Vì bước vào kỳ thi nên cô cũng không có thời gian gặp anh, hình như đã hai tuần rồi bọn họ chưa gặp nhau thì phải, hôm nay cô thi cuối kỳ nên từ sáng đã dậy sớm.
Vậy mà còn phải mắng Bạch Tử Dương một trận vì thằng nhóc này hôm qua trốn học.
Khiến phụ huynh gọi về nhà, cô lại bị Lão Bạch mắng cho một trận bắt thi xong liền trở về nhà ngay.
Hôm nay Phương Khải Dực phải sang Macao để xem tình hình bên đấy giải quyết đến đâu rồi, có khi cả tháng anh mới về sớm nhất thì cũng hơn nửa tháng.
Cô vào phòng thi, tâm trạng có chút bất an với cái môn này, vậy mà liếc sang bên cạnh đã thấy Lạc Viên Hân làm sắp xong luôn rồi còn Hà Di Dương và Châu Hoa thì không khác gì cô, cứ đọc đề sau đó vò đầu bức tóc.
Cuối cùng bài thi chỉ có Lạc Viên Hân làm được, còn cô thì lúc được lúc không, khổ sở nhất vẫn là Di Dương và Châu Hoa, hai người họ gần như bỏ cuộc sau kỳ thi luôn.
Có khi sẽ phải đóng tiền thi lại môn này rồi.
“ Tĩnh Tĩnh! Hôm nay cậu về nhà luôn à? Tử Dương có đi cùng không vậy? ” Hà Di Dương mệt mỏi lên tiếng, cô nàng vẫn còn đang khổ sở với Tử Dương lắm, bây giờ còn phải chuẩn bị đóng tiền thi lại nữa, thật sự khổ sở quá đi mất.
Bạch Tĩnh Anh lắc đầu “ Không có, Lão Bạch nhà tớ chỉ gọi một mình tớ Tử Dương vẫn chưa thi xong ” cô bây giờ phải về nhà luôn.
Phương Khải Dực có lẽ đã đáp xuống Macao rồi, cô về nhà đợi anh gọi cho cô vậy.
Lạc Viên Hân dạo này cứ thất thần miết không biết xảy ra chuyện gì.
“ Viên Hân! dạo gần đây cậu không vui sao? ” Cô nhìn cô nàng lên tiếng hỏi, nhưng mất một lúc sau Lạc Viên Hân mới hoàng hồn mà lắc đầu.
“ Tớ không sao, tớ về trước đây ” Lạc Viên Hân nói xong liền vẫy tay rồi chạy đi.
Khiến cả ba cô ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
*
Bạch Tĩnh Anh về đến nhà, cô cũng không dám nói chuyện với ba, chỉ ở mãi trong phòng, không thì lại ra vườn, khi rảnh sẽ gọi cho Phương Khải Dực.
Hôm trước cô còn trốn trong chăn nói chuyện điện thoại với anh, suýt chút thì bị Lão Bạch phát hiện.
Cuối tuần sau là Phương Khải Dực về, lúc đó cô sẽ quay về Hải Nam, còn Bạch Tử Dương sẽ quay về đây nghe Lão Bạch mắng vì chuyện cúp học.
Nhưng dạo gần đây cơ thể cô có chút thay đổi, lúc khó chịu, lúc thì lại vô cùng mệt mỏi, ăn uống cũng rất khó khăn, cô không biết thế nào nữa.
Kinh nguyệt cũng đã trễ nửa tháng rồi.
Bình thường cô cũng hay bị trễ như vậy, có khi cả tháng không có mà sang tháng sau có thì lại đau lưng vô cùng.
“ Mẹ ơi! Hôm nay ăn sáng món gì vậy ạ ” Bạch Tĩnh Anh vừa vệ sinh cá nhân trong liền dụi dụi mắt, còn chưa thay ra bộ đồ ngủ.
Cô mang đôi dép bông đi từ trên lầu xuống.
“ Là cháo cá lóc đó, hôm qua ba con ông ấy nói nấu cháo cá cho con, con rất thích món này ” Mẹ cô từ trong bếp nói vọng ra, bà mang tô cháo cá đặt lên bàn.
Nhưng còn chưa được mấy giây, Bạch Tĩnh Anh ngửi thấy mùi đã bịch miệng ôm bụng mà chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo xanh cả mặt mài, vì buổi sáng cô chưa kịp ăn gì cả nên bây giờ nôn không có cái gì hết.
Trái lại mẹ cô nhìn biểu hiện của cô, bà đã sững người hai mắt mở to, cô ngủ rất nhiều, bà thấy dạo gần đây tận 8-9 giờ sáng cô mới chịu thức, bây giờ con nôn như vậy.
Chẳng phải là biểu hiện của mang thai sao?
“ Bạch Tĩnh Anh! Con mau ra đây cho mẹ ” Mẹ cô đột nhiên bên ngoài quát lớn.
Cô rửa lại mặt rồi nhíu nhíu mài bước ra “ Mẹ sao vậy? ”.
