Chương 22: Ba người
Edit: Sắc Team
Beta: BRANDY
Một nụ hôn bất ngờ, khiến cho Lệ Khôn thiếu chút nữa lại dao động.
Nghênh Thần lại tiếp tục không theo kịch bản, nhân lúc Lệ Khôn vẫn còn đang bối rối, bất ngờ nhảy xuống lùi ra phía sau một bước, đôi tay vòng ra đằng sau, nghiêng đầu nhìn anh, cười ranh mãnh.
Nghênh Thần cố ý nói: “Cũng không còn sớm nữa, em sẽ không mời anh vào ngồi chơi đâu, dù sao anh cũng không phải là bạn trai em.”
Lệ Khôn: “……”
Nghênh Thần: “Vậy nên trong thời gian này anh hãy suy nghĩ đi, nghĩ cho kỹ vào, nếu làm bạn trai của em, muốn vào trong ngồi bao lâu cũng được.”
Lệ Khôn: “……”
Nghênh Thần xua xua tay: “Bye bye nha.”
Sau đó liền lập tức đóng cửa.
Lệ Khôn đứng nhìn cánh cửa đã khép lại trước mặt mình, lặng yên hai giây, sau đó phì cười.
Trong phòng.
Tâm trạng của Nghênh Thần vô cùng tốt, bộ phim tình yêu đau khổ kia cũng không thèm xem nữa, nằm trên ghế sô pha nghịch điện thoại di động.
Trên mạng xã hội, trạng thái của bạn bè được cập nhật rất nhiều, cô lướt xuống phía dưới xem —— “Huh?”
Mười phút trước Từ Tây Bối vừa cập nhật trạng thái, ba bức ảnh, hoa hồng, bữa tối dưới ánh nến, hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau.
Nghênh Thần: “Không thể nào, vậy mà đã có bạn trai mới rồi?”
Suy nghĩ có lẽ bây giờ điện thoại của cô ấy cũng đã bùng nổ tin nhắn rồi, không cần phải tham gia vụ náo nhiệt này. Nên Nghênh Thần chỉ gửi đi một tin nhắn ngắn gọn:
[Thành thật khai báo.]
Vậy mà Từ Tây Bối lại trả lời rất nhanh:
[Bảo bối, ngày mai mời cậu đi ăn cơm.]
———
Bên này.
Lệ Khôn ra khỏi Vạn Khoa Thành, lái xe về nhà. Mới đi được nửa đường, di động vang lên, là cuộc gọi từ Lệ Mẫn Vân.
Cuộc gọi đầu tiên, anh không nhận.
Tiếng chuông điện thoại lại cứ liên tục vang lên, như thể không đạt được mục đích thì sẽ không dừng lại.
Lệ Khôn cắn thuốc lá, đúng lúc gặp đèn đỏ, anh hạ cửa sổ xe xuống nhẹ nhàng phả ra một làn khói thuốc.
Điện thoại không tiếp tục kêu nữa, nhưng lại có một tin nhắn WeChat gửi tới.
[Anh họ!]
[Anh mau nhận điện thoại đi!]
[Mẹ em lại lấy em để trút giận, phiền muốn chết!]
So với gọi điện mấy cái tin nhắn WeChat này càng khiến người ta thêm phiền lòng, ấn đường Lệ Khôn hơi nhíu, nhưng cuối cùng vẫn gọi lại.
“A lô, cô.”
Lệ Mẫn Vân lớn giọng: “A Khôn cháu đang ở đâu? Sao lại không nhận điện thoại? Cháu nhanh đến chỗ cô đi.”
Lệ Khôn: “Vừa rồi có chút việc, cô tìm cháu có việc gì?”
Lệ Mẫn Vân kích động: “Đương nhiên là có việc mới tìm cháu, cháu không qua đây thì để cô qua đó.”
Lệ Khôn đành phải cam chịu, ở giao lộ quay đầu xe.
Mười lăm phút sau.
Lệ Khôn bước vào, Lệ Mẫn Vân liền chặn người lại ở cửa, tức giận trách mắng: “A Khôn, có phải hôm nay cháu ở cùng người phụ nữ kia không?”
Lệ Khôn nhíu mày, “Ai nói với cô?”
Lời này coi như gián tiếp thừa nhận, sắc mặt Lệ Mẫn Vân càng thêm khó coi.
Lý Hâm Uyển ở bên cạnh nhỏ giọng xen miệng vào: “Chiều nay em với bạn học cùng đi dạo phố, vừa lúc gặp đèn đỏ, thì thấy xe anh trên đường.”
Có lẽ đó là lúc anh đưa Nghênh Thần về nhà sau khi đi chơi công viên sinh thái. Lệ Khôn không phủ nhận, ngắn gọn dứt khoát hỏi Lệ Mẫn Vân: “Cô, muốn nói gì thì cứ nói thẳng.”
“Đầu óc cháu hồ đồ rồi à!” Lệ Mẫn Vân biểu hiện đau khổ, duỗi tay đẩy vào vai anh, “Có phải cháu đã quên rồi hay không? Quên chuyện cô ta lừa gạt cháu? Hả?”
