Chương 31: Hóa giải hiểu lầm.
Lệ Khôn dùng chiêu này để tạo bất ngờ cho Nghênh Thần.
Trái tim kia, trái phải đối xứng, đường cong đẹp mắt.
Lệ Khôn như người không việc gì, bóng lưng cao to đi về phía trước, một tay đút vào túi quần, dáng dấp trông rất táo bạo.
Người đàn ông này rất mưu mẹo, chuyện anh muốn làm, có thể làm đều dốc sức để hoàn thành, không hề phạm chút sai lầm nào. Cuối cùng vẫn đem quyền quyết định vứt lại cho Nghênh Thần.
Nghênh Thần khoanh hai tay trước ngực, hơi nghiêng đầu nhìn bóng lưng anh, nhoẻn miệng cười.
Lệ Khôn đưa cô về cửa tiểu khu, lúc này hai người đều không nói tiếp chuyện đó nhưng trong lòng mỗi người đều đã nắm chắc, một người đã làm rõ thái độ của mình, một người còn đang “Tiêu hóa” tâm trí, rất ăn ý.
“Anh đi đây!” Lệ Khôn nói.
“Vâng.” Nghênh Thần gật gật đầu.
Nói xong lại không ai chịu hành động.
Ánh mắt Lệ Khôn tối sầm lại nhìn cô rất lâu: “Anh đi thật đấy.”
Nghênh Thần khó hiểu: “Có ai không cho anh đi đâu.”
Lệ Khôn đàng hoàng chững chạc bịa đặt khiến cho người ta bật cười, anh nói: “Nếu em không cho anh đi thì anh sẽ không đi.”
Nghênh Thần nghe được ý thăm dò trong lời nói của anh, cô nói: “Lúc nào mà mấy người trong quân đội đã có thể xin nghỉ phép thuận tiện như vậy rồi.”
Lời nói này quả thật đã đâm trúng nỗi lo lắng của Lệ Khôn.
Hôm qua anh đã xin phép Lý Bích Sơn, ông thẳng thắn từ chối, Lệ Khôn đã lén lút đi khi trở về chắc chắn sẽ bị phạt.
Nghênh Thần cũng không muốn làm anh khó xử: “Ngày mai em phải đi công tác.”
Lệ Khôn rướn mắt lên.
“Đi Tứ Xuyên.” Nghênh Thần nói: “Đi năm ngày, đợi em trở về rồi nói.”
Lệ Khôn nhẹ gật đầu: “Được rồi, vậy em đi trước đi.”
Nghênh Thần xoay người, kéo áo khoác lại, gió thổi tóc cô thành đường cung cong cong.
Cú điện thoại buổi tối kia của Hứa tổng là để bảo Nghênh Thần dẫn đội đi đến Tứ Xuyên, một là đi thực địa khảo sát tình hình quẳng mỏ, hai là đàm phán khai thông với đối phương. Đường Kỳ Sâm bị viêm phổi phải nằm viện chỉ có thể để cô tiến hành trước.
Nhưng trong khoảng thời gian này, thời tiết bên phía Tứ Xuyên không tốt, mưa to liên tiếp cả tuần rồi, nghe nói các chuyến bay vừa mới hoạt động trở lại từ hôm qua. Chỉ thị đưa xuống đột ngột như vậy, thư ký chỉ có thể đặt trước vé máy bay vào ba giờ chiều mai.
Ngày hôm sau, Nghênh Thần tranh thủ thời gian buổi sáng, đầu tiên là đưa xe đến cửa hàng 4S để bảo dưỡng, nghĩ sau khi đi Tứ Xuyên về thì lại lấy, sau đó lại đón xe trở về đại viện một chuyến.
Ngày thường cô đều lái xe về, bảng số xe thống nhất với hồ sơ đăng ký tại chỗ cảnh vệ nên không có trở ngại gì. Nhưng hôm nay cô không lái xe, vị chiến sĩ đứng gác kia ước chừng là mới đến nên không biết trực tiếp ngăn cản người lại.
“Chào đồng chí, không có truyền lệnh ngài không thể vào.”
“Nhà tôi ở bên trong.” Nghênh Thần giải thích: “Nghênh gia hướng Tây Nam.”
Nhìn biểu tình này của chiến sĩ là muốn nói cậu cũng không hiểu rõ.
“Cậu chờ một lát, tôi gọi điện thoại.”
Nghênh Thần gọi cho Nghênh Cảnh đầu tiên nhưng không nhận máy.
Do dự một lát, cô lại gọi cho Nghênh Nghĩa Chương nhưng ông cũng không nhận.
Cô cầm di động rất bất đắc dĩ. Chiến sĩ công chính nghiêm minh không chút dao động. Cậu đi về phòng cảnh vệ để tìm cách giải quyết, kiểm tra một chút ghi chép, bên trong đại viện chỉ có thủ trưởng Nghênh mà thôi.
