Xin Em Ở Lại Bên Anh

Đường Kỳ Thâm


trước sau

Mạnh Trạch thò cổ vào trong cửa sổ xe, cố mở to mắt để nhìn, sau khi chắc chắn mình không nhận nhầm người liền đánh một cái vào cửa xe.

“Đúng rồi, đúng người rồi! Anh nói này, Tiểu Thần, em đúng là chẳng biết điều gì cả, sao về mà chẳng thấy ừ hữ gì thế?”

“Em muốn tiến hành kiểm tra đột xuất mà.” Nghênh Thần vừa cười vừa vươn người lên phía trước thăm dò, rồi nói đùa với anh: “Ồ, ghế phụ không có bạn gái ngồi sao?”

Động tác thăm dò ấy khiến khoảng cách giữa hai người ngắn lại, một mùi hương nhẹ nhàng phả vào mũi Lệ Khôn, anh ngồi im bất động, chỉ có hai chân mày là bỗng nhiên nhíu lại.

Mạnh Trạch cười ha hả: “Em về rồi thì ghế bên cạnh còn dám cho ai ngồi nữa chứ.” Rồi nói tiếp: “Để anh gọi mọi người đến mở tiệc chào đón em, tối nay luôn nhé, gọi cả bọn Triệu Triệu đến nữa, biết em về rồi bọn kia chẳng mừng phát điên lên ấy chứ.”

Lệ Khôn nãy giờ vẫn lặng im không nói gì, lúc này anh đột nhiên lên tiếng: “Nói xong chưa? Lùi ra, không thấy chắn hết đường của người khác rồi sao?”

Mạnh Trạch đưa mắt nhìn về phía cửa lớn, rồi nói với vẻ thành thật: “Đằng sau làm gì có xe nào!”

Sắc mặt Lệ Khôn lập tức sa sầm xuống.

Nghênh Thần nghe ra hàm ý bóng gió trong lời nói của Lệ Khôn, liền lẳng lặng đẩy cửa, tự giác xuống xe. Cô đi về phía Mạnh Trạch, “Để lúc khác đi, sáng nay em vừa xuống máy bay đã đến công ty họp cả ngày, mệt sắp chết rồi.”

Mới nói được nửa câu thì “uỳnh” một tiếng, chiếc xe Jeep của Lệ Khôn hùng hổ phi vọt qua, bụi bay lút mặt Nghênh Thần.

Mạnh Trạch nhìn theo bóng xe, tặc lưỡi một cái đầy ẩn ý. Sau đó, anh nhìn Nghênh Thần, ngầm quan sát xem phản ứng của cô thế nào.

Bọn họ cùng lớn lên ở khu nhà ở cho gia đình quân đội, là những người bạn thân thiết từ thuở bé. Họ hiểu nhau đến từng chân tơ kẽ tóc, không những biết rõ tính nết của nhau, họ còn là những “nhân chứng lịch sử” trong suốt quá trình trưởng thành.

Thậm chí hồi còn bé, buổi tối nhà đứa nào ăn thịt kho tàu, mấy đứa còn lại đều biết cả.

Và đương nhiên là mối tình đầy sóng gió giữa Nghênh Thần và Lệ Khôn cũng không ngoại lệ.

Mạnh Trạch theo đuổi nghiệp kinh doanh, là một trong những người có đầu óc linh hoạt nhất trong số bọn họ, nhưng lúc này đây anh rất thận trọng, không dám hỏi thêm câu nào nữa.

Cũng may là Nghênh Thần vẫn cười nói như không có chuyện gì xảy ra, “Thế em đi trước nhé, để hôm khác tụ tập, em sẽ báo cáo “công việc” với anh sau.”

Mạnh Trạch nói với theo: “Đi đâu thế? Để anh đưa em đi.”

Nghênh Thần không quay đầu lại, chỉ giơ tay vẫy vẫy: “Về nhà thăm bố.”

Cũng đúng, người ta đã đến đây rồi, chắc chắn là về nhà chứ còn đi đâu nữa. Mạnh Trạch thôi không hỏi nữa. Đến tận khi xe của anh đã khuất khỏi tầm mắt, Nghênh Thần mới dừng chân lại, quay người đi theo hướng khác.