Lệ Khôn bình tĩnh, biểu tình lạnh nhạt: “Cháu không quên.”
“Thế bây giờ cháu đang làm cái gì!” Lệ Mẫn Vân vốn dĩ đã không thích Nghênh Thần, “Lại bị khuôn mặt hồ ly tinh của cô ta mê hoặc, có phải không?”
Ngữ khí của Lệ Khôn nghiêm nghị, mang theo ý cảnh cáo: “Cô.”
Lệ Mẫn Vân chỉ hận rèn sắt không thành thép: “A Khôn này, cháu không thể như thế được, thế này không phải sẽ khiến cho người ta chế giễu sao? Nhà họ Nghênh đã hại cả nhà chúng ta, rốt cuộc là cháu nghĩ cái gì vậy?”
Lệ Khôn không nói một câu, lấy hộp thuốc ra, cần hút thuốc, thực sự cần hút thuốc.
“Trâu Đình có chỗ nào kém Nghênh Thần? Thấu tình đạt lý, dịu dịu dàng dàng, không giống như cái dạng người lòe loẹt khoe mẽ kia, phì! Phù phiếm.” Cuối cùng Lệ Mẫn Vân cũng nói đến trọng điểm.
“Ba của Trâu Đình, chính là phó cục trưởng cục tin tức, ông ấy có ấn tượng vô cùng tốt về cháu. Biết cháu trong quân ngũ biểu hiện hơn người, rất coi trọng cháu.”
Lệ Mẫn Vân tận tình khuyên bảo: “Ba cháu đã thành ra như thế này, nhà họ Lệ chúng ta đã sớm thất thế, không thể lo cho cháu được, cháu mới ba mươi tuổi, phải suy nghĩ cho tương lai, dù sao thì cũng phải tìm một chỗ dựa.”
Sắc mặt Lệ Khôn trầm xuống, “Cô, lời này có phần quá đáng rồi.”
Trong thâm tâm Lệ Mẫn Vân cũng có chút kiêng kị người cháu này, lời muốn nói đến bên miệng rồi lại nuốt xuống, không cam lòng lầm bầm mấy câu: “Vốn dĩ chính là như thế.”
Lý Hâm Uyển vừa nghe thấy nói đến chuyện của Trâu Đình, lập tức đi tới, tiếp lời: “Chị Trâu Đình tốt lắm, mấy ngày hôm trước trời trở lạnh, còn nhắn tin cho em nhắc nhở mặc thêm áo nữa.”
Ánh mắt Lệ Khôn đảo qua, Lý Hâm Uyển rụt người lại, sợ hãi câm miệng.
Lệ Mẫn Vân thấy khuyên bảo không có tác dụng, lại thay đổi kế sách, thở ngắn than dài, “Người anh này của tôi, thật là đáng thương mà, vợ thì bị bệnh, khó khăn lắm mới tìm được thận để ghép, lại bị những người vô lương tâm kia chiếm đoạt mất, vốn là có thể tiếp tục sống mà. A Khôn, cháu ở trong đội đặc chiến khổ như vậy, nếu như ba cháu còn công tác, tiền đồ của cháu có thể tốt hơn hiện tại gấp một trăm lần.”
Lệ Khôn cảm thấy như có một cỗ áp lực u ám đè nặng lên trái tim anh.
Anh bực tức, “Việc nào ra việc đấy, cháu ở trong quân đội, không liên quan đến bất cứ ai cả, là cháu cam tâm tình nguyện!”
Lệ Khôn mất kiên nhẫn, “Chỉ muốn nói việc này thôi sao? Nói xong rồi chứ? Vậy cháu đi đây.”
Mới xoay người, anh ngừng bước, nói với Lý Hâm Uyển: “Di động anh hết pin rồi, cho anh mượn điện thoại gọi một cuộc.”
Lý Hâm Uyển không hề nghi ngờ đáp ứng, “Này.”
Lệ Khôn lơ đãng bước tiếp vài bước cách xa Lý Hâm Uyển, xoay người đưa lưng về phía cô ta, sau đó click mở WeChat.
Lịch sử trò chuyện của Lý Hâm Uyển và Trâu Đình ở ngay trên cùng, có năm sáu thông báo, đều là lịch sử ghi chép Trâu Đình gửi bao lì xì tới, mỗi cái hai trăm tệ, cũng đủ hào phóng.
Lệ Khôn hiểu ngay ra vấn đề, khôi phục điện thoại về nguyên trạng, trả cho Lý Hâm Uyển.
“Không gọi được, bỏ đi.”
Lệ Mẫn Vân ở đằng sau kêu: “A Khôn à, cô cũng là vì muốn tốt cho cháu mà thôi, dù sao chúng ta cũng là người một nhà!”
Không đáp lại, cũng chẳng biết anh có nghe thấy không.
“Khi nào rảnh rỗi thì về đây ăn cơm!”
Bóng dáng của Lệ Khôn vững vững vàng vàng, đi mất.
———
Ngày hôm sau, tại một nhà hàng ngay gần tập đoàn Kim Thăng.
