Chương 27: Đánh anh, đánh anh
Edit: Sắc Team
Beta: BRANDY
Đêm nay, Nghênh Thần cảm thấy bản thân đã bị rượu làm cho mơ màng.
Đứng trước cửa nhà nhập mật mã mấy lần đều sai. Nếu không phải ngón tay dùng lực yếu thì là con mắt mơ hồ không tìm đúng số.
Vất vả lắm mới vào được nhà, cả người cô xụi lơ không một chút sức lực để đi tắm, cô ngồi trên ghế salon nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đến ngẩn người.
Cô mở wechat ra, ấn vào mục thông báo tin nhắn rồi lại đóng lại, làm đi làm lại duy nhất động tác đó.
Sau đó, điện thoại reo lên, cú điện thoại của Từ Tấy Bối gọi tới cũng đúng lúc.
“Thần nhi, cậu đang ở đâu thế?”
Nghênh Thần thu lại sắc mặt, đứng dậy đi về phòng bếp: “Vừa về nhà, sao thế?”
Từ Tây Bối nói hai câu làm động tác rót nước của Nghênh Thần dừng lại, vui vẻ nói: “Thật như vậy sao?”
“Bên nhà ảnh hi vọng càng nhanh càng tốt.” Bên kia đầu điện thoại, niềm hạnh phúc của Từ Tây Bối khó mà đè nén được: “Ba Chí Cường nói, mười tám tháng này là ngày tốt.”
Nghênh Thần tính lại một chút: “Ngày đó chính là cuối tuần này?”
Từ Tây Bối: “Cậu nhất định phải đến đó.”
Nói chuyện xong, Nghênh Thần cầm di động, cảm thấy duyên phận thật kỳ lạ. Không lâu trước kia cô còn giúp Từ Tây Bối bắt gian, thế mà bây giờ nha đầu này đã sắp đính hôn rồi.
Tâm trạng Nghênh Thần tốt hơn đôi chút, uống nước xong bèn đi tắm rửa.
Tắm xong, trên điện thoại xuất hiện một cuộc gọi nhỡ, là Nghênh Cảnh gọi đến.
Nghênh Thần gọi lại, động tác lau tóc không ngừng, bên kia bắt máy rất nhanh.
“Chị.”
“Sao thế?”
Đề tài gần đây của Nghênh Cảnh thực hiện cần một chút nguyên liệu công nghiệp, một lần mua rất tốn thời gian, lập tức nghĩ ngay xem Nghênh Thần có giúp được gì không.
“Than hoạt tính? Cần bao nhiêu?”
“Hai mươi hoặc ba mươi kí được không?”
“Có thể.” Công ty Nghênh Thần làm về quặng mỏ tài nguyên, những nguyên liệu này dễ dàng lấy được.
Nghênh Cảnh yên tâm, nói chuyện phiếm: “Chị, thứ sáu tuần này về nhà một bữa được không?”
Nghênh Thần: “Không được, gần đây chị rất bận.”
Nghênh Cảnh: “Bữa cơm gia đình cũng không có thời gian ăn sao? Công ty bọn chị có chút quá đáng rồi.”
Nghênh Thần cười cười: “Kiếm tiền không dễ dàng mà, à đúng rồi: “Nghênh Thần nhớ đến, liền nhắc: “Bạn học Nghênh Cảnh, mấy con chó robot của em có thể đừng tặng lung tung cho người khác được không? Đụng một cái đã nổ, nhìn rất đáng sợ.”
“Nào có.” Nghênh Cảnh phản bác: “Sếp của chị rất thích mà, còn cố tình gọi điện cảm ơn em đấy.”
“Em cho anh ta nổ trúng cái gì?”
“Kẹo mừng đó.”
“….”
Thấy chị không lên tiếng trả lời, Nghênh Cảnh lại nói: “Em cảm thấy sếp của chị là người rất tốt.”
Nghênh Thần thừa nhận: “Không sai.” Tuấn tú lịch sự, năng lực làm việc hơn người, phù hợp với hình tượng mẫu của hầu hết mọi người.
“Chị có suy nghĩ gì?”
“Chị phải có suy nghĩ gì?”
Hai chị em một hỏi một trả lời.
Nghênh Cảnh còn nhỏ, có sao nói vậy: “Chị với Lệ ca còn có thể không?”
Nghênh Thần im lặng.
“Nếu như đã không thể, tại sao lại không suy nghĩ đến người khác một chút.”
Hết năm nay Nghênh Thần đã hai mươi tám tuổi rồi, cô hiểu rõ câu nói đừng treo cổ trên một cành cây là như thế nào.
Một lát sau, cô lên tiếng: “Tiểu Cảnh.”
“Ừm?” Giọng nói trong trẻo như tiếng thác nước của thiếu niên khẽ truyền đến.
“Hôm nay.” Nghênh Thần nhìn ánh đèn pha lê đang chiếu xuống, nói: “Đường tổng cầu hôn chị.”
Đường Kỳ Sâm rất nghiêm túc.
Hợp tác với nhau bốn năm, người đàn ông này làm gì cũng ngay thẳng thật thà, làm việc chăm chỉ, làm người nghiêm túc, đối đãi tình cảm cũng thật lòng thật dạ.
Anh nói, gặp ba mẹ. Chỉ cần Nghênh Thần gật đầu, ngày mai sẽ bay thẳng đến Thượng Hải, xử lý mọi chuyện.
Nghênh Cảnh “ồ” một tiếng: “Thế chị có đồng ý không?”
Giọng nói của Nghênh Thành tăng cao: “Làm sao có thể.”
Nghênh Cảnh: “Chị còn muốn lấy Lệ ca.” Không nhịn được, lại hỏi: “Anh ấy có chỗ nào tốt chứ?”
Chỗ nào tốt sao?
Nói thật, tính tình của Lệ Khôn không được hoàn hảo, còn có chút gia trưởng. Lúc chưa xác định quan hệ với bạn thì rất hờ hững, không thèm để ý, không tâm đến bạn là nam hay là nữ, thái độ cứng rắn như tảng đá vậy.
Nhưng khi đã xác định rồi thì tính mạng cũng có thể giao cho bạn.
Thời gian hai người còn vui vẻ, tiền lương khi ấy của Lệ Khôn cũng không cao, anh ấy lại có khí phách, cảm thấy đàn ông hơn hai mươi tuổi rồi không nên đưa tay xin tiền trong nhà.Thế là tự bản thân tiết kiệm, lấy tiền đó tích lũy.
Đồ dùng mà Nghênh gia cho Nghênh Thần đều là những thứ tốt nhất. Các cô bé mười tám, mười chín tuổi đều thích chưng diện, Nghênh Thần cũng không thiếu tiền tiêu vặt. Nhưng Lệ Khôn khó chịu trong lòng, cảm thấy đây là cô gái của anh, anh có nghĩa vụ cho cô tiền xài.
Lúc đó, anh đang ở đội lục chiến Hoài Hải, một tháng được nghỉ hai ngày, ngại vé ô tô đắt, anh liền mua vé tàu lửa sớm nhất để về, chỉ có hai mươi mấy đồng, đứng chờ cô lúc rạng đông.
Nhìn thấy Nghênh Thần, lập tức nhét thẻ vào tay cô: “Cầm, muốn mua gì thì mua.”
Nghênh Thần hỏi: “Tiền ở đâu mà nhiều vậy anh?”
Lệ Khôn nói: “Biểu hiện xuất sắc, quân đội thưởng.”
Nghênh Thần lớn lên ở đại viện, hiểu rất rõ tiền lương của quân nhân, cho dù là có thưởng cũng không thể nhiều đến ba mươi lăm ngàn. Lúc ấy cô không nói, tùy tiện bỏ vào túi.
Mà trên đường Lệ Khôn về đội lại gửi cho cô một tin nhắn:
[Thẻ bỏ trong ngăn túi bên hông balo em, em đừng quá tiết kiệm, ăn ngon một chút, anh yêu em.]
Điện thoại của mười năm trước không thông minh như bây giờ, chữ trong tin nhắn vừa lớn vừa vuông.
Nghênh Thần ngồi trong xe, hốc mắt từ từ đỏ lên.
Về sau, anh thông minh hơn, không đưa tiền nữa mà trực tiếp dắt cô đi mua sắm.
Váy, áo thun, quần jean, toàn bộ đều là đồ đắt, chỉ duy nhất không mua đồ trang điểm.
Nghênh Thần hỏi: “Tại sao vậy?”
Lệ Khôn ôm lấy cô, giọng nói rất nhỏ: “Vợ anh xinh đẹp tuyệt trần, cần gì phải vẽ chân cho rắn, mua mấy thứ đồ đó.”
