Editor: Tra Sen xếp chữ (trasenxechu.wordpress.com)
ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ
Hàn Thần Hội cảm nhận được sâu sắc cái gọi là "Giây trước là thiên đường, giây sau là địa ngục".
Rõ ràng một giờ trước cô còn trái ôm phải ấp, đắm mình trong ôn hương nhuyễn ngọc, sẵn lòng chết say trong đó, ấy thế mà nhoáng một cái cô giờ lại thành một tên "tù nhân" hèn mọn.
Bắt đầu từ khoảnh khắc bị Trịnh Hào Dữ khiêng ra khỏi Đinh Hương Thính, Hàn Thần Hội đã không còn thần trí, men say dâng lên làm đầu cô quay cuồng, cô chỉ nhớ được mình bị anh khiêng ra khỏi Thập Nhị Dạ, nhét vào trong xe, dọc theo đường đi cô mềm nhũn tựa trong lồng ngực anh.
Cô khó chịu chép chép miệng, ghét bỏ đối phương.
"Anh cứng quá..."
Lời nguy hiểm x1
"Em không chịu được..."
Lời nguy hiểm x2
"Đổi tư thế khác đi..."
Lời nguy hiểm x3
Tài xế đang lái xe ở phía trước: "........."
Lúc này đã là ba giờ sáng, cẩu độc thân như hắn còn phải xem trực tiếp màn rải cẩu lương, chòng ghẹo nhau của hai người họ.
Đù má, còn có để cho người ta sống nữa không? Thôi, hắn chẳng trông mong gì ông bà chủ có thể tăng lương, hắn chỉ xin ông bà chủ một điều nhỏ nhoi thôi, xin đối xử tốt với "tài xế già" đúng nghĩa như mặt chữ này là được, chỉ thế thôi không gì hơn......!
*tài xế già: nghĩa bóng còn để ám chỉ những tay "phịch thủ" kinh nghiệm điêu luyện.
Hàn Thần Hội thề, cô hoàn toàn không có ý gì sâu xa.
Cô xin đeo khăn quàng đỏ tươi thắm thề, thề với ông trời, với thần tài, với ông thổ địa, với ông Mao!
Ban nãy ở trong Thập Nhị Dạ không chỉ cái sô pha êm ái làm cả người cô nhũn cả xương mà ngay đến ba chị gái nhỏ xinh đẹp uống rượu với cô cũng yêu kiều mềm mại.
Nhưng giờ đổi thành ngực và bả vai cứng như đá của Trịnh Hào Dữ, cô khó chịu.
Dưới sự đối lập thảm thiết như thế cô muốn anh đổi tư thế khác ôm cô, nhưng xoay 360 độ kiểu gì cũng không tìm được chỗ tựa thích hợp.
Trịnh Hào Dữ ôm Hàn Thần Hội say xỉn đầy mùi rượu trong ngực, dường như rất vừa lòng lời đánh giá của cô.
"Ừm, có vẻ em vẫn chưa say đến nỗi mất đi năng lực phán đoán sự việc cơ bản nhất."
Với bộ não mơ màng lúc này Hàn Thần Hội đã không có cách nào phán đoán lời này của Trịnh Hào Dữ có ý gì.
Từ "ngực" bị hàng cấp xuống thành "ngực cứng", tuy không quá thoải mái nhưng cô lại không thể nói gì, chỉ đành thiêm thiếp khép mắt, nhớ nhung lại sự ôn nhu ngắn ngủi hồi nãy trong mơ.
Không biết qua bao lâu, xe chạy về tới dinh thự Hồng Diệp.
Trịnh Hào Dữ khiêng Hàn Thần Hội say thành "bãi bùn" ra khỏi xe, đi qua hoa viên vào biệt thự.
Hàn Thần Hội loáng thoáng nghe được có một âm thanh đang chửi cô, âm thanh này không giống tiếng người đứng ngay bên cạnh nói chuyện, mà càng như âm thanh trong radio thời xưa lè dè phát ra:
"Cu nhang Hàn Thần Hội, lại uống rượu, đừng uống rượu, đừng lái xe, đừng chạm vào anh -"
Hàn Thần Hội vừa nghe được tiếng này thì giận sôi máu, cô nheo mắt, chỉ vào con anh vũ đứng trên giá chim đằng kia, câu từ không rõ, hung dữ mắng: "Mi gọi ai là cu nhang hả? Ai chạm vào mi? Ai thèm chạm vào mi?!"
Con anh vũ chớp mắt, chế độ "ác quỷ" lập tức được bật lên:
"Bạn vỗ một, tôi vỗ một, Hàn Thần Hội là một cu nhang; bạn vỗ hai, tôi vỗ hai, Hàn Thần Hội là kẻ ngu ngốc; bạn vỗ ba, tôi vỗ ba, cu nhang tắm rửa không lau người, bạn vỗ bốn, tôi vỗ bốn......"