Cô không về nhà, mà đến khu chung cư ở đường Quỳnh Ngọc. Đây là căn hộ mà tập đoàn sắp xếp cho cô, rất sạch sẽ, ngăn nắp. Nghênh Thần dọn lại đống hành lý được gửi tới từ hôm qua, lúc mọi việc xong xuôi quay ra nhìn đồng hồ mới thấy vẫn chưa đến 8 giờ.

Đang nhàn rỗi thì bỗng nhiên nhận được điện thoại của Mạnh Trạch, đầu dây bên kia vọng đến tiếng hát chói tai.

“Triệu tập đầy đủ người rồi, cho anh cái địa chỉ, hai mươi phút nữa anh đến đón.”

Nghênh Thần phải đưa điện thoại ra xa vì âm thanh quá lớn, cô nhíu mày: “Không phải nói để hôm khác sao?”

“Em chỉ nói là để hôm khác ăn cơm, còn hát karaoke đâu có liên quan đâu.”

À, thế thì có lý lắm.

Mạnh Trạch lại thay một chiếc xe khác với chiếc hồi chiều, là xe thể thao BMW màu lam, trông vô cùng hợp với điệu bộ công tử thích khoe mẽ của anh ta. Vừa trông thấy Nghênh Thần, Mạnh Trạch đã cười hề hề, thoăn thoắt xuống xe mở cửa cho cô, còn cúi người cung kính:

“Hoàng hậu nương nương, xin mời lên xe.”

Nghe thấy cách xưng hô quen thuộc này, Nghênh Thần bật cười.

Thuở nhỏ, Nghênh Thần và bạn bè thích nhất là chơi đùa ở thao trường của đội cảnh vệ trong khu nhà ở quân đội. Một đám nhóc nghịch như qủy, vì tranh nhau làm hoàng đế mà suýt nữa đánh nhau. Và rồi cô bé Nghênh Thần cao giọng nói, “Em muốn làm hoàng hậu!”

Câu nói ấy thật sự có hiệu quả, đám trẻ đang đánh nhau liền ngừng ngay lại, đứa nào đứa nấy ngoan ngoãn chắp hai tay sau lưng, lắc đầu liên tục, rồi đồng thanh hét lớn, “Tớ không làm hoàng đế nhá!”

Cô bé Nghênh Thần lúc ấy đã rất sững sờ, cảm thấy bị tổn thương quá đỗi, miệng méo xệch, cô òa khóc.

Bọn nhóc lại cuống cuồng lên tìm mọi cách dỗ dành cô, cuối cùng cậu nhóc Mạnh Trạch lanh lợi nhất trong nhóm đã xử lý được tình huống này. Không hiểu cậu tìm đâu ra được một cậu thanh niên cao to, áp giải đến trước mặt cô bé, hỏi: “Tiểu Thần này, để anh ta làm hoàng đế được không?”

Người thanh niên trông có vẻ ngơ ngác trước cảnh tượng kỳ quái này, mặt anh ta lạnh tanh, thái độ vô cùng miễn cưỡng.

Những chuyện tiếp sau đó không ai còn nhớ rõ nữa, chỉ biết rằng, Tiểu Thần đã bị chọc cho đến cười mới thôi.

Bồi hồi nhớ lại chuyện cũ, Mạnh Trạch cảm thấy rất vui vẻ, ngón tay anh khẽ gõ lên vô lăng theo tiết tấu nhạc trong xe, “Em còn sắp xếp cho anh một vai diễn đấy, nhớ không?”

Nghênh Thần: “Nhớ chứ, là quan lớn, Tổng quản thái giám.”

Mạnh Trạch: “...”

Sau khi đến nhà hàng Bạch Băng, Mạnh Trạch vừa dừng xe vừa hỏi: “Căng thẳng không?”

“Cẩn thận bên trái có một hòn đá đấy.” Nghênh Thần thu lại ánh nhìn trên kính chiếu hậu rồi mới trả lời: “Căng thẳng gì chứ!”

