Tiêu Hạ Viên vui vẻ đẩy cửa vào bên trong, nhìn thấy Dạ Khải Hiên đang làm việc cô thoáng ngây người, trái tim đập rộn cả lên dáng vẻ làm việc của anh thật sự rất cuốn hút, rất đẹp cứ như được tạc ra vậy. Dạ Khải Hiên ngẩng đầu lên thấy Tiêu Hạ Viên đứng như một pho tượng, đôi mày anh hơi chau lại lên tiếng, ngữ điệu vô cùng lạnh nhạt: “Cô đến đây là có chuyện gì?”
“Cũng không có gì tớ chỉ muốn đến đây mời cậu đi ăn cơm cùng với tớ thôi, cậu không phiền đúng không?” Tiêu Hạ Viên ngại ngùng, một tay cầm túi xách một tay dịu dàng vén tóc ra phía sau, trong lòng cực kì mong chờ.
“Phiền, vô cùng phiền, tôi đang bận làm việc không rảnh đi ăn cùng cô, nếu không còn chuyện gì khác thì xin mời cô ra ngoài tôi còn rất nhiều việc phải xử lí.” Dạ Khải Hiên không nhanh không chậm đáp lại, lời nói cực kì phũ phàng, dứt khoát từ chối không cho cô một cơ hội nào càng không quan tâm đến cảm xúc của Tiêu Hạ Viên, hơn nữa anh không muốn đi ăn với cô.
Như bị một gáo nước lạnh dội vào Tiêu Hạ Viên cắn khóe môi gục mặt hai tay nắm chặt túi xách, mắt dần đỏ lên, cô dường như sắp phát khóc, giọng nói như bị nghẹn lại hỏi anh: “Tại sao cậu lại phũ phàng với tớ như vậy chứ? Một bữa cơm cậu cũng không muốn ăn cùng tớ sao? Cậu có thật sự xem tớ là bạn không vậy?”
Dạ Khải Hiên bị Tiêu Hạ Viên làm phiền đến khó chịu, anh lạnh lùng tựa như băng ngàn năm không hề tan chảy dù chỉ một chút, anh chậm rãi cất tiếng đáp lại: “Nếu như tôi không xem cô là bạn thì cô đã không thể đứng đây rồi, tôi hiện tại đang rất bận phiền cô ra ngoài cho.”
Anh dứt khoát cự tuyệt khiến cho Tiêu Hạ Viên không kìm được mà bật khóc xoay người rời khỏi, vừa bước ra cô đã chạm mặt Chu Dự, Chu Dự nhìn thấy Tiêu Hạ Viên nước mắt lả chả đi nhanh thì đã hiểu, anh quá biết rõ giám đốc của mình không hề thương hoa tiếc ngọc một chút nào. Chu Dự gõ cửa rồi bước vào phòng làm việc của Dạ Khải Hiên: “Giám đốc! Bên ngoài có Âu thiếu gia muốn gặp giám đốc.”
Tĩnh Kỳ? Dạ Khải Hiên hơi ngạc nhiên rồi bảo Chu Dự mời Âu Tĩnh Kỳ vào, Âu Tĩnh Kỳ bước vào đi thẳng một mạch đến đứng trước mặt Dạ Khải Hiên, anh đặt một cái điện thoại và một cuốn tập lên bàn làm việc của Dạ Khải Hiên, gương mặt không mang một chút cảm xúc cất giọng tuôn ra một tràn:
“Anh hãy đọc hết quyển vở rồi ghi âm lại những gì anh đã đọc vào điện thoại nhớ là phải đọc của tựa đề của từng phần, trong tập có gì anh phải đọc hết phải ghi âm lại hết.”
Nghe ngữ điệu ra lệnh của Âu Tĩnh Kỳ, Dạ Khải Hiên khẽ nhíu mày đôi mắt nheo lại nhìn cậu nhóc trước mặt, trong ánh mắt tràn ngập sự khó hiểu, Âu Tĩnh Kỳ dĩ nhiên nhận ra sự thắc mắc, khó hiểu của Dạ Khải Hiên nhưng anh không thích nói nhiều nên chỉ nói thêm vài câu: “Chiều anh mang đến nhà giúp em, anh nhớ phải đọc hết quyển vở này rồi ghi âm lại hết đó, cái này rất có ích cho Tiểu Như đấy.”
Không đợi Dạ Khải Hiên phản ứng Âu Tĩnh Kỳ đã xoay người bước ra khỏi phòng làm việc, Dạ Khải Hiên mặt lạnh mở cuốn tập ra xem, vừa nhìn những dòng chữ đầu tiên anh liền nhận ra đây là ngữ văn, những trang gần cuối thì lại là lịch sử, rốt cuộc Âu Tĩnh Kỳ đang bày trò gì đây? Cũng may nét chữ của Âu Tĩnh Kỳ rất đẹp nếu đổi lại đây là tập của Âu Tĩnh Như