Vì tránh mặt anh, cô thức sớm mà đi.
Suốt hai tháng cô cũng rất ít liên lạc với Từ Cảnh Sâm, cũng không gọi điện cho anh nữa.
Trong lòng em có anh, nhưng trong lòng anh chỉ có cô ấy chi bằng chúng ta đừng bên cạnh nhau nữa, cứ toại nguyện cho nhau đi.
Từ Cảnh Sâm đến trường tìm cô, anh cảm thấy dạo gần đây rất lạ, cô không dính người cũng không hỏi anh những bài khó nữa, mà im lặng suốt khoảng thời gian dài, anh không chủ động cô cũng lặng thinh.
Ngày hôm đó cuối cùng anh cũng đợi được cô đến gặp mặt, Lạc Viên Hân không đeo kính nữa, đã thay bằng kính áp tròng rồi, nhìn cô vô cùng xinh đẹp, gương mặt thanh tú, thoải mái.
“ Hân Hân! Có phải xảy ra chuyện gì rồi không? ” Anh nhìn cô lặng lẽ hỏi, lời nói cũng vô cùng nhẹ nhàng.
“ Cảnh Sâm! Em cảm thấy sau khi chúng ta hẹn hò, em đã không còn thích anh nữa.
Trong lòng em có anh, trong lòng anh có cô ấy chúng ta không hợp, vậy nên dừng lại thôi ” Lạc Viên Hân đứng đối diện anh, cô thẳng thắng nói ra những gì mình nghĩ, kết thúc phải kết thúc thôi.
Từ Cảnh Sâm đứng hình nhìn cô, còn chưa kịp trả lời cô thì chẳng hiểu sao Lưu Bích Vi từ đâu ra chạy lại ôm lấy cánh tay anh.
“ Sâm Sâm! Anh sao lại ở đây? ” Lưu Bích Vi không quan tâm đến Lạc Viên Hân còn đứng nhìn bọn họ, thông thả gọi anh một tiếng Sâm Sâm.
Lạc Viên Hân nở nụ cười nhạt, chậm rãi lên tiếng “ Em đi trước, hai người nói chuyện đi ”.
Cô quay lưng lại, không quay đầu nữa, chỉ có Từ Cảnh Sâm là vẫn đứng đó không nói gì, anh vô cùng vô cùng khó chịu, trái tim cũng vô cùng nhức nhối, làm sao đây? rốt cuộc phải làm thế nào?
Ngày hôm đó bọn họ thật sự đã chia tay, cô không ngại kéo anh vào danh sách đen, không liên lạc nữa.
Kết quả kỳ thi cô không xem, thu dọn hành lý, tranh thủ về gặp ba mẹ xong liền ra sân bay, cô biết chắc cô đã đậu rồi, vậy nên không cần ở lại đây nữa không