Yến Phi Bạch đương nhiên cũng muốn dỗ dành cô, thế nhưng là một người đàn ông thẳng đuột lại còn lạnh lùng, cũng không biết cách phải lấy lòng phụ nữ thế nào, cũng may Đường Vãn cũng hiểu rõ anh, chỉ cảm thấy vô cùng thú vị.
Cơm nước xong xuôi, Đường Vãn nói chuyện với anh thêm một lúc nữa rồi ra về.
Gần như ngay khi cô vừa rời đi, Yến Phi Bạch lập tức thu hồi lại toàn bộ sự mềm mại của mình, vẻ mặt nhanh chóng trở nên lạnh lẽo kinh người.
Quản gia La thấp giọng hỏi: “Ông chủ, bây giờ ngài có muốn gặp cô gái đó hay không?”Yến Phi Bạch sờ ngón tay một cái, thờ ơ trả lời: “Đương nhiên.
”**Tiêu Quân đã bị nhốt trong căn phòng nhỏ tối đen này một ngày một đem, cô ta không biết ai là người bắt cóc mình, cũng không biết đối phương có mục đích gì.
Từ lúc tỉnh dậy cô ta đã ở chỗ này, mặc dù trên người không có vết thương nào, thế nhưng lại bị cột chặt trên ghế.
Cái ghế kia tự như mọc rễ, cho dù cô ta có giãy dụa thế nào cũng không hề nhúc nhích dù chỉ một chút.
Hơn nữa khắp nơi đều tối đen như mực, chẳng nhìn thấy gì cả, không có gió, cũng không có ánh sáng, cho dù cô ta có la hét cỡ nào cũng không ai để ý đến cô ta.
Dần dần, cô ta cũng không còn sức để kêu nữa.
Cũng vào đúng lúc này, trước mặt cô ta bắt đầu xuất hiện những hình ảnh khủng khiếp, chiếc cưa điện điên cuồng giết người, mổ bụng, các tình tiết giết người, tiếng thét chói tai, tiếng cười nhạo, tiếng khóc, còn có tiếng khóc ma quái của trẻ sơ sinh…Tiêu Quân nghi ngờ mình đang nằm mơ, thế nhưng lại biết rõ mình đang tỉnh táo, cảm giác này quá đáng sợ, giống như biết rõ mình là một con dê con đang đợi bị làm thịt, nhưng lại không biết bao giờ người ta sẽ ra tay với mình.
Khủng hoảng một ngày một đêm khiến cô ta như rơi vào thung lũng bóng tối giống như ở địa ngục, cũng không ai hỏi han càng khiến Tiêu Quân nghi ngờ đời người, chứ đừng nhắc tới những hình ảnh máu me đầm đìa mà bình thường không dám xem lại đang phát ra trước mắt cô, giống như tái diễn lại cảnh tai nạn, còn cô ta lại chính là người bị giết trong đoạn video kia.
Tiêu Quân khóc lóc, nhắm mắt lại không dám nhìn nữa, thế nhưng cảm giác dao cắm vào cơ thể lại trở nên rõ ràng hơn, nhưng tiếng cười nhẹ cùng tiếng rên rỉ đau đớn.
Tiếng rên cũng ép vỡ ngọn cỏ cuối cùng của lạc đà.
Cô ta nôn oẹ một trận, khóc tới mức nước mắt nước mũi tèm lem, là ai? Rốt cuộc là ai muốn hãm hại cô ta?Từ trước đến giờ cô chưa từng gặp chuyện khủng hoảng chèn ép thần kinh như thế, người này đang muốn giết chết cô ta sao? Tại sao lại cho cô ta xem những cảnh giết người