“ Con…con có phải mang thai rồi không? ” Mẹ cô lên tiếng, ánh mắt đầy sự ngờ vực.
Cô trợn tròn mắt, mang thai sao? sao lại mang thai được chứ, nhưng cô còn chưa kịp lên tiến thì ba cô đã từ ngoài sân bước vào lên tiếng trước.
“ Ai mang thai? ” Lão Bạch nhìn cô, sắc mặt khó coi.
Mẹ cô không quan tâm, bà chạy vội lên phòng.
Ngay lúc này Bạch Tĩnh Anh còn chưa hoàng hồn, sao cô không nghĩ đến chuyện mang thai nhỉ? lần cuối cùng cô cùng anh hình như cũng không dùng biện pháp an toàn.
Chẳng lẽ lời mà Phương Khải Dực nói linh nghiệm rồi sao?
Một lúc sau mẹ cô đưa cho cô một que thử thai, bà bắt cô vào trong thử rồi mang ra cho bà.
Hơn 15 phút Bạch Tĩnh Anh vẫn chưa hoàn được hồn ở trong nhà vệ sinh, que thử thai cứ một vạch đỏ, xong lại thêm một vạch đỏ nhạt.
Cô thật sự mang thai rồi phải làm sao đây.
Cô nắm chặt que thử thai trong tay, mở cửa bước ra ngoài, lúc này Bạch Tử Dương cũng có mặt ở nhà rồi, cả ba lẫn mẹ cô đều mong đợi kết quả.
“ Ba, mẹ! là hai vạch ” Bạch Tĩnh Anh giọng vô cùng nhỏ.
Lão Bạch chỉ nhàn nhạt hỏi cô “ Của thằng nhóc Khải Dực sao? ” vì ông biết ngoài anh ra thì còn ai vào đây được nữa chứ.
Cô khẽ gật đầu.
Ông liền đập tay xuống bàn một cái mạnh, khiến cô và cả Tử Dương đều giật mình.
Nước mắt cô bất giác rơi xuống, trong lòng có chút uất ức, lại có chút trách anh vì sao lại nói linh như vậy chứ.
“ Mau gọi thằng nhóc đó đến đây ” Ông tức giận quát lớn.
“ Anh ấy vẫn còn ở Macao ”
“ Vậy thì nói với nó, là công việc quan trọng hay vợ con nó quan trọng ” Ông thật sự tức đến không kìm chế được.
Rõ ràng ông đã nói đến vậy rồi.
Vậy mà chuyện này vẫn xảy ra.
Bạch Tử Dương lấy điện thoại gọi cho Phương Khải Dực.
Đầu dây bên kia mất một lúc mới bắt máy.
“ alo anh Khải Dực! ”.
Anh ở bên kia nghe giọng run run của Tử Dương cũng có chút bất an mà đứng bật dậy “ Sao vậy? ”.
“ Chị hai em, mang thai rồi ba em bảo anh mau đến đây nếu không thì đừng trách ông ấy ” Bạch Tử Dương rơi vào trạng thái bất an tột độ, bất an thay cho cả Bạch Tĩnh Anh.
Phương Khải Dực đầu dây bên kia sững người bất động, anh mất tận mấy phút định hình xong liền cúp máy, cầm lấy chiếc áo bành tô chạy ra ngoài bảo Hứa Luân lấy phi cơ riêng quay về thành phố gấp.
Cảm giác chuyện lần này rất nghiêm trọng, anh lại càng lo lắng hơn cho cô, không biết cô như thế nào rồi, gọi điện cũng không bắt máy.
Sắc mặt anh trở nên u ám.
Đan hai tay lại đỡ lấy trán của anh.
Lần này dù có bỏ mạng ở Bạch Gia anh cũng phải mang cô đi, anh không nghĩ lời anh nói lại linh nghiệm đến vậy.
Không ngờ cô lại mang thai, anh còn chưa định hình được gì thì bây giờ phải làm bố rồi.
Anh có cô, có cả con của họ.
Trong vòng một tiếng anh đã đứng trước Bạch Gia, bước chân anh không nhanh cũng chẳng chậm đi vào, anh không biết phải đối mặt với ba cô thế nào.
Nhưng đúng thật ba cô rất tức giận.
Còn chưa để anh bước qua cửa nhà thì ông ấy đã dùng chân đá anh một cước khiến anh ôm ngực lùi lại mấy bước.
Phương Khải Dực đưa đôi mắt chứa nhiều cảm xúc nhìn anh, nhưng sau đó lại cúi mặt.
Anh đứng đó.
“ Thằng nhóc thối, bây giờ mày mới đến sao? sao mày dám làm con bé mang thai hả ” Ông vô cùng tức giận nắm lấy cổ áo anh.
Anh nhìn ba cô xong cũng thở dài chậm rãi lên tiếng “ Vì con sợ chú sẽ gả em ấy cho người khác ”.
Vừa dứt câu, ba cô đã tung một nấm