Nhưng mà gần đây, Yến Phi Bạch thường xuyên nhốt mình trong thư phòng, có khi lại ở trong đó cả ngày, có lúc nhìn chằm chằm cái gì đó đến ngẩn người, có khi lại đột nhiên nổi giận, thật sự không hề có dấu hiệu nào để nhận biết cơn giận của hắn để mà tránh, nhưng chỉ cần nhắc tới Đường tiểu thư, hắn lập tức có thể an tĩnh giống như đứa nhỏ.Bác sĩ tâm lý Lạc Đình nói: "Hắn bị bệnh tim, cần thuốc trợ tim.”Quản gia La lặng lẽ nhìn thoáng qua bộ dáng cười lạnh của ông chủ, ưu sầu cúi đầu trầm mặc.**Chu Nham đã nhận được điện thoại của Yến Phi Bạch, xác định kế hoạch hợp tác.
Buổi chiều là có thể ký hợp đồng, địa điểm hẹn ở trang viên của Yến Phi Bạch.Đường Vãn đã nghĩ thông suốt, dù sao chân Yến Phi Bạch cũng không tiện, Trương Hòa Nhuế thì bĩu môi nói một câu: "Dáng dấp của hắn rất lớn mà!"Chu Nham nhìn cô: "Buổi chiều gặp mặt cẩn thận nói chuyện, hắn ta có thể cắt lưỡi cô đó."Đường Vãn nghe ngữ khí này liền ngẩn người, nhìn Chu Nham nửa ngày, còn đối phương thản nhiên ngồi ở trên bàn làm việc dưới ánh mắt chăm chú của cô, mặc cho cô nhìn."Anh hình như đối với Yến Phi Bạch rất quen thuộc." Đường Vãn nói.Chu Nham nhướng mày gật đầu: "Yến Phi Bạch là bạn của tôi.""Bạn của anh?"Đường Vãn nở nụ cười: "Sao tôi lại không biết?"Vị lão đại này chậm rãi ngồi thẳng người, chống cằm đánh giá Đường Vãn: "Cô cùng hắn quen biết?"Đường Vãn lắc đầu, trấn định tự nhiên: "Em quen anh mấy năm rồi, sao chưa từng nghe anh nhắc tới hắn ta? Không giống như là bạn bè nha.""Mấy năm trước ở Anh quen biết, con người ta khiêm tốn có bằng hữu trải rộng khắp bốn biển, các người có thể biết ai sao?"Đường Vãn cùng Trương Hòa Nhuế: "...”Xác định buổi chiều đi trang viên ký hợp đồng, ăn cơm trưa xong, xe của Chu Nham lái tới đón hai người bọn họ, ba người cùng đi trang viên.Chu Nham dường như quen biết Yến Phi Bạch, xe tiến vào trang viên liền thông suốt không bị cản trở, lúc xuống xe lão quản gia đã đứng ở cửa cười tủm tỉm chờ.Đường Vãn đối với ông ấn tượng rất sâu, đây là một người trung niên, lại đặc biệt có khí phái quý tộc, mỗi lần gặp mặt đều là một thân lễ phục.
Cho dù là nói chuyện, mỉm cười, hay đi bộ đều rất bình tĩnh.
Đường Vãn vẫn cảm thấy ông ấy khá giống một người, nhưng lại không nhớ ra là ai.Lúc này Trương Hòa Nhuế tiến lại gần nhỏ giọng nói: "Em sao lại nhìn vị quản gia này giống như tên thái giám gian xảo bên cạnh lão Hoàng đế nhỉ?"Đường Vãn chợt bừng tỉnh, kỳ thật cô cũng cảm thấy như vậy, nhưng vẫn len