Xin Em Ở Lại Bên Anh

so chiêu


trước sau






Chương 13: So chiêu
Edit: Sắc Team
Beta: Brandy
 
Từ ngày hẹn xem phim trở về, Trâu Đình càng có thêm thiện cảm với Lệ Khôn.

 
Sáng, trưa, chiều đều đúng giờ nhắn tin hỏi thăm trên WeChat, tìm đủ mọi biện pháp để hẹn anh.
 
[Đồ ăn ở nhà hàng này ngon lắm, thịt Đông Pha ăn siêu ngon, em đưa anh đi ăn thử nha.]
 
[Nhìn này, em tự làm bánh kem đấy, có đẹp không?]
 
[Hôm nay nhận được một thùng xoài, thật nặng quá, tay em bị lằn đỏ hết lên.]
 
Ở dưới còn kèm thêm một bức ảnh chụp tay, mười ngón thon dài, móng tay ngay ngắn, rất xinh đẹp.
 
Tất cả Lệ Khôn đều không trả lời.
 
Kỳ nghỉ phép đã qua được một nửa, không chịu được rảnh rỗi, Lệ Khôn ở nhà đọc tạp chí quân sự, ghép mô hình. Lúc Lý Hâm Uyển gọi điện thoại tới, anh đang lắp ráp mô hình một con tàu chiến, mới lắp được một nửa lại bị làm phiền nên hơi bực bội.
 

“Anh họ, anh đang ở đâu?”
 
“Ở nhà.”
“Mẹ em bảo anh tới ăn cơm tối, có món thịt kho tàu anh thích ăn nhất đó.”
 
Lệ Khôn xem thời gian, đáp ứng: “Được.”
 
Trước khi ngắt điện thoại, Lý Hâm Uyển ngọt ngào nói:  “Đúng rồi anh họ, khi anh đến, tiện thể mang tới cho em một chiếc bánh kem có được không?”
 
Lệ Khôn không suy nghĩ gì nhiều, “Em muốn ăn vị gì?”
 
Bốn mươi phút sau, Lệ Khôn tới nhà Lệ Mẫn Vân.
 
Lý Hâm Uyển ra mở cửa, gương mặt tươi cười chào đón, cầm lấy túi giấy trong tay anh, sau đó mới yên tâm hướng vào trong lớn tiếng gọi: “Chị, anh em mua bánh kem cho chị này! Oa, lại còn là vị dâu tây mà chị thích nhất nữa chứ!”
 
“Thật sao?” Trâu Đình chậm rãi đi tới, khuôn mặt ửng hồng, khi nhìn thấy Lệ Khôn, miệng khẽ cười: “Lệ ca.”
 
Lệ Khôn nhíu mày, ánh mắt đầy cảnh cáo nhìn Lý Hâm Uyển.
 
Con bé này không sợ, lè lưỡi, bám vào bả vai Trâu Đình giả vờ thân thiết.
 
Vào nhà, Lệ Khôn lại thấy trên sô pha có một túi quà tặng xa hoa, còn chú ý tới trên tay Lý Hâm Uyển có thêm một chiếc lắc tay mới tinh đang lóe sáng.
 
Lập tức liền hiểu ra vấn đề.
———

 
Tại Vân Thủy Uyên, một nhà hàng trong nội thành.
 
Đồ ăn còn chưa kịp mang lên hết, Mạnh Trạch đã đói không chờ được, ăn ngấu nghiến.
 
Ngón tay Nghênh Thần cong lên, gõ gõ vào bàn, “Đồ đâu?”
 
Mạnh Trạch: “Cả ngày nay anh ở hội đấu giá, đói chết đi được, đợi anh ăn xong rồi lại nói.”
 
Anh ta vùi đầu vào bát mỳ, “Cái này ăn ngon!”
 
Nghênh Thần vươn tay đoạt lấy bát mì, sau đó cầm lấy đôi đũa lùa vài cái, xong xuôi quẹt tay ngang miệng: “Ăn xong rồi, nói đi!”
 
Mạnh Trạch trợn mắt há mồm, nửa sợi mì vẫn còn đang vắt vẻo ngoài miệng.
 
Thấy Nghênh Thần sắp sửa nổi giận, anh ta vội vàng dâng lên di động bằng cả hai tay.
 
“Cô gái này cũng không tệ lắm nha, gia đình khá giả, cha là phó cục ở cục Kỹ thuật. Cô ta thì đang học ngành phát thanh viên, à, nhỏ hơn em hai tuổi.”
 
Nghênh Thần ngẩng đầu, nguy hiểm híp hai mắt lại.
 