Đúng vào thời gian ăn trưa, người đến ăn dần dần đông lên. Từ Tây Bối đến sớm, chờ Nghênh Thần tan tầm, đồ ăn cũng đã được dọn lên gần hết.
“Xin lỗi nhé, có một cuộc họp nên đến muộn một chút.” Nghênh Thần ngồi xuống, vẫn còn đang thở gấp vì chạy đến đây.
“Không sao hết, được chờ lãnh đạo xinh đẹp là vinh hạnh của tớ.” Tâm tình Từ Tây Bối rất tốt, rót cho cô một chén trà.
Nghênh Thần một tay chống cằm, nhướng mày nói: “Thành thật khai báo, sẽ được khoan hồng.”
Trên mặt Từ Tây Bối chợt lóe lên biểu tình e lệ, khuôn mặt tràn ngập hạnh phúc. Cô nói: “Thần Thần, tháng sau bọn tớ sẽ đính hôn.”
Nghênh Thần vừa mới uống được ngụm nước chưa kịp nuốt xuống suýt chút nữa thì phun ra, cô vừa ho vừa hỏi: “Đính hôn?”
Từ Tây Bối gật đầu, “Anh ấy tên là Trương Chí Cường, là một kỹ sư IT, tớ vô cùng thích bộ dáng khi đeo kính của anh ấy.” Cô hạ thấp giọng, tay che miệng ghé sát vào thì thầm: “Đặc biệt là lúc không mặc gì, đeo kính trông siêu cấp gợi cảm.”
Nghênh Thần không nói gì, cô giơ ngón tay cái lên: “Cái người này thật biết cách chơi. Ba mẹ cậu đồng ý không?”
Mặt mày Từ Tây Bối hớn hở, “Hôm qua chúng tớ đã gặp người lớn rồi, họ đều rất hài lòng.”
“Không tồi,” Nghênh Thần gật gật đầu: “Các cậu quen nhau bao lâu rồi?”
“Một tuần.”
“……” Nghênh Thần ngây ngốc một lúc, nhanh chóng tiêu hóa cái tin tức này, khúc khích cười, “Cậu được lắm!”
Từ Tây Bối đột nhiên nắm lấy tay cô: “Thần Nhi, cậu có tin không, tớ vừa nhìn thấy Chí Cường, liền cảm thấy bản thân như được sống lại vậy.”
Bộ dáng cô chân thành, như hận không thể khoe khoang hạnh phúc của mình cho cả thế giới biết. Cảm xúc chân thật đó khiến Nghênh Thần nhớ lại mình ngày trước, đó chính là cảm xúc tự nhiên phát ra từ nội tâm khi một cô gái bị cuốn hút mạnh mẽ bởi một người đàn ông - người trái tim cô ấy mách bảo là định mệnh của mình, của một cô gái đang đắm chìm trong tình yêu đôi lứa.
Sau một hồi trầm mặc, Nghênh Thần nhẹ nhàng cười rộ lên, vỗ vỗ mu bàn tay cô: “Tớ tin.”
Nói tới bạn trai, khóe mắt Từ Tây Bối đột nhiên ươn ướt, nói năng bắt đầu lộn xộn: “Thần Thần, cậu cũng phải nỗ lực hơn nữa, cậu tốt như vậy, nhất định cũng sẽ hạnh phúc.”
Nghênh Thần lẳng lặng, kiên nhẫn, mỉm cười nhìn cô. Cuối cùng gật đầu lên tiếng, “Ừ, nhanh thôi.”
Đã lâu rồi chưa được ngồi ăn một bữa cơm trưa sung sướng, thư thái như vậy, hai người vừa nói vừa cười, đều trò chuyện về những chuyện của phụ nữ với nhau.
Một giờ rưỡi Nghênh Thần còn có một cuộc họp phải tham gia, cũng sắp đến thời gian, cô thu thập tốt mọi thứ, nói: “Tớ không ngồi cùng cậu được nữa rồi, cậu tự về một mình được không?”
Từ Tây Bối thanh toán xong, cười nói: “Chí Cường tới đón tớ rồi, còn cách một cái ngã tư nữa.”
Nghênh Thần giả vờ ngất, vỗ cái trán đau khổ nói: “Bắt nạt tớ không có bạn trai đúng không.”
Từ Tây Bối ôm lấy cô: “Ai bảo thế, Thần Thần của chúng ta tốt nhất trên đời.”
“Nói ngọt.” Nghênh Thần véo mặt cô, “Không nói nữa, tớ bị muộn họp rồi.”Sau khi tạm biệt, Nghênh Thần rảo bước quay trở lại công ty.
Lúc sang đường, cô quay đầu lại nhìn, tại cửa nhà hàng, một người đàn ông bước xuống từ chiếc Audi Q7 màu đen, rất cao, hơi gầy, mặt mày đoan chính.
Hình tượng không tồi.
Nghênh Thần cười cười, “Anh trai đeo kính.”
———
Tới công ty, thư ký ra chào, “Chị Thần, có người đang đợi chị.”
“Đối tác sao?” Nghênh Thần ngạc nhiên hỏi, giờ này chắc hẳn là không phải tiếp khách xã giao