Bạch Tĩnh Anh vẫn còn đang tức giận mắng Phương Phong Tức vì không chịu ăn cơm, thằng bé đúng là bị anh chiều đến mức hư rồi, hôm trước về nhà ông bà ngoại còn làm cậu nó bị mắng một trận bây giờ về nhà lại mặt nặng mày nhẹ.
Cô mang thai đã rất mệt rồi vậy mà còn bị anh và Phong Tức ngày ngày chọc tức.
Anh nhìn thấy cô tức giận như vậy cũng không dám làm gì, bình thường anh nghiêm khắc với Phương Phong Tức nhưng mà thằng bé bây giờ lại rất nghịch.
“ Tức Tức! Con ăn xong đi học chiều baba cho con sang nội chơi với chị Tư Tư ” Anh gấp một miếng cá bỏ vào bát cho Phương Phong Tức.
Thằng bé liếc nhìn cô xong khẽ gật đầu, baba nói mẹ mang thai, không được chọc giận mẹ, chưa kể nếu để em gái trong bụng biết được sau này sẽ không chơi với anh.
Chi bằng sang nhà ông bà nội chơi với chị Tư Tư.
Ăn sáng xong anh đưa Phương Phong Tức đi học vậy mà cũng bị cô vạ lây không thèm ngó đến trực tiếp bỏ về phòng.
Phương Phong Tức như là một linh vật của lớp, cậu vừa đẹp trai, học cũng nhanh hơn người khác nhưng với người khác thì ăn nói rất khó nghe, thậm chí gặp con gái còn cách xa chục mét vì không thích.
Tiểu Mập bạn cùng lớp với Phương Phong Tức nhìn cậu lên tiếng “ A Tức, cậu sao lại ghét con gái vậy? ” Tiểu Mập cảm thấy cậu vô cùng cách xa con gái trong lớp.
“ Tôi không ghét con gái, chỉ là vợ tôi chỉ mới 2 tuổi tôi không muốn cô ấy ghen ” Cậu bình thản lấy tập vẽ ra trong cặp ra, bình thản nói.
Nghe cậu nói Tiểu Mập liền bất ngờ mở to mắt tròn xoe nhìn anh hỏi “ Cậu có vợ rồi à? cô ấy tên gì có đẹp không? ” đột nhiên Tiểu Mập tò mò, không biết người giỏi như cậu lại thích người con gái như thế nào.
“ 2 tuổi tôi đã có rồi, cô ấy rất xinh đẹp tên Từ Dư Ninh ” Cậu nói tên cô né mà tự nhận ra vợ mình, vẻ mặt vô cùng tự hào về cô bé đó.
Tiểu Mập gật đầu ngốc nghếch hoá ra Phương Phong Tức ghét những bạn nữ trong lớp là vì đã có vợ sao? nhưng Tiểu Mập cũng muốn có vợ có nên quay về nói với ba mẹ không?
Có vợ xinh đẹp như Phong Tức nói cũng rất tốt mà.
Từ Dư Ninh là con gái của Từ Cảnh Sâm, sinh sau Phương Phong Tức hai năm, cô bé có chút ngốc nghếch nhưng vô cùng bám người, chỉ cần là Phong Tức cô chưa bao giờ làm anh tức giận.
Phương Khải Dực ở trong phòng làm việc của Phi Dực, anh rít một hơi thuốc lá, ánh mắt có chút xa xăm nhưng lại vô cùng kiên quyết, nếu như anh có hai đứa con trai thì một đứa giữ Bạch Ưng một đứa Phi Dực là được.
Nhưng mà anh lại là một trai một gái, với anh chỉ có thể cưng chiều con gái vô đối, nhưng tương lai Phi Dực và Bạch Ưng còn những địa bàn khác đều đè nặng lên vai của Phong Tức.
Thằng bé bốn tuổi đã ý thức được chuyện mình phải làm gì rồi,