Mạnh Trạch vội vàng sửa lại miệng, giọng điệu ghét bỏ: “Người trẻ tuổi, không hiểu chuyện, không thành thục, hay làm càn.”
 
Lúc này Nghênh Thần mới buông tha cho anh ta, ánh mắt thâm trầm.
 
“Đây là Weibo, WeChat, số điện thoại, những gì anh có thể cho em biết chỉ có vậy.” Mạnh Trạch nói.
 
Nghênh Thần nhớ kỹ Weibo, với lấy điện thoại, mở ra Weibo của mình.
 
Người dùng tìm kiếm: Tiểu Đậu Đậu thích ăn kẹo bông gòn. Hơn hai trăm fans, người chú ý không tới bốn mươi.
 
Nghênh Thần click mở Weibo, ngón tay vuốt nhẹ. các bài đăng của Trâu Đình đa số toàn là đồ ăn và ảnh tự sướng. Đây đều là sở thích của mấy cô gái trẻ, đi tới đâu ăn cơm, đều phải chụp mấy bức ảnh, lại chèn thêm hình mấy chiếc nơ dễ thương rồi mới đăng.
 
Những chiếc ảnh tự sướng thì càng không cần phải nói, xem một lần liền quên.
 
“Xấu hoắc. Không có mắt thẩm mỹ.” Nghênh Thần hờ hững đánh giá.
 
Mạnh Trạch a a cảm thán hai câu, trêu ghẹo: “Không có mắt thẩm mỹ, có thể coi trọng Lệ Khôn sao?”
 
Nghênh Thần với lấy hộp khăn giấy ném qua.
Mạnh Trạch tiếp được một cách nhẹ nhàng, rút ra hai tờ giấy cố ý chọc tức cô: “Tiểu Thần nhi của anh không khóc sao?”
 
Nghênh Thần lười cùng anh ta tranh cãi, lại nhìn xuống Weibo của Trâu Đình, tùy tiện vuốt vuốt, lại có hoạt động mới.
 
Một phút trước, chín bức ảnh được đăng kèm chú thích:
 
[Người đó mua bánh kem dâu tây cho mình, kem bánh rất tinh tế, cho vào miệng liền tan ra như sữa bò, ngọt ngào. Cảm ơn anh nha.]
 
Có ba bình luận ở dưới:
 
[Ai mua cho?]
 
[Tình hình gì đây? Thành thật khai báo nha.]
 
[Lại là anh trai bộ đội kia sao?]
 
Nghênh Thần siết chặt di động, móng tay như hận không thể đem màn hình cào xước.
 
Dưới Weibo của Trâu Đình hiện lên vị trí đăng bức ảnh, cái địa chỉ này Nghênh Thần vô cùng quen thuộc.
 
Cô trầm mặc đứng dậy, không chần chừ nữa.
———
Sau khi ăn cơm tối xong.
 
Lệ Mẫn Vân không cho Trâu Đình dọn dẹp bát đũa, ân cần đưa đẩy: “Đừng làm bẩn tay, ngồi đi ngồi đi, cắn hạt dưa này —— A Khôn, lấy dưa hấu cho Tiểu Đình ăn đi.”
 
Lệ Khôn không nói một lời, ngồi bất động trên sô pha, móc ra hộp thuốc rút ra một điếu cho lên miệng ngậm, đưa đẩy điếu thuốc trong miệng, sau đó cúi đầu châm thuốc, một màn khói mỏng tràn ra.
 
Anh cố ý, không thèm để tâm đến cảm thụ của Trâu Đình.
 
Trâu Đình cũng không ngốc, dứt khoát giả bộ không biết gì hết, hoạt bát cầm lên một miếng dưa hấu nói vọng vào phòng bếp: “Dì Lệ, dưa hấu ngọt lắm, dì thật biết cách chọn hoa quả.”
 
Lệ Khôn im lặng hai giây, dập tắt thuốc lá, nhìn về phía cô: “Đi thôi?”
 
Trâu Đình cười: “Đã đi rồi sao?”
 
Lệ Khôn phủi phủi tàn thuốc rơi trên đùi, nói: “Chúng ta có chuyện cần nói.”
 
Lệ Mẫn Vân thấy hai người cùng nhau rời đi, tưởng Lệ Khôn đã nghĩ thông, bắt đầu chủ động, vô cùng hưng phấn đứng ở cửa tính toán, nếu hai người mà thành, vậy qua hai năm nữa Lý Hâm Uyển tốt nghiệp, có thể nhờ nhà Trâu Đình giúp tìm việc cho rồi.
 
Ngày mùa hè, dù đã chạng vạng rồi nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy oi bức.
 