Mạnh Trạch đánh vào vô lăng: “Lát nữa dù có gặp ai cũng sẽ không căng thẳng?”

Nghênh Thần lườm anh một cái đầy khinh bỉ rồi bước xuống xe.

Nhà hàng Bạch Băng vô cùng nổi tiếng, không giống như các câu lạc bộ thông thường khác, bên trong nhà hàng này có vài căn phòng không tiếp khách ngoài, chúng được đặt tên riêng và độc quyền sử dụng, hai trong số các gian phòng đó là của Mạnh Trạch.

Sau khi ra khỏi thang máy, ánh đèn bắt đầu mờ ảo, từng tầng từng tầng ánh sáng đủ sắc màu chậm rãi đan xen nhau, chúng lượn lờ nhấp nháy trên tường rồi lại chiếu xuống thảm. Khi đi vào trong luồng ánh sáng này, Nghênh Thần cảm thấy hơi choáng váng, cô vội vàng dừng chân lại, nheo mắt định thần.

Mạnh Trạch đi phía trước, đưa tay ra vặn khóa cửa của một gian phòng, vừa cười vừa hỏi với giọng đầy ẩn ý: “Thật sự không căng thẳng sao? Gặp phải hoàng đế cũng không căng thẳng à?”

Cửa mở.

Âm thanh náo nhiệt bên trong phòng ùa ra.

Tất cả mọi người ở trong đồng loạt quay đầu lại, sau đó là tiếng hô, tiếng hét, tiếng huýt sáo lẫn vào nhau.

Đám đông lố nhố nhưng Nghênh Thần chỉ cần liếc một cái là nhận ra ngay bóng lưng vững chãi của ai đó đang ngồi ở rìa quầy bar.

Nghe thấy tiếng ồn ào, Lệ Khôn quay người lại trên chiếc ghế xoay. Anh cầm một chiếc bật lửa màu vàng ánh kim, hai tay tì vào quầy bar phía sau, động tác này khiến cho lồng ngực của anh giãn rộng ra.

Bốn mắt nhìn nhau.

Nghênh Thần không quay đi, Lệ Khôn cũng không chịu nhượng bộ.

Mãi đến khi mọi người xúm xít quanh Nghênh Thần, người lao vào ôm cô, người thì dúi ly bia vào tay cô, không khí căng thẳng ấy mới dịu đi.

Bầu không khí lại náo nhiệt như cũ. Nhưng Lệ Khôn lại đứng dậy định đi về.

“Này... này... này...!” Mạnh Trạch kéo lại, “Nể mặt nhau tí đi người anh em!”

“Tôi không quen biết cậu.” Lệ Khôn mặt vẫn lạnh tanh.

Vừa nghe thấy nói thế, Mạnh Trạch liền ôm lấy ngực kêu lên thống thiết, “Anh làm em tổn thương sâu sắc.”

Lệ Khôn đã đi ra đến gần cửa, Mạnh Trạch không kéo lại được nữa, đành dứt khoát tung ra con át chủ bài, “Nói đi, có phải anh sợ rồi không?”

Quả nhiên, Lệ Khôn dừng bước.

“Vừa thấy Tiểu Thần quay về, anh đã...”

Lệ Khôn lập tức ném cho anh một cái nhìn sắc bén, Mạnh Trạch vội vàng im bặt, giơ tay lên tỏ ý đầu hàng, “Được rồi... được rồi...” Lại nói tiếp: “Trong kia toàn là bạn cũ cả, anh đã ở Afghanistan hai tháng rồi, tụ tập cùng nhau một lúc cũng được mà.”

Lệ Khôn không nể nang gì, cất giọng dứt khoát, “Tôi chỉ quen biết có vài người, cậu ấy, đừng giở trò khôn vặt với tôi, lần sau còn mượn cái cớ kiểu như quên không mang ví tiền để lừa tôi đến đây thì cậu cứ liệu hồn.”

Mạnh Trạch cười hềnh hệch, bám lấy vai Lệ Khôn. Hai người cùng nhau đi ra ngoài, “Rồi... rồi... rồi... ừ, không làm thế nữa, không làm thế nữa.”

Đến khu vực nhà vệ sinh.

Mạnh Trạch đưa cho Lệ Khôn một điếu thuốc, Lệ Khôn châm lửa rồi ném bật lửa cho anh.

Khói thuốc bay lên mù mịt.

Mạnh Trạch hỏi: “Nghênh Thần vừa mới về, sao buổi chiều lại đi cùng xe với anh thế?”

Lệ Khôn hừ một tiếng, mãi một lúc sau mới lầm bầm: “Đồ bát nháo gây họa.”

Mạnh Trạch nghe không rõ, ngơ ngác hỏi: “Sao cơ? Nước rửa bát á? À, em hiểu rồi, hai người chắc là gặp nhau tại khu bán nước rửa bát ở siêu thị đúng không? Thế thì quá trùng hợp rồi! Ơ mà không đúng, anh đi mua nước rửa bát làm gì?”

Lệ Khôn: “...”

Mạnh Trạch cân nhắc một hồi rồi mới nhích lại gần Lệ Khôn, nói: “Em nghe nói lần này Nghênh Thần chuyển công tác về đây theo sự sắp xếp của phía tập đoàn, sau này chắc cũng sẽ không đi nữa. Từ giờ trở đi, anh và cô ấy, hai người chắc sẽ giáp mặt nhau liên tục thôi.”

Mạnh Trạch ngầm quan sát sắc mặt của Lệ Khôn, thận trọng nói tiếp: “Dẫu sao hai người cũng là người quen, cho dù trước đây từng xảy ra
chuyện gì thì cũng đâu cần phải đối xử với nhau như kẻ thù, đúng không?”

Lệ Khôn lặng lẽ hút thuốc, một hơi, hai hơi... khói thuốc cuộn lên, che mờ cả khuôn mặt anh.

Đúng vào lúc Mạnh Trạch cho rằng anh sẽ không trả lời:

“Trước đây tôi và cô ấy có gì sao? Hả? Cậu nói đi.” Lệ Khôn đột nhiên lạnh lùng lên tiếng.

Thái độ của anh khiến Mạnh Trạch trở nên dè dặt hơn.

Lệ Khôn dần lấy lại bình tĩnh, anh chủ động phủ nhận mọi khả năng giữa hai người: “Những thứ trước đây từng tồn tại, sau này sẽ không nảy sinh nữa, không thực tế, không thể nào, không cho phép.”

Một khoảng tĩnh lặng ngắn ngủi.

“Lũ nhóc chíp hôi các cậu đừng có gây chuyện nữa.” Lệ Khôn rít nốt hơi thuốc cuối cùng rồi bước ra ngoài.

Mạnh Trạch thở dài, vội vàng rảo bước theo sau.

“Được rồi... được rồi... dù sao thì hồi nhỏ anh đã từng làm hoàng đế rồi, anh là anh cả, anh quyết định mọi chuyện.”

Mạnh Trạch định nhắc lại chuyện hồi xưa cả đám cùng chơi trò đóng kịch để xoa dịu bầu không khí căng thẳng lúc này.

Nhưng đang nói dở thì anh đột nhiên nín lặng...

Trên hành lang bên ngoài nhà vệ sinh, Nghênh Thần đang đứng dựa lưng vào tường, đối diện với bọn họ.

Có vẻ cô đã đứng ở đó được một lúc rồi. Vậy thì cuộc đối thoại giữa anh và Lệ Khôn lúc nãy... Mạnh Trạch bỗng chốc thấy lạnh gáy.

Nghênh Thần thì lại cười rất rạng rỡ, như thể chỉ tình cờ bắt gặp bọn họ, cô cất tiếng chào, “Anh Lệ, anh Mạnh...”

Tiếng nói nghẹn lại trong cổ họng, Mạnh Trạch bối rối không biết xử trí ra sao, anh len lén đưa mắt nhìn về phía Lệ Khôn. Được lắm, mặt Lệ Khôn lạnh tanh không khác gì Bao Thanh Thiên.

Đối mặt với bọn họ, Nghênh Thần vẫn thản nhiên như không, “Hai anh đi trước đi nhé, em vào nhà vệ sinh một lát.”

Dứt lời, cô thong thả bước đi.

Nghênh Thần có thể nghe thấy rõ ràng tiếng thở phào của Mạnh Trạch đằng sau lưng.

Phòng vệ sinh không có người, Nghênh Thần rửa mặt bằng nước lạnh, sau đó chống hai tay lên bệ rửa mặt.

Cô nhìn khuôn mặt mình trong gương, nụ cười đã biến mất từ lúc nào.

Khi cô trở lại phòng bạn bè tụ họp, không khí vẫn sôi động y như lúc nãy.

Mấy năm không gặp, mọi người ai cũng rất nhiệt tình, bọn họ chơi trò chơi, hát hò, nhảy múa vui vẻ. Nghênh Thần vốn là người hòa đồng, sôi nổi nên cô nhanh chóng gạt đi mọi khoảng cách và hòa nhập với mọi người.

Mạnh Trạch cũng đã thuyết phục được Lệ Khôn quay trở lại chỗ ngồi.

Hai người làm việc tại Viện nghiên cứu Quân sự quấn lấy Lệ Khôn, dần dần anh tìm thấy niềm vui trong việc giải đáp một số thắc mắc về vấn đề thực tiễn liên quan đến chuyên môn của mình. Tuy nhiên anh vẫn không ngừng liếc mắt về phía đám đông náo nhiệt kia.

Nghênh Thần lúc này đang cười tươi như hoa, cô bưng ly rượu lên, nốc cạn chỉ sau một hơi.

Hừ, ra ngoài xã hội tích lũy được nhiều kinh nghiệm thật, uống rượu như uống nước lã vậy.

Nghênh Thần cầm lấy con xúc xắc, đưa lên lắc bên tai, động tác trông rất thành thạo.

Ồ, mấy năm làm việc ở Hàng Châu, thì ra là làm trong sòng bạc?

Nghênh Thần đứng lên, cô mất thăng bằng, loạng choạng mất vài bước. Một thanh niên bên cạnh nhẹ nhàng giơ tay đỡ lấy cô.

Chậc, người kia anh biết rất rõ, trước đây cậu ta từng theo đuổi Nghênh Thần.

Nghênh Thần đứng thẳng người lên, cô đang nghe điện thoại, vừa nghe vừa đi ra ngoài cửa.

Lệ Khôn cũng lặng lẽ quay đi.

Ngoài hành lang yên tĩnh hơn một chút, Nghênh Thần đưa điện thoại lên tai, “Được rồi, anh nói đi... hả? Dữ liệu không đúng sao? Tôi đã cập nhật giá trị cực đại đến tận thời điểm gần nhất là nửa tháng trước rồi mà... Được rồi, tôi qua luôn đây.”

Cô thu lại nét mặt tươi cười, nhìn đồng hồ đeo tay, “Có điều chắc anh phải chờ tôi khá lâu đấy, tôi đang ở chỗ mấy người bạn, uống chút rượu... Anh ở gần đây sao?”

Nghe người đầu dây bên kia nói xong, Nghênh Thần ngẫm nghĩ một lúc, cô không dám làm chậm trễ công việc, lập tức đồng ý: “Được, để tôi nhắn địa chỉ cho anh, anh qua đây đi.”

Đường Kỳ Thâm đến đúng lúc bọn họ tan cuộc.

Tửu lượng của đám bạn có quả thật không tệ. Họ rất biết giữ chừng mực, đây là một buổi tụ tập đúng nghĩa. Sau khi tàn cuộc, ai cũng đã uống thỏa thích rồi, nhưng không ai quá chén.

Mạnh Trạch sắp xếp xe cho mọi người: “Lão Triệu, cậu và Cẩu Đản ngồi xe này, Ninh Mông và Tiểu Nghiêu, còn ai nữa, đúng rồi, mọi người lên xe kia.” Cuối cùng, anh gọi tên Nghênh Thần, “Tiểu Thần, em và anh ngồi xe Jeep.”

Chủ nhân của con xe Jeep màu đen lại trưng ra khuôn mặt Bao Công.

Mạnh Trạch vịn vai Lệ Khôn, cười hì hì: “Bọn em đã uống rượu rồi, không thể lái xe được, anh cho bọn em đi nhờ đi mà.”

Nghênh Thần cúi đầu nhắn tin, nhắn xong mới ngẩng đầu lên nói: “Ồ, không cần đâu, mọi người cứ về trước đi, em có người đến đón rồi.”

Bàn tay đang cầm chìa khóa xe của Lệ Khôn khẽ run lên một cái.

Mạnh Trạch vẫn đang bá vai Lệ Khôn, lè nhè giọng rượu hỏi: “Ai đến đón em thế?”

Lời vừa dứt thì có ánh đèn xe từ đằng xa chiếu tới, một chiếc xe Land Rover xuất hiện nơi góc phố.

Xe dừng lại, cửa kính dần dần hạ xuống.

Đường Kỳ Thâm vừa mới họp xong, bộ đồ vest màu đen còn chưa kịp thay, hai chiếc cúc áo trên cùng bung ra để lộ yết hầu.

“Đây rồi.” Nghênh Thần giơ cao tay phải lên ra hiệu, sau đó vừa cười vừa chạy tới chỗ anh, cô cũng không quên nói với Mạnh Trạch đang đứng ở phía sau: “Em đi trước đây.”

Nghênh Thần đi đến bên cạnh chiếc xe Land Rover, cúi người xuống, nói với người đang ngồi ở ghế lái: “Thật ngại quá, làm phiền anh phải chạy đến tận đây.”

Đường Kỳ Thâm đặt tay trên vô lăng, chiếc đồng hồ thạch anh trên cổ tay ánh lên những tia sáng trang nhã. Anh cười: “Không có gì, tan họp rồi.” Nghênh Thần hỏi: “Thế hai dữ liệu nào có vấn đề? Anh có mang báo cáo đến không? Đưa tôi xem nào.”

“Có đem đây.” Đường Kỳ Thâm đưa tay chỉ túi tài liệu ở ghế phụ.

“Được rồi.” Nghênh Thần gật đầu.

Ở phía bên này.

Mạnh Trạch đứng nhìn Nghênh Thần bước lên xe, khuôn mặt tỏ rõ vẻ kinh ngạc xen lẫn hiếu kỳ, “Ái chà, em không thể giúp được gì rồi anh Lệ.”

Bên cạnh anh, Lệ Khôn đã ngậm một điếu thuốc từ lúc nào không hay. Tay anh mân mê chiếc bật lửa, hờ hững nửa muốn bật nửa không.

“Đúng là em thừa hơi rồi, còn định làm người tốt nữa cơ đấy.” Mạnh Trạch tặc lưỡi một cái, nói tiếp, “Sao em lại không nghĩ ra nhỉ, dù gì Tiểu Thần cũng đã ở Hàng Châu nhiều năm rồi, có mối mới cũng là chuyện thường tình thôi, đúng không?”

Lệ Khôn vẫn im lặng, không nói không rằng.

Trong xe, Đường Kỳ Thâm xoay vô lăng, điều khiển xe quay đầu lại.

Khuôn mặt tuấn tú của anh giãn ra, anh nở nụ cười lịch sự, gật đầu với mọi người coi như chào tạm biệt.

Sau đó, chiếc xe vút đi, chẳng mấy chốc đèn chiếu hậu của nó cũng chìm nghỉm vào đêm đen.

Lệ Khôn quay mặt đi.

Anh lấy điếu thuốc trên môi xuống, vò nát rồi nắm nó trong lòng bàn tay.

Mạnh Trạch vẫn lải nhải bên tai.

Lệ Khôn đột nhiên cất cao giọng: “Cậu có đi không hả?”

Mạnh Trạch giật bắn người, nhìn theo bóng lưng của anh mà trong lòng đầy nghi hoặc, thầm nghĩ...

“Thì thuận đường nên nhờ anh đưa em về nhà thôi, làm gì mà căng thế.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện