Editor: Tra Sen xếp chữ (trasenxechu.wordpress.com)
ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ
Trịnh Hào Dữ · đầu là để trang trí · "xẻo thịt" ngay hiện trường.
Hàn Thần Hội · cả người bủn rủn · ức tới cuộn mình thành bong bóng tại hiện trường.
Trịnh Hào Dữ đi Mỹ một tháng rưỡi cũng là một tháng rưỡi Hàn Thần Hội độc thủ khuê phòng.
Kỳ thật cô đã sớm đê mê khi từng cái hôn của Trịnh Hào Dữ rơi trên mặt, lên cánh môi, mân mê trên cần cổ, lướt xuống xương quai xanh, tuy miệng cô mắng chửi, động tác đấm đá phản kháng nhưng thân thể đã dần thoát khỏi tư duy, bắt đầu thất tín bội nghĩa vong ân phụ nghĩa.
Tư duy: thân thể mi đứng lại, mi phải đứng cùng chiến tuyến với chụy!
Thân thể: tạm biệt tình chị em mỏng manh như cánh ve của chúng ta! Dữ Dữ em đến đâyy
"........."
Sau khi bị dày vò chết đi sống lại mấy hiệp xong, Hàn Thần Hội rúc ở góc giường, nhớ lại bộ dạng không biết cố gắng lúc nãy của mình, cô xấu hổ chỉ hận không thể chui xuống đất, quấn chặt tấm chăn, dùng hết những từ ngữ độc ác nhất mà cô biết sỉ vả chính mình vô dụng không biết cố gắng.
Trịnh Hào Dữ nửa nằm nửa dựa vào giường, trong tay kẹp điếu thuốc lá đã hút xong, nghiêng đầu, nhìn Hàn Thần Hội bọc thành quả banh ngoan ngoãn nằm bên cạnh.
Anh vươn một tay, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy cô: "Thần Hội, tấm thân này của anh chính là chứng cứ thuyết phục nhất, em nói có đúng không? "
"............"
Hàn Thần Hội dùng khuỷu tay thọc Trịnh Hào Dữ.
"Nếu anh thật sự chơi gái ở ngoài như lời em nói, sao anh còn sức mà yêu thương em?"
Hàn Thần Hội hừ một tiếng, dụng giọng điệu vừa nhỏ vừa mềm nói: "Anh có chơi không trong lòng anh rõ ràng."
Trịnh Hào Dữ khẽ nhíu mày, nhìn Hàn Thần Hội đăm chiêu.
Hàn Thần Hội vốn không hề mong chờ Trịnh Hào Dữ giải thích gì với cô.
Trên cơ bản anh cũng không phải người thích giải thích, hơn nữa, cô cũng không cần anh giải thích.
Anh chơi hay không chơi, đều không ảnh hưởng gì tới cô.
Giống như lời anh nói, anh còn sức lực chỉnh cô, thế là đủ rồi, những việc khác, cô cũng không quá để ý.
Cô và Trịnh Hào Dữ vốn không phải người cùng thế giới.
Cả hai sinh trưởng trong hoàn cảnh khác nhau, giao tiếp với những con người khác nhau, tiếp xúc với đồ vật, sự vật cũng khác nhau, dẫn đến những quan niệm tư duy của bọn họ cũng hoàn toàn không giống nhau.
Ngày bé cô đã cùng Hàn Đông Quả, Chu Chỉ Hân, Mạnh Tiểu Kết bọn họ mơ về những mối tình đẹp đẽ, quả thật là mấy thiếu nữ thích động não, cả ngày mơ mộng vẩn vơ.
Sau này Hàn Đông Quả vì Phùng Chí Kỳ, vì không muốn gả cho người khác mà nhảy lầu lấy chết ép bức, làm tam quan Hàn Thần Hội thay đổi lần nữa.
Nhưng Trịnh Hào Dữ thì sao?
Ở trong thế giới bọn họ không có củi gạo nắm muối, không có thiếu cân thiếu lạng, không có trăm ngàn trắc trở vì nghèo như những cặp vợ chồng khác, trong bọn họ chỉ có vật chất, vinh hoa phú quý quay cuồng.
Ngay cả việc mua quà tặng cũng không cần phải đắn đo xem cô thích màu nào, loại nào, cứ trực tiếp mua toàn bộ, kiểu gì cũng có món cô thích, có thể dùng.
Thể hiện rõ ràng câu "trao thận không trao tâm".
Nếu nói Trịnh Hào Dữ và bạn bè bốn bể năm châu "len lỏi" trong các sòng bạc hộp đêm chướng khí mù mịt mà lại không có gái làm bạn, đánh chết cô cũng không tin.
Giống như câu chuyện "tai nghe" xấu hổ lần trước, khi đó anh chỉ vừa đến Mỹ mà cô đã nghe thấy được tiếng cười duyên của phụ nữ.
Hàn Thần Hội có biết mặt mấy người anh em thân nhau của Trịnh Hào Dữ, có trai có gái, trong sự nghiệp thành công bao nhiêu thì cuộc sống cá nhân lại phức tạp bấy nhiêu.
Người thì nhất quyết theo chủ nghĩa độc thân không hôn nhân, đổi bạn gái như đổi quần áo, mỗi lần gặp là một người đẹp mới, chưa bao giờ trùng lặp.
Hoặc là trong nhà chính cung ngồi ổn, bên ngoài "thiếp thất" khắp nơi, càng quá đáng chính là thiếp thất lật đảo chính thê, nói bọn họ là công tử phong lưu là đề cao bọn họ.
Cô không tin Trịnh Hào Dữ khác bọn họ.
Càng không tin anh sẽ chủ động từ chối người đẹp tự đưa tới cửa.
Trịnh Hào Dữ ôm Hàn Thần Hội vào bồn tắm, tiếp tục "hành hình" cô thêm lần nữa, đợi đến khi trở lại giường cô đã không còn sức lực nào.
"Ring ring ring "
Chuông điện thoại vang lên.
Hàn Thần Hội mơ màng quờ quạng cầm di động, vừa thấy tên người gọi cô lập tức ngồi dậy.
Anemone.
Người đại diện của cô!
"Alo?"
Giọng nói mềm tựa nước vừa buột khỏi miệng, Hàn Thần Hội lập tức ngậm miệng.
Người đầu dây kia hiển nhiên không nhận ra giọng nói khác thường của cô, trực tiếp sổ một tràng:
"Hàn Thần Hội! Em nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi! Hôm qua có phải chị đã dặn đi dặn lại không được đến trễ không được đến trễ không được đến trễ! Nhân viên bên Thông Nghệ và Trương Nhuận Thần đã đến rồi, em có biết thời gian của Trương Nhuận Thần quý cỡ nào không? Bắt người ta đợi lâu như thế, chúng ta phải xin lỗi người ta thế nào cho phải hả? Em muốn tìm đường chết sao?"
"Xin lỗi xin lỗi xin lỗi, em em em..."
Hàn Thần Hội một mặt như chú chó săn hèn mọn xin lỗi Anemone, một mặt lại như nữ vương đại nhân leo lên người Trịnh Hào Dữ cào anh.
Trịnh Hào Dữ nửa nằm, cười như không cười nhìn Hàn Thần Hội ngồi trên bụng mình nổi đoá xù lông, để cô đánh hơn mười giây mới duỗi tay cản lại, hơi nâng người lên trước mặt cô, cười khẽ.
"Xem ra em vẫn tràn trề tinh lực nhỉ?"
"Ai!" Anemone nhạy bén nghe được, "Là ai nói chuyện? Sao chị nghe được giọng đàn ông hả?"
Hàn Thần Hội: "........."
Cô lập tức vùng tay nhỏ thoát khỏi Trịnh Hào Dữ, đồng thời cũng bịt miệng anh.
Hàn Thần Hội cười khan hai tiếng: "Đâu...đâu có ai ạ..."
"Không thể nào! Rõ ràng chị nghe được giọng đàn ông! Hàn Thần Hội! Có phải em đang ở cạnh đàn ông không?"
"........." Hàn Thần Hội chột dạ, "Đâu...đâu có..."
"Tốt nhất là em không có!" Anemone âm trắc trắc, "Hiện tại là thời kỳ phát triển sự nghiệp của em, hơn nữa em không biết năng lực nghiệp vụ của mình ra sao à? Muốn duy trì độ nổi tiếng, không tránh được việc phải lăng xê tai tiếng lăng xê cp, nếu em có đàn ông, lỡ đâu bị chụp công khai thì em định tiếp tục sự nghiệp thế nào? Fans phản bội vô cùng đáng sợ, bọn họ có thể nâng em thì cũng có thể dìm chết em! Đạo lý này em không hiểu sao?"
Hàn Thần Hội tiếp tục nịnh nọt: "Hiểu hiểu hiểu..."
"Được rồi, giờ có mắng em cũng không tác dụng gì, vừa rồi trợ lý Trương Nhuận Thần tới nói với chị có thể chờ em thêm một lát nữa, cho nên bây giờ em mau đến công ty ngay!"
"Vâng ạ."
Hàn Thần Hội cúp điện thoại xong không ngừng vỗ ngực, thở dài một hơi, sau đó cầm chiếc gối của mình đè lên mặt Trịnh Hào Dữ trước khi anh có cơ hội nói chuyện.
Cũng thật sự biểu diễn màn "nắm đấm nhỏ đấm ngực".
"Tại anh! Tại anh! Đều