Lệ Khôn đi trước, Trâu Đình theo sau, đoạn đường toàn cây ngô đồng này cũng phải dài tới năm mươi mét.
 
Đi đến cuối đường, Lệ Khôn dừng lại, quay đầu nói với Trâu Đình: “Cô của tôi hơi nhiệt tình thái quá, có chỗ nào làm phiền, mong cô thông cảm.”
 
Trâu Đình cười cười: “Không phiền chút nào, em thích lắm.”
 
Lệ Khôn gật đầu: “Có đôi lời muốn nói, chúng ta vẫn là ……”
 
Trâu Đình cắt ngang: “Có chuyện muốn nói sao? Vậy được, đến nơi khác nói đi, muốn đi quán cà phê hay là KFC?”
 
Lệ Khôn đang định nói, thì một tiếng còi xe chói tai vang lên.
 
Hai người quay đầu nhìn, liền thấy một chiếc Audi màu trắng, cửa sổ xe hạ xuống, Nghênh Thần đeo kính râm, hướng về phía hai người huýt sáo.
 
“Hai vị trai xinh gái đẹp đằng kia, làm phiền nhường đường một chút.”
 
Lệ Khôn trầm mặt, Trâu Đình cũng bực tức, một tia chán ghét lóe qua.
 
Cô đương nhiên hiểu rõ ý tứ của Lệ Khôn là muốn nói rõ ràng mối quan hệ này. 
Đã vậy còn gặp phải Nghênh Thần, bực bội trong lòng không cách nào áp xuống được.

 
Trâu Đình xoay người, đứng chắn trước xe Nghênh Thần.
 
Đối diện vài giây, lấy im lặng làm phản kháng.
 
Nghênh Thần bỗng nâng khóe miệng, thú vị.
 
Cô tháo kính râm xuống, treo trên ngón trỏ tay trái, khuỷu tay chống trên bệ cửa sổ, đầu ngón tay mang theo kính râm xoay vòng vòng. Sau đó bấm còi lấy lệ.
 
Mặt Trâu Đình không đổi sắc.
 
Lại ấn tiếp hai tiếng, đối phương cứ như khúc gỗ tiếp tục đứng chắn đường.
 
Nghênh Thần không nói một lời, dẫm lên chân ga, dứt khoát đánh tay lái, tiếng lốp xe ma sát trên mặt đường chói tai vang lên cuốn theo bụi mù bay tứ tung.
 
Sắc mặt Trâu Đình trắng bệch, thét chói tai “A!”, vội vàng chạy về phía Lệ Khôn.
 
Cô chạy quá nhanh, cứ như viên đạn bắn ra vậy, Lệ Khôn phải túm chặt bả vai kéo sang một bên mới ngăn không cho cô bị ngã xuống ống thoát nước.
 
Trâu Đình lấy tay che ngực đang đập loạn vì sợ hãi, trừng mắt nhìn Nghênh Thần.
Nghênh Thần đằng kia lại đang ung dung nhàn nhã ngồi trên ghế điều khiển, ngón tay gõ gõ trên tay lái, vẻ mặt giảo hoạt nghịch ngợm.
 
“Thật ngại quá, dọa cô rồi.” Tốc độ xe chậm rãi, khi đến cạnh người Trâu Đình, Nghênh Thần nhẹ dừng lại: “Không bị ngã chứ?”
 
“Cô!” Trâu Đình uất ức.
 
Nghênh Thần chẳng thèm để ý, chỉ đến khi nhìn tới Lệ Khôn, ánh mắt mới thu lại.
 
Vốn dĩ định khiêu khích, định tỏ vẻ không quan tâm, nhưng khi nhìn đến đôi mắt như nước biển nhiễm màu mực của anh, khiến con người ta cứ như bị hút vào trong đó vậy.
 
Nghênh Thần cuối cùng không thể làm bộ kiên cường được nữa, tựa như oán hận mà đâm chọc một câu: “Nhát gan như vậy, làm sao có thể làm bạn gái anh được.”
 
Lệ Khôn bình tĩnh: “Không phiền em phải quan tâm.”
 
Nghênh Thần giận quá hóa cười, sắc mặt kìm nén.
 
Lệ Khôn muốn nhanh chóng muốn kết thúc trận hỗn loạn này, vì thế nói với Trâu Đình: “Đi quán cà phê đi.”
 
Trâu Đình vô cùng phấn khởi, cũng không nghĩ đến việc đi đến

quán cà phê liền phải làm rõ quan hệ của hai người, cô nhận ra, Nghênh Thần lúc mới vừa rồi còn khí thế hừng hực, bây giờ ủ rũ như lá sen héo, cứ như chịu sự tổn thương nặng nề vậy.
 
Chịu tổn thương nặng nề.
 
Đùa cái gì vậy?
 
Gần đó, trong một quán cà phê ở bên ngoài khu chung cư.
 
Lệ Khôn: “Trâu tiểu thư, tôi cảm thấy ……”
 
Trâu Đình: “Anh muốn uống gì? Cappuccino được không?”
 
Lệ Khôn: “Cứ như vậy không hay đâu.”
 
Trâu Đình: “Em đi toilet một chút.”
 
Cô cười đứng dậy, duỗi tay không đánh mặt người cười, không cho anh cơ hội mở miệng.
 
Tới toilet, sắc mặt Trâu Đình suy sụp, không diễn tiếp được nữa. Người đàn ông này mềm cứng đều không ăn, cứ trơ như cây cột sắt vậy. Nhưng mà, càng là kiểu người lãnh đạm như vậy, lại càng khơi dậy ham muốn khống chế trong lòng phụ nữ.
 
Trâu Đình hít sâu một hơi, dặm lại phấn nền, lại tô lại son, nhấp nhấp môi, hướng người trong gương tươi cười.
Ý chí chiến đấu của cô lại sục sôi, xoay người, bỗng sửng sốt.
 
Ở ngoài toilet, trên hành lang, Nghênh Thần đang lười nhác đứng dựa vào vách tường, hai tay khoanh trước ngực, nhìn cô ta, nâng cằm cười như không cười.
 
Trâu Đình làm như không thấy, đi lướt qua.
 
Nghênh Thần vào thẳng vấn đề: “Cô thích anh ấy?”
 
Trâu Đình dừng bước, xoay đầu, “Liên quan gì đến cô?”
 
Nghênh Thần cúi đầu cười, “Quan tâm một chút đến người có cùng khẩu vị.”
 
Trâu Đình ngẫm nghĩ ý tứ sâu xa trong lời nói, bỗng nhiên cười nhạo, không hề khách khí nói: “Cô không theo đuổi được, là do cô không có bản lĩnh.”

Nghênh Thần vẫn cười, “Đúng vậy, tôi không có bản lĩnh.”
 
Trâu Đình tiến đến gần cô, trên mặt không còn một chút nào vẻ đơn thuần điềm tĩnh như khi ở cạnh Lệ Khôn. Cô nói: “Cô cho rằng hành động khác người, là có thể khiến anh ấy ghi nhớ cô sao? Đúng, thực sự sẽ —— sẽ chỉ làm anh ấy càng thêm ghét cô.”
 
Nghênh Thần nghiêm túc suy nghĩ, hỏi lại: “Vậy anh ấy thích cô sao?”
 
Nụ cười trên khóe miệng Trâu Đình nhạt bớt: “Anh ấy sẽ thích tôi.”
 
Nghênh Thần gật gật đầu: “Chúc cô thành công nhé.”
 
Trâu Đình cảm thấy người này thực sự không làm theo lẽ thường gì cả.
 
Quả nhiên, khi Nghênh Thần giương mắt lại, ánh mắt vô cùng kiên định.
 
“Anh ấy thường xuyên có nhiệm vụ, nhanh thì mười ngày nửa tháng, lâu thì non nửa năm, thích thu thập xác đạn sau khi bắn, thu đủ số lượng, sẽ làm thành một chiếc chuông gió.”
 
Sắc mặt Trâu Đình biến đổi.
 
Nghênh Thần thuộc làu như lòng bàn tay, “Thích ăn thịt, đặc biệt là thịt hầm, thích xe jeep, còn thích ghép mô hình ……”
 
Trâu Đình cố tỏ vẻ trấn định, cướp lời cô, dường như muốn thể hiện sự nổi trội của mình, nói: “Anh ấy thích mặc quần áo màu đen, không thích ăn trái cây —— mấy việc này khó gì để biết, không cần cô phải khoe ra.”
 
“Vậy sao? Anh ấy không thích ăn trái cây?” Khóe miệng Nghênh Thần tươi cười, kéo dài âm cuối: “Tôi nói cho cô một biện pháp nha, cắt quả táo ra thành từng miếng nhỏ, dùng miệng ngậm, bón cho anh ấy ……”
 
Sắc mặt Trâu Đình đột nhiên đỏ bừng, mắng: “Nói linh tinh!”
 
Nghênh Thần ghé sát vào, đối phương càng căng thẳng, cô lại càng thoải mái: “Muốn biết tôi có nói linh tinh hay không, lần tới cô cứ thử xem, chẳng phải sẽ biết sao.”
Trâu Đình tức giận đến nỗi cả người phát run.
 