Chiến sĩ bán tín bán nghi nói: “Còn một số liên lạc nữa, cô gọi thử đi.”
Nghênh Thần hiểu rõ cậu ta muốn nói đến Thôi Tĩnh Thục.
“Không cần.” Sắc mặt cô lạnh xuống.
Sự hoài nghi trong lòng vị chiến sĩ càng thêm rõ ràng, nắm chặt súng ống trong tay.
Đúng lúc này, hai tiếng còi ngắn ngủi vang lên. Chiếc xe màu đen trượt cửa sổ xuống, Mạnh Trạch thò đầu ra ngoài hết sức ngạc nhiên nói: “Này, tiểu Thần.”
Nghênh Thần thả lỏng, chỉ chỉ cánh cửa kia.
Mạnh Trạch lập tức hiểu rõ, chào hỏi với vị chiến sĩ đang canh gác kia: “Đây là em gái tôi, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên.”
Ai ai cũng biết rõ Mạnh Trạch, toàn bộ đại viện này ngoại trừ ba mẹ không ưa gì anh ra thì người nào cũng thích anh cả.
“Hiếm lắm nha, hôm nay nghĩ gì mà về thăm nhà đấy.” Mạnh Trạch nghĩ nghĩ, vội vã cuống cuồng hỏi: “Chắc không phải lại tìm ba em cãi nhau nữa chứ.”
Nghênh Thần nghiêng người liếc anh nói: “Hôm nay là sinh nhật Nghênh Cảnh.”
“Ai ui, quên mất.” Mạnh Trạch vỗ ót một cái: “Trở về anh sẽ tặng bù quà cho cậu ấy. Tiểu Cảnh mười chín tuổi rồi phải không?”
Nghênh Thần dạ “Chiều nay em đi vùng xa công tác, tầm tuần sau mới về.”
“Đi làm gì?”
“Đào quặng.”
“Anh nói chứ một cô gái như em, học ngành gì mà anh cũng không thể gọi tên được, vất vả quá mà.”
“Anh không gọi nổi tên là bởi vì anh không có học thức.”
Mạnh Trạch “này” sau đó cười đùa tí tửng: “Đừng vạch trần nhau thế chứ.”
Nghênh Thần ghét bỏ cười một tiếng.
Mạnh Trạch không lộn xộn nữa, đánh tay lái: “Được rồi, đi công tác về, anh mời em ăn cơm.”
Đưa người đến cổng, Mạnh Trạch có công việc nên rời đi.
Người mở cửa là Thôi Tĩnh Thục, thấy Nghênh Thần bà rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng nhường đường, niềm vui phát ra từ tận đáy lòng: “Về rồi sao? Vào nhà đi con.”
Nghênh Thần không biểu cảm gì, bước vào trong nhà.
“Ăn sáng chưa? Muốn ăn gì không? Dì làm cho con bát mì thịt bò nhé?” Thôi Tĩnh Thục ân cần nhiệt tình, đồng thời hướng lên lầu hô lên: “Lão Nghênh, lão Nghênh, Thần Thần trở về này.”
Một lát sau tiếng bước chân vội vàng gấp gáp vang lên, Nghênh Nghĩa Chương vừa nói vừa bước xuống lầu: “Ai? Nghênh Thần?”
Nhìn thấy thật sự là con gái, ông lập tức giả vờ bình tĩnh, ngữ điệu nhàn nhạt: “Ừm, trở về rồi sao.”
Từ lần tranh chấp lần trước làm Nghênh Nghĩa Chương tức giận đến nỗi nhập viện, đây là lần đầu tiên hai ba con chạm mặt nhau. Nghênh Thần thấy tinh thần ông dường như không tệ, dây cung trong lòng được nới lỏng ra, ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Ba.”
Sắc mặt Nghênh Nghĩa Chương cũng hòa hoãn hơn: “Ừm.”
Thôi Tĩnh Thục trả lại không gian cho một già một trẻ, tự mình đi vào phòng bếp làm việc.
Trên ghế salon.
Nghênh Nghĩa Chương và Nghênh Thần ngồi ở hai đầu.
“Công việc vẫn tốt chứ.”
“Tốt ạ.”
“Đừng quá qua loa trong sinh hoạt, cơ thể vẫn quan trọng hơn.”
“Vâng.”
“Có rảnh về thăm nhà nhiều một chút, đồ ăn trong nhà yên tâm hơn so với bên ngoài.”
Nghênh Nghĩa Chương nói đến những chuyện vụn vặt, giọng điệu tuy bình thường nhưng lời nói vẫn toát lên sự quan tâm đối với Nghênh Thần, không hề che đậy.
Nghênh Thần nhìn thấy đầu tóc kỹ càng của ba, khí chất chính trực vẫn còn đó, nhưng hai bên tóc mai đã thêm vài phần bạc trắng. cô cảm khái năm tháng không lưu tình. Đột nhiên lòng cô chua xót buộc miệng nói ra lời xin lỗi chuyện lần trước:
“Thật xin lỗi, ba.”
Trong nháy mắt yên tĩnh.
Nghênh Nghĩa Chương cụp mắt, chậm rãi gật đầu, chỉ nói một câu: “Sau này về thăm nhà nhiều một chút.”
Lúc này, Thôi Tĩnh Thục từ phòng bếp đi ra, trong tay bưng một bát mì thịt bò nóng hổi.
“Đến rồi đến rồi.” Bà cực kỳ lấy lòng, đặt bát mì sợi trên mặt bàn trước mặt cô, mong mỏi, khuyên bảo cười nói: “Thần Thần, nếm thử tô mì này đi, dì không có bỏ hành đâu.”
Bởi vì xưa nay Nghênh Thần không thích ăn hành.
Bề ngoài mì sợi không tệ, nước canh hầm nồng đậm, những miếng thịt bò to được xếp ngay ngắn trên mặt. Nghênh Thần nhìn thoáng qua, không muốn kéo dài bầu không khí hài hòa này.
Cô đứng dậy, không nói một câu mà bỏ đi.
Thôi Tĩnh Thục lúng túng đứng tại chỗ, sự dụng tâm của bà lại bị xem thành trò cười.
Nghênh Nghĩa Chương nhăn đôi mày rậm lại hô: “Nghênh Thần.”
Không có tiếng trả lời.
Giọng ông tăng cao: “Nghênh Thần.”
Lần này, thân ảnh dong dỏng đang bình thản bước lên lầu mới chịu dừng lại, Nghênh Thần nghiêng đầu: “Ba, hôm nay là sinh nhật của Nghênh Cảnh, con không muốn lại cãi nhau.”
Dứt lời, cô không hề quay đầu lại.
Lúc gõ cửa phòng ngủ, nghe thấy tiếng bát đũa rơi ào ào từ phía dưới truyền lên, Nghênh Nghĩa Chương phẫn nộ nói: “Nói cái gì thế chứ!”
Thôi Tĩnh Thục đang khuyên: “Được rồi, được rồi. Khó khăn lắm con nó mới về một lần, ông đừng để con bé mất hứng.”
Giọng nói nhỏ dần.
Nghênh Thần vặn cửa liền thấy Nghênh Cảnh ngồi trên sàn nhà mô hình.
“Xảy ra chuyện gì thế? Gọi điện thoại em cũng không nghe máy.” Nghênh Thần quở trách trước.
Dán xong cột đèn tín hiệu cuối cùng, Nghênh Cảnh mới lên tiếng: “Điện thoại di động đang sạc pin, tối hôm qua chỉnh im lặng nên không nghe thấy.”
Nghênh Thần đi qua, cũng ngồi dưới đất: “Sinh nhật vui vẻ.”
Nghênh Cảnh dạ: “Chị có thể trở về là vui lắm rồi.”
“Dẻo miệng.” Nghênh Thần cười lên, đưa ngón trỏ nắm cằm cậu: “Để chị nhìn xem, ai nha, sao càng lớn lại càng đẹp vậy hả.”
Nghênh Cảnh trốn tránh, bày ra bộ mặt khác: “Lời chúc sinh nhật của chị năm nào cũng như thế!”
“Này, còn không vui sao?” Nghênh Thần nói: “Hay càng ngày càng xấu để xem có thực hiện được không?”
Nghênh Cảnh nhanh chóng nói: “Đừng, vẫn giống như mỗi năm đi.”
Nghênh Thần cười cười, cười xong cô chợt nói: “Lệ Khôn đến tìm chị.”
Nghênh Cảnh rất bình tĩnh: “À, tìm chị làm gì?”
Nghênh Thần: “Làm hòa.”
Nghênh Cảnh đang làm mô hình, khi nghe được câu này động tác đột nhiên ngừng lại.
Hai giây sau, cậu tiếp tục dán nhựa cao su: “Chuyện này không phải như ý nguyện của chị sao.”
“Chị không đồng ý.”
“Không đồng ý?” Lúc này, Nghênh Cảnh hoàn toàn buông việc trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn cô: “Chị thích sếp chị rồi?”
Nghênh Thần liếc mắt nhìn cậu mới nói: “Thật ra chị rất sợ.”
“Sợ chuyện gì?”
“Sợ anh ấy chỉ là nói thế thôi, kiểu nhất thời kích động.”
“À.” Nghênh Cảnh: “Chắc là không đâu.”
“Gì cơ?”
“Anh ấy không phải nhất thời kích động,