"Vỗ cái mả cha nhà mi!!" Hàn Thần Hội điên cuồng xù lông, quẫy đạp đòi tuột xuống khỏi người Trịnh Hào Dũ, "Tao giết mày..."
Con anh vũ Lông Xanh nhắm tịt cặp mắt tròn của nó lại, cái đuôi dài phía sau rung lắc.
"Tao giết mày, tao giết mày, tao giết mày ——"
"Tao giết mày" vốn là một trong số các câu cửa miệng của Lông Xanh, bây giờ Hàn Thần Hội dẫn đầu mắng nó, nó mở ra hình thức máy nhại ngay tắp lự.
Hàn Thần Hội nổi đóa: "Mày giết tao thử một cái xem!"
Lông Xanh cũng học theo: "Mày giết tao một cái thử xem ——"
Hàn Thần Hội tức đến bật khóc.
"........."
Khinh người quá đáng!
Là đúng như nghĩa đen, khinh "người" quá đáng!
Trịnh Hào Dữ khiêng Hàn Thần Hội trên vai, cười khẽ chốc lát, rồi lại liếc con anh vũ kia.
"Đêm khuya không ngủ, giờ còn nói nhảm?"
Ở trong mắt nó nếu Hàn Thần Hội là cu nhang không địa vị, có thể bị trêu chọc, nhục mạ một cách tuỳ ý thì Trịnh Hào Dữ lại khác, là người mà nó nhận chủ, nó không được nhố nhăng với chủ.
Bởi nó là một con chim có tiết tháo ~
Thấy Trịnh Hào Dữ tức giận, Lông Xanh lập tức biến thành bé ngoan, bay về ổ trong phòng khách, im ru chẳng dám hé ra tiếng động gì.
Kẻ say vốn đa sầu đa cảm, ban đầu Hàn Thần Hội vốn bị chọc tức quá nên mới khóc, bản thân cô cũng không phải kiểu người nhiều nước mắt, đến lúc Trịnh Hào Dữ khiêng cô lên lầu thì đã cạn nước mắt, nhưng cô vẫn giả vờ gào khóc, khóc nước mưa nước máy, khóc như chưa bao giờ được khóc, mỗi tội không nặn ra được giọt nước mắt nào.
Lúc bị quăng vật trên giường, Hàn Thần Hội lập tức ý thức được chuyện này bắt đầu đi lệch hướng rồi ——
Cũng may dọc đường đi cô luôn giả vờ khóc.
Một mặt cô giả bộ khóc thảm thiết, mặt còn lại dỏng tai nghe sáu phương mắt nhìn tám hướng.
Trịnh Hào Dữ không cảm xúc đứng cạnh bên giường, ngón tay mảnh khảnh chạm tới cà vạt trên cổ, thong thả ung dung tháo chiếc cà vạt ra, rồi ném nó lên người Hàn Thần Hội.
Không ổn!
Vụ này rất không ổn!!
Bản năng cầu sinh nói cho cô, giờ biết điều thì nhanh nhẹn đi dỗ anh vui vẻ, ít nhất còn có thể giảm "hình phạt" đi một tí.
Hần Thần Hội lập tức bật dậy trên giường, vờ khóc lóc nhào vào ngực Trịnh Hào Dữ, hai tay ôm lấy eo anh, khuôn mặt nhỏ không ngừng cọ lên bụng anh làm nũng, còn cố ý giả tạo nức nở hai tiếng, diễn xuất đáng thương không chê vào đâu cho được,
"Chồng ơi ~ con chim kia....nó ức hiếp em ~ Anh đưa nó đi đi, đưa cho người khác đi ~~ Hoặc là anh vặt lông nó cho em dán tranh lông vũ được không~~"
Đỉ Lông Xanh ra tới hứng bùn √
Chỉ cần cô ném bùn sang ao nhanh, cô vĩnh viễn là ngây thơ vô tội √
Trịnh Hào Dữ không tiếp lời Hàn Thần Hội mà kéo cô rời khỏi người mình, đầu ngón tay nắm cằm cô nâng lên, làm người còn đang giả khóc đối mặt với anh.
"Giờ đừng vội gọi "chồng", lát nữa sẽ cho em gọi."
Hàn Thần Hội: "........."
Cô không giả khóc được nữa, vẻ mặt muốn chết trừng anh.
Nếu không giả khóc được thì....!
Hàn Thần Hội lập tức dùng tay nhỏ che miệng, "Ọe ọe ọe ——" bắt đầu giả nôn.
Mới nôn vài tiếng, cô đã run rảy nhảy xuống giường, chạy vào phòng tắm.
Vừa vào phòng tắm, Hàn Thần Hội liền bắt đầu đau đầu choáng váng.
Thật sự là cô đã uống khá nhiều, lúc ngồi trên xe đã sắp ngất, chẳng qua vừa về đến nhà bị Trịnh Hào Dữ dