trở lại bàn làm việc của mình để tiếp tục liên hệ hợp tác.Ngay khi Đường Vãn vừa đến nhà hàng, Trương Hòa Nhuế sau lưng cũng bước vào.
Hai người tìm một góc hẻo lánh, xác nhận xung quanh không có ai mới thoải mái ngồi xuống và gọi món.Trương Hòa Nhuế sốt ruột nói: "Nói đi, nói đi, trái tim bé bỏng của chị đã sẵn sàng chịu đựng rồi."Đường Vãn gật đầu, cắn ống hút rất lâu cũng không lên tiếng.
Trương Hòa Nhuế thấy tâm trạng cô không tốt, "Không muốn nói à? Không sao, không nói cũng không sao.""Không phải, em không biết nên bắt đầu từ đâu cả."“Vậy thì em cứ từ từ nghĩ đi.” Biểu hiện của Trương Hòa Nhuế rất kiên