Gia đình Dạ Thành Đông, Tần Đình Danh, Phương Thần, Lục Dĩ Tường đồng loạt cùng nhau đến, Âu Hoằng Phong tròn mắt ngạc nhiên khi tất cả đều đến, ông hiếu kì, thắc mắc hỏi: “Sao tất cả mọi người đều đến đây hết vậy?”
Lục Dĩ Tường nhếch môi mỉm cười lên tiếng trả lời: “Tiểu Như nhắn tin bảo mọi người đến đây đấy, nói là tổ chức tiệc muốn tất cả mọi người đều đến, Tiểu Như đã mời chúng tôi làm sao không đến được chứ?”
Âu Tĩnh Như nhìn tất cả mọi người cười tít cả mắt, cô cảm thấy mình là người hạnh phúc, may mắn nhất thế gian này khi có gia đình yêu thương, cưng chiều không những thế còn có tận bốn ba mẹ nuôi bọn họ ai nấy cũng đều cưng chiều cô không kém gì ba mẹ ruột hơn nữa còn có một vị hôn phu siêu siêu đẹp trai, cuộc đời của cô không còn gì hối tiếc, vô cùng mãn nguyện.
“Anh Tiểu Hiên! Anh hãy mau vào đây ngồi đi.” Âu Tĩnh Như vui vẻ chạy đến kéo tay Dạ Khải Hiên ngồi xuống bàn tiệc, cô ngồi xuống ngay bên cạnh.
Cảnh tượng này quá đỗi quen thuộc với tất cả mọi người, ai nấy đều bật cười tiến đến bàn ăn rồi ngồi xuống. Bầu không khí trong biệt thự Âu gia trở nên ấm áp tươi vui hơn bao giờ hết cả ngôi biệt thự đều tràn ngập trong tiếng cười đùa vui vẻ.
Ăn xong, tất cả mọi người cùng nhau đi ra hồ bơi Âu Tĩnh Như bỗng vỗ tay hai tiếng ngay lập tức có rất nhiều pháo hoa được bắn lên, cả bầu trời trong phút chốc trở nên vô cùng đẹp, cô phấn khích giật giật tay áo của Dạ Khải Hiên: “Anh thấy thế nào? Có phải rất đẹp không? Anh Tiểu Hiên! Anh thấy có thích không?”
“Thích, anh rất thích, em dày công chuẩn bị không ít đấy.” Dạ Khải Hiên mỉm cười đáp lại, cánh tay không ngừng xoa xoa đầu của cô.
Vừa ngắm pháo hoa xong Âu Tĩnh Như lại tiếp tục bày trò khác, cô lấy ra rất nhiều hộp pháo có kích thước khá nhỏ rồi đưa cho mỗi người một hộp, đây là pháo mà T đã chế ra cho cô nên không có gây hại gì nặng chỉ là đập cho vui tai thôi. Âu Tĩnh Như đập xuống mọi người thấy thế cũng đập theo tiếng pháo nổ không lớn nhưng nghe rất vui tai.
Nhưng rồi những lần đập sau pháo của Âu Tĩnh Như không hề nổ nữa đập lần nào là im lần này: “Sao kì vậy nè?” Âu Tĩnh Như mím môi đập cả một hộp xuống đất vẫn không có động tĩnh gì, cô tức tối muốn mắng người thì đột nhiên một tiếng nổ vang lên khiến cho tất cả mọi người đều giật mình hoảng hốt, khói bốc lên cô ho khụ khụ vẫy vẫy tay đẩy làn khói đi.
“Tiểu Như! Con/em không sao chứ?” Dạ Khải Hiên cùng những người khác lo lắng tiến đến gần hỏi han.
Khói đã dần biến mất lúc này mọi người nhìn thấy rõ gương mặt của Âu Tĩnh Như, ai ai cũng đều đồng loạt phì cười, cô ngơ ngác không hiểu gì, mọi người đang cười cô cái gì thế? Dạ Ngân Tuyết vừa cười vừa nói: “Chị hãy mau soi thử gương mặt của mình đi.”
Âu Tĩnh Như khẽ chau mày lấy điện thoại của mình ra soi thử, ngay tức khắc miệng của cô há to khi nhìn thấy gương mặt lấm lem, chỗ đen chỗ trắng như bị dính lọ nồi vậy, cô phồng má ngại ngùng chạy vào trong nhưng do đang đứng cạnh hồ bơi nên dưới nền có chút trơn trượt, Âu Tĩnh Như chưa kịp chạy đi đã loạng choạng ngã người về phía