Nghênh Thần bị lời nói ngọt của ai kia dỗ đến cười khanh khách.
Một tháng gặp mặt một lần, mỗi lần đều là một trận chiến mãnh liệt, cửa còn chưa kịp đóng, Lệ Khôn đã không thành thật ấn cô lên ván cửa, quần áo còn chưa kịp cởi, vật bên dưới đã sớm tỉnh dậy cách hai lớp vải mà chạm vào cô. Tay anh cũng không nhàn rỗi, đưa thẳng vào bên trong quần cô.
Mà cái tay còn lại rất không có ý tốt rút một vật từ túi giấy ra.
Nghênh Thần nhìn qua, mặt đỏ bừng: “Tại sao anh…”
Voan mỏng trong suốt, hai móc khóa được gắn trước ngực
Lệ Khôn cắn vành tai trắng nõn của cô, hà hơi: “Mặc cho chồng em ngắm đi.”
Nghênh Thần thật sự làm theo lời anh nói thế là bị anh lăn qua lăn lại đến nỗi nước mắt hóa thành sông.
Một cô gái mười chín tuổi, non nớt, trong sáng, mềm mại, từ trong ra ngoài đều mang hương vị của Lệ Khôn.
Anh thỏa mãn, đè trên người cô, liếm nước mắt của cô: “Anh sẽ không tiêu tiền phung phí nữa, anh phải tiết kiệm lại thôi.”
“Để cưới em.”
Lệ Khôn là tình yêu sét đánh, là tình đầu của Nghênh Thần.
Mọi tiêu chuẩn đối với những người đàn ông sau này đều luôn có hình bóng anh. Một người đàn ông như vậy, để cô trở thành người phụ nữ của anh, để cô chạm đến tương lai của anh.
Nghênh Cảnh hỏi anh có chỗ nào tốt.
Đương nhiên là anh chỗ nào cũng tốt.
Lấy lại tinh thần, Nghênh Thần không hứng thú lắm, muốn tắt điện thoại: “Em còn có chuyện gì không?”
Hồi lâu sau, Nghênh Cảnh nhẹ nhàng nói: “Chị, đừng khóc.”
Chưa dứt câu, lời này kích động nước mắt Nghênh Thần ồ ạt chảy ra.
“Em phiền quá đi.” Giọng nói cô nặng nề: “Cúp máy đây.”
Điện thoại vang lên một tiếng bíp ngắn.
Nghênh Cảnh khoanh tay, nhìn chằm chằm màn hình, chàng trai bụng dạ thuần khiết, đen chính là đen, trắng chính là trắng, thích chính là thích. Chị cậu, vẫn thích Lệ ca đến như vậy.
Ai ui!
Quên mất.
Nghênh Cảnh vỗ ót một cái, cậu mặc áo khoác vào, cầm theo vật gì đó trong tay ra khỏi cửa.
Bạn cùng phòng hỏi: “Muộn thế rồi cậu còn đi đâu đấy.”
Nghênh Cảnh đội mũ lưỡi trai lên: “Mang chút đồ ăn cho chị tớ.”
………………………
Vào đêm khuya, đèn đường ở Vạn Khoa Thành đều đã tắt.
Nghênh Thành sấy khô tóc, cất máy sấy vào tủ, nhân lúc kéo màn cửa cô nhìn ra ngoài một lúc.
Cái nhìn này quá khủng khiếp, cả người cô đều cứng đờ.
Đây là lầu bảy, có thể trông thấy rõ ràng một chiếc xe Jeep màu đen ở dưới lầu, mặc dù không nhìn thấy bảng số xe, nhưng trực giác trong lòng cô lại rất rõ ràng.
Nghênh Thần không nói hai lời, khoác áo dạ vào, mang dép lê chạy xuống lầu.
Bên ngoài rất lạnh, cô chạy từ thang máy ra thở không ra hơi, hai tay chóng eo nhìn xung quanh. Cuối cùng cô nhìn thẳng vào chiếc xe Jeep, cách tấm kính chắn gió, Lệ Khôn ngồi trong xe, ưỡn lưng thẳng tắp.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt anh hôm nay có chút không đúng, Nghênh Thần nhất thời cũng không nói chuyện.
Không ai lên tiếng, im lặng.
Trong lòng Nghênh Thần còn chút hi vọng, chủ động đi qua, bên đó Lệ Khôn rất tự giác hạ cửa sổ xe xuống.
Hơi ấm trong xe thổi ra ngoài,