Nghênh Thần thận trọng đi từng bước, đánh đâu thắng đó, vô cùng tự tin.
 
Trong mắt cô giống như có một thứ ánh sáng sắc bén vậy.
 
“Tôi lại nói cho cô một bí một nữa nhé.”
 
Nghênh Thần tiến lên trước một bước, vị trí cùng tình thế của hai người lập tức liền đảo ngược. Trâu Đình bị cô bức lùi, lưng dán vào tường, bị hơi lạnh từ gạch men sứ làm cho run lên.
 
Một tay Nghênh Thần chống trên tường, đem người vây trong cánh tay, vẻ mặt dương dương tự đắc như một con cáo nhỏ.
 
Một câu nói rơi vào tai Trâu Đình.
 
Nói xong.
 
Một người tức muốn hộc máu! Một người lại ung dung bình tĩnh.
 
Đúng lúc này, cánh tay Nghênh Thần chợt căng thẳng, bị một sức lực mạnh mẽ kéo đi.
 
Sắc mặt Lệ Khôn cứng đờ khó coi, liền kéo Nghênh Thần đi ra khỏi hành lang.
 
“A, để cô gái kia lại một mình, không đàn ông chút nào hết nha.”
 
“Ai, anh làm em đau.”
 
“Buông tay, có nghe thấy không, em đau!”
 
Bước chân đột ngột dừng lại, Lệ Khôn quay đầu lạnh giọng: “Đau mà vẫn còn đi nói lung tung!”
 
“Em nói lung tung cái gì?”
 
“Tự em rõ ràng.”
 
“Em không rõ ràng lắm.”
 
Nghênh Thần không sợ hãi chút nào, nhìn chằm chằm vào anh, bỗng nhiên cười, hỏi: “Chẳng lẽ nốt ruồi ở phía dưới kia của anh bị đụng phải? Ôi chao, cái nốt ruồi ở chỗ mẫn cảm kia, sẽ rất đau nha.”
 
Lệ Khôn bỗng dưng cứng đờ người, sau đó nghiến răng nghiến lợi, tức đến nỗi không nói được câu gì.
 
Nghênh Thần lại được nước lấn tới, “Không phải cô ta thích anh sao? Em dạy cô ta làm cách nào để theo đuổi anh thôi mà.”
 
Sau vài giây kìm nén, Lệ Khôn trầm ổn bình tĩnh trở lại.
 
Anh hỏi: “Nghênh Thần, rốt cuộc em muốn làm gì?”
 
“Giúp anh kiểm định một chút, dù sao cũng quen biết nhiều năm như vậy, quan tâm bạn bè không được sao?” Nghênh Thần cười cười, trong mắt hiện lên tính toán.
 
“Cô ta không xứng với anh.”
 
“Việc này không liên quan đến em.”
 
“Tại sao lại không liên quan?”
 
“Em còn nghĩ muốn liên quan cái gì? Hửh?” Lệ Khôn hỏi lại, “Em nói đi, nói tôi nghe đi.”
 
Anh hỏi dồn dập, bức bách tàn nhẫn, khiến cho Nghênh Thần không thể nói một câu nên lời.
 
Ánh mắt Lệ Khôn trầm xuống, nhẹ giọng: “Nghênh Thần, em dám nói sao? Em nói nên lời được sao? Em tự tin đến vậy sao?”
 
Cảm xúc kìm nén bấy lâu nay cuồn cuộn dồn về.
 
Hơi thở Lệ Khôn nặng nề, gắt gao nắm chặt bàn tay, cưỡng bách chính mình phải bình tĩnh lại.
 
Sau một lúc lâu, anh quay đầu định nói chuyện.
Trên người bỗng dưng nặng nề.
 
Nghênh Thần nhào vào, đôi tay gắt gao ôm chặt lấy eo anh.
 
Cô nghẹn ngào, vùi đầu vào ngực anh: “Anh bắt nạt em, anh vậy mà dám bắt nạt em!”
 
Hầu kết Lệ Khôn nhẹ lăn, “Buông tay.”
 
“Không buông.”
 
“Buông hay không?”
 
“Không buông!”
 
Lệ Khôn vừa định nhẫn tâm, chuẩn bị đẩy cô ra.
 
Nghênh Thần nức nở, trèo lên trên ngực Lệ Khôn, ghì chặt đầu anh.
 
Lệ Khôn chỉ cảm thấy cả người tê rần, ngây ngốc, nhất định là do đầu óc không chịu nghe theo điều khiển ——
 
Anh theo bản năng, chủ động ôm lấy người đang nức nở trong lồng ngực.
 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện