Chương 36: Một phòng đơn.
Edit: BRANDY
"Chậm một chút." Nghênh Thần đi quá nhanh, Lệ Khôn không nhịn được mà nhắc nhở: "Đi từ từ từng bước thôi."
Mạnh Trạch ở phía sau huýt sáo, trêu: "Tiểu Thần, em cứ bình tĩnh, cậu ấy ở đây, nhìn em vội vàng kìa."
Nghênh Thần dừng bước, quay đầu lại giả vờ giận giữ: "Ai bảo em vội vàng."
Lệ Khôn thực sự sợ cô té, tự mình bước nhanh về trước, đến khi cách sáu bảy bước thì dừng lại.
"Điều chỉnh hô hấp, trước tiên bước chân trái trước." Giọng Lệ Khôn bình tĩnh đồng thời giơ tay ra.
Nghênh Thần nghe lời anh, bước chân trái lên.
"Chống nạng về phía trước, đúng, tốt." Lệ Khôn chỉ dẫn cô, tiết tấu không nhanh không chậm, không tạo áp lực cho cô. Chẳng qua là trước khi Nghênh Thần bước, cánh tay anh theo bản năng đã đỡ phía trước, rất sợ cô bị ngã.
Thuận lợi đi hết mấy bước này, Lệ Khôn luôn đỡ Nghênh Thần.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức có thể nhận thấy rõ ràng hơi thở của nhau, Nghênh Thần cười với anh, sự phấn khích lúc vừa rồi đã giảm xuống, ngược lại, lúc này cô có chút ngượng ngùng.
Lệ Khôn thì như hơi cười, im lặng không nói chuyện, chỉ đỡ tay cô không buông.
Mạch Trạch nhàn nhã nói: "Rốt cuộc thì cậu cũng trở lại, nha đầu này đúng là khó hầu hạ."
Sau đó cố ý trách Nghênh Thần: "Đúng là quá mỏng manh, giúp cô ấy tập luyện phục hồi chức năng, đụng một chút đã đau, còn cầm gậy đánh tôi, đúng là quá hung dữ."
Nghênh Thần nôn nóng: "Ai đánh anh, ai kêu đau, ai yếu ớt."
Mạch Trạch thúi, bóp méo hình tượng thục nữ của em.
Dứt lời, Nghênh Thần dè dắt liếc nhìn Lệ Khôn, khẽ giọng như giãi bày: "Em không hung dữ."
Lệ Khôn lập tức cười lên, sau đó gật đầu: "Đúng, em không hung dữ, là cậu ấy lừa người."
Rõ ràng là câu khẳng định, nhưng cũng không quá đúng với thực tế. Nghênh Thần tự biết mình, cúi đầu thật thấp: "Có lẽ.... có hung dữ một chút."
Nụ cười lập tức lan đến đáy mắt Lệ Khôn.
Mạch Trạch: "Cậu tới rồi, bọn tôi được giải phóng, tôi đi trước." Anh ta quay đầu hỏi Nghênh Cảnh: "Tiểu Cảnh, em đi đâu? Anh đưa em đi."
Nghênh Cảnh không nói chuyện, ánh mắt nhìn về Lệ Khôn, chỉ nửa giây rồi lướt nhẹ qua.
"Em về trường học."
Sau khi tự tìm tới cửa đánh người lần trước, đây là lần đầu tiên hai người chạm mặt nhau.
Nhưng thân phận đã có sự thay đổi tế nhị.
Lệ Khôn bước lên trước nói: "Tôi mời hai người ăn cơm trưa."
Mạch Trạch: "Tôi không ăn được, công ty chút nữa còn có buổi họp, sợ không kịp."
Lệ Khôn lại nhìn Nghênh Cảnh.
Nghênh Cảnh quay đầu đi chỗ khác, giường như nhắc nhở cũng như là đang uy hiếp: "Em cũng không ăn, em cũng phải quay lại trường làm chó robot."
Nói xong, cậu ấy đút hai tay vào túi áo, theo Mạch Trạch rời đi.
Những người khác đã đi, Nghênh Thần đột nhiên nhỏ giọng giải thích: "Nghênh Cảnh không có ác ý, chẳng qua là nó..."
"Anh biết." Lệ Khôn cắt ngang lời cô nói, trong lòng anh hiểu, sự oán giận của thằng nhóc này còn chưa tiêu tan hết, cũng là chuyện thường tình.
Để kết thúc đề tài này, Lệ Khôn chậm rãi nói: "Luyện đi bộ một chút nữa."
Nghênh Thần ngoan ngoãn làm theo.
Anh đỡ cô, khẽ nói tiết tấu: "Bước chân trái, ừ, một, hai, một, hai."
Đi được mấy bước, Nghênh Thần hỏi: "Không phải là anh bảo một tháng ư, chẳng phải mấy ngày nữa mới trở về chứ?"
Lệ Khôn nói: "Lãnh đạo mắt nhắm mắt mở cho ra ngoài một ngày, nên anh về sớm."
Nghênh Thần nghiêng đầu nhìn anh: "Chuyện này cũng có thể cho nghỉ ư?"
"Ừ." Lệ Khôn nhẹ nhàng đáp: "Anh đã giành vị trí số một trong khóa đào tạo, đồng thời đã phá vỡ kỷ lục 10km trước đó trong đội."
Toàn bộ những kỷ lục trước đây của quân khu Hoa Nam, đạt được đã không phải chuyện dễ dàng rồi. Lệ Khôn còn nhanh hơn chừng 30 giây, thể lực và sức chịu được rất đáng ngạc nhiên. Đang lúc lãnh đạo cao hứng, anh lập tức xem tình hình mà mở miệng.
Nghênh Thần suy nghĩ một chút, ánh mắt nghiêm túc hỏi: "Là anh muốn nhìn thấy em sớm hơn một chút đúng không?"
Thật thẳng thắn, làm cho Lệ Khôn hoàn toàn nghẹt thở.
Tính tình của Nghênh Thần là như vậy, mong muốn gì, muốn hỏi, muốn biết gì, trước nay đều rất to gan thoải mái nói ra.
Lần này, đến lượt Lệ Khôn ngượng ngùng.
Nghênh Thần cố ý không chịu buông tha, không nói lời nào, ánh mắt kiên định nhìn anh, nghiêm túc chờ đợi.
Lệ Khôn quay đầu đi chỗ khác, giả vờ ho khan để che dấu, vòng vo chủ đề khác, anh nói: "Tập lại một lần, đi quay lại đi."
Nghênh Thần không nghĩ sâu xa, thấy anh phản ứng như vậy, chợt cảm thấy thất vọng, "Là em lại đoán sai rồi. Em tưởng anh muốn về sớm để gặp em chứ."
Cuối cùng Lệ Khôn cũng không thể nhịn được nữa, quay đầu lại, cau chặt chân mày: "Em, người phụ nữ này, thật là..."
"Vâng? Thật là cái gì?" Ánh mắt Nghênh Thần trong veo.
Lệ Khôn im lặng một chút, đầu hàng, "Cứ xem là như thế đi."
"Uhm." Nghênh Thần cúi thấp đầu.
Lệ Khôn thấy cô gái nhỏ tỏ vẻ đáng thương lại không đành lòng, mặt mũi đàn ông cũng chẳng là gì nữa, lập tức bị ném lên chín tầng mây.
Anh thay đổi nói, thành thật thốt lên: "Đúng vậy."
Nghênh thần không rõ cho nên ỉu xìu nói: "Em đoán sai rồi đúng không?"
Lệ Khôn hoàn toàn nộp khí giới, buộc phải nói hoàn chỉnh: "Em nói không sai, anh cố gắng tranh hạng nhất chính là muốn biểu hiện xuất sắc vượt trội, để có thể xin lãnh đạo nghỉ sớm."
Để có thể về gặp em.
Nửa câu cuối cùng, giọng anh thấp hẳn xuống, lời nói chùng xuống.
Nghênh Thần nghe xong vẫn không lên tiếng.
Lệ Khôn không quên bổ sung: "Anh chỉ muốn giành vị trí đầu, còn việc phá kỷ lục hoàn toàn là tình cờ."
Nghênh Thần trở nên vui vẻ hơn, ánh mắt biến đổi, giống như minh châu được phủi đi lớp bụi, đột nhiên phát ánh sáng. Giảo hoạt và cơ trí đều có cả.
Lệ Khôn cau mày, trong lòng mơ hồ.
Nghênh Thần nhướn mày, không còn chút nào yếu mềm nhu nhược như vừa nãy.
Lúc này Lệ Khôn mới kịp phản ứng lại, à, cô ấy cố ý.
Cố ý khích anh nói lời trong lòng ra.
"Sao lại nhiều quỷ kế thông minh như vậy." Lệ Khôn giả bộ trách mắng, nhưng khéo miệng lại cong lên, rốt cuộc cũng không giấu được niềm vui.
Tay anh đỡ cánh tay Nghênh Thần, nhẹ nhàng đi xuống ôm bên hông cô rất tự nhiên
Nghênh Thần có thể cảm nhận được biến đổi nhỏ này, cô ngẩn người rồi nhanh chóng thả lòng, hơn nữa còn dựa sát hơn vào lòng anh.
Ánh sáng mặt trời đầu đông mang theo một chút ấm áp mịn như nhung, không nóng bỏng, không rực rỡ, nhưng trong khung cảnh này, vào thời điểm này lại thêm nhiều sắc thái.
Từ từ tiến triển, vừa vặn thích hợp.
Sau khi tập luyện phục hồi chức năng xong, Lệ Khôn đưa Nghênh Thần về đại viện.
Trên xe, anh nói với cô: "Sau đợt tập huấn này, cả đội có hai ngày nghỉ."
Sống lưng Nghênh Thần lập tức thẳng lên, khẽ ừ một tiếng.
Đến khúc quẹo phải, Lệ Khôn bật đèn tín hiệu rẽ, trước khi chuyển làn thì mở miệng nói:
"Mỗi ngày em đều phải tới bệnh viện à?"
"Vâng, phải tới ạ." Nghênh Thần nói.
"Vậy anh đưa em đi."
Nghênh Thần hé miệng cười trộm.
Gặp đèn đỏ, xe dừng hẳn lại.
Tay phải của Lệ Khôn lặng lẽ đưa ra đặt lên mu bàn tay cô.
Một giây, hai giây.
Hai người vô cùng ăn ý, mười ngón tay đan vào nhau.
Thật chặt.
Mười lăm phút sau, Lệ Khôn đã đưa Nghênh Thần đến cửa nhà.
Anh xuống xe, đi vòng qua ghế phụ bên cạnh, ôm Nghênh Thần xuống. Mượn lực của anh, Nghênh Thần chống nạng đứng vững lại. Do dự một chút, cô hỏi: "Anh đi vào ngồi một chút nhé?"
Lệ Khôn nén giọng: "Không được."
Nghênh Thần cũng không nói gì thêm nữa.
Bầu không khí như có một chút chuyển biến nhỏ.
Nhà Nghênh Thần là một tòa nhà lớn hai tầng cổ kiểu Tây, trong đại viện chỉ có 3 tòa, lặng lẽ biểu hiện địa vị của nhà này. Phân chia cấp bậc, đó chính là một hiện thực tàn nhẫn.
Người địa vị trên cao, không cần nói gì cũng có thể dễ dàng làm thay đổi số phận của nhiều người khác.
Thần sắc của Lệ Khôn không thay đổi gì, thậm chí không nhìn dãy nhà kia.
Nghênh Thần cũng không nói gì.
Ngăn cách cơ bản nhất giữa hai người bắt nguồn từ chính chỗ này.
Lệ Khôn không định chờ lâu, anh hỏi: "Một mình em có ổn không?"
Nghênh Thần gật đầu: "Không sao."
"Được rồi, em vào nhà đi,"
Đỡ Nghênh Thần đi mấy bước, cửa đã ở gần trước mặt, Lệ Khôn mới dừng bước.
Nghênh Thần đứng yên, gõ cửa.
Lệ Khôn trở lại xe, cách lớp kính chắn gió, lẳng lặng nhìn.
Cửa mở ra, nhìn không rõ người ra mở cửa.
Lệ Khôn từ biệt qua ánh mắt, vặn chìa khóa xe.
Nghe thấy tiếng động cơ xe khởi động, Nghênh Thần theo bản năng nhìn lại.
Xe Jeep không dừng lại mà kiên quyết rời đi, đèn phía sau xe lóe sáng.
----
Cứ như vậy, một tháng nữa trôi qua, Nghênh Thần đã hoàn thành việc tập luyện phục hồi chức năng. Sau khi kiểm tra chi tiết lại là có thể bỏ nạng ra để tự đi được rồi.
Hôm đầu đi lại được, cô có chút khẩn trương, lệnh cho Nghênh Cảnh quay video lại.
Quay xong cô nói: "Mau xem lại một chút, xem chị có bị vai thấp vai cao khi đi lại không?"
Nghênh Cảnh đáp vâng, làm theo lời cô. Sau khi xem xong, ngẩng đầu nghiêm túc nói: "Trừ việc có chút ngu ngu ra thì mọi cái khác đều tốt."
Nghênh Thần không yên tâm, đoạt lấy điện thoại di động, tự mình xem, sau đó xem chừng ba lần mới thả lỏng.
"Bình thường, bình thường."
Nghênh Cảnh dặn dò: "Chân vừa mới tốt, đừng đi quá xa, khôi phục phải từ từ."
"Biết rồi." Nghênh Thần cười cậu: "Cứ như ông cụ non ấy."
"Đây là trưởng thành." Nghênh Cảnh phản bác.
Nghênh Thần lười phản ứng lại, giống như người mẫu đi catwalk, cô đi lại trước gương: "Cảm giác chân được đi lại trên mặt đất quả thực rất tuyệt."
Dĩ nhiên, tốt không chỉ có việc "đi lại thực sự", mà còn cuộc hẹn với Lệ Khôn.
Lần này Nghênh Thần bệnh, đã nghỉ chừng hai tháng rưỡi, đúng là không thể nghỉ thêm nữa, hai ngày nữa phải trở lại công ty làm việc.
Lệ Khôn cũng xem tính toán thời gian, nghĩ đủ mọi cách để xin hai ngày nghỉ, sáng sớm ngày thứ 7, anh dừng xe ở cửa đại viện, cách thời gian hẹn còn nửa tiếng nữa, nên anh cũng chưa gọi điện cho Nghênh Thần, anh hạ ghế, lót miếng đệm sau đầu, lười biếng nằm trong xe.
Chờ đợi một cách cam tâm tình nguyện, cảm giác đúng là khác biệt.
Không đầy hai phút, Lệ Khôn đã không nằm được nữa, ngồi dậy, rút từ bao thuốc ra một điếu, ngậm lên miệng. Đang chuẩn bị châm lửa, thì trong đầu hiện lên một suy nghĩ, anh bất giác cười một mình.
Khi đó, hai người ở cùng nhau. Tiểu Nghênh Thần chê thói quen hút thuốc của anh.
"Anh còn hút thuốc thì đừng có hôn em."
Lệ Khôn buồn cười: "Ai muốn hôn em?"
Nghênh Thần giận đến trợn mắt, trong lòng bực bội.
Điếu thuốc vẫn kẹp ở đầu ngón tay anh nhẹ nhàng chuyển động, chỉ trong một lúc, sau đó lập tức bị anh nhét trở lại bao thuốc, nhướn mày nói: "Hài lòng chưa?"
Nghênh Thần quay đầu đi, không thèm để ý anh.
Lệ Khôn kéo cánh tay cô lại: "Tới đây."
"A." Nghênh Thần thét chói tai, ngã vào ngực anh: "Anh làm gì thế."
"Anh không hút thuốc lá nữa." Lệ Khôn đè thấp giọng mình, khuôn mặt trẻ tuổi lộ ra vẻ hư hỏng, tay đưa vào trong quần cô, đầy tầng vải mỏng manh ra, đầu ngón tay khẽ di chuyển, nói:
"Dùng vào nơi này của em."
Trí nhớ đúng là có màu sắc và âm thanh.
Từng điểm, từng chi tiết, tất cả đều là về Nghênh Thần.
Cho nên khi Nghênh Thần từ đại viện đi ra, Lệ Khôn không hút điếu thuốc nào.
Ngắm cô từ xa xa, hôm nay Nghênh Thần mặc rất xinh đẹp.
Chiếc áo cashmere màu trắng tinh tế, chiếc váy khá đặc biệt, có một cái khóa tròn phía trong, một chiếc áo choàng dài nhẹ nhàng chiết eo, cho dù quần áo mùa đông có dày cũng có thể thấy được vòng eo nhỏ nhắn của cô.
Năm đó còn là thiếu nữ, nay đã trưởng thành, trổ mã ngày càng xinh đẹp.
Lệ Khôn thu lại ánh mắt, đẩy cửa xe bước ra.
Nghênh Thần vừa nhìn thấy anh, khuôn mặt đã đầy nét cười, vừa muốn cất bước thật nhanh, Lệ Khôn sớm đã biết,