Căn chung cư của Từ Cảnh Sâm cách Bạch Ưng không quá xa, anh ở đây để tiện làm việc, không thể ở lại Bạch Ưng cái đám lô la Vũ Văn lãi nhãi mệt chết đi được.
Anh đưa Lạc Viên Hân về chung cư của mình, thô bạo lôi cô vào trong nhà, sắc mặt khó coi vô cùng, Lạc Viên Hân cũng hốt hoảng bị anh kéo không biết nên làm thế nào.
Từ Cảnh Sâm ép cô lên sofa dưới thân mình “ Hân Hân! em nói lại anh nghe chúng ta là không còn gì để nói sao? ” anh kiên nhẫn nhìn cô ở dưới thân mình.
“ Anh muốn nói cái gì? muốn kể tôi nghe chuyện anh và Lưu Bích Vi yêu nhau thế nào sao? ”.
“ Hay muốn nói hôm đó anh bận đi cùng Lưu Bích Vi nên mới không đến đón tôi? ”
“ Từ Cảnh Sâm trời hôm đó thật sự rất lạnh ”
Những lời cô nói khiến anh sững người, cô biết hôm đó anh đi gặp Lưu Bích Vi nhưng vẫn không nói một lời, lại lặng lẽ bước ra khỏi cuộc sống của anh như vậy.
Không trả lời Lạc Viên Hân nở nụ cười mỉa mai, cô muốn đẩy anh ra đứng dậy, dù gì bọn họ nói người yêu cũ cũng không phải, vốn dĩ cô là người thay thế.
Nhưng Từ Cảnh Sâm đột nhiên kéo hai tay cô giữ chặt trên đỉnh đầu, anh cúi đầu áp môi mình lên môi cô mà cắn m*t, dùng lưỡi càng quét bên trong khoang miệng của cô.
“ Ưm…Từ Cảnh Sâm…anh mau buông tôi ra ” Lạc Viên Hân liên tục cựa quậy muốn tránh né nụ hôn của anh.
Anh rời khỏi môi cô, bất lực mà gục đầu vào hõm cổ của cô, hơi thở nóng hổi phả vào người cô khiến cô bất động.
Lạc Viên Hân cũng không động đậy được, cũng không còn sức đẩy anh ra.
“ Hân Hân! Anh không cố ý ”.
“…”
“ Hôm đó Lưu Bích Vi trở về, cô ấy nói muốn quay lại nhưng anh không có đồng ý ” Từ Cảnh Sâm chậm rãi giải thích cho cô nghe, anh muốn cô hiểu là anh không hề cố ý.
Sau khi cô không thi vào Thanh Bắc anh cũng không học đại học nữa, cô rời đi rồi anh cũng không có cách nào tìm được, cô như là bốc hơi một chút tin tức cũng không có.
Ngay cả ba mẹ cô cũng không biết địa chỉ chính xác của cô.
“ Đủ rồi, chuyện qua rồi đừng nhắc lại, tôi cũng không còn thích anh nữa ” Cô không mặn không nhạt, chỉ nhẹ nhàng nói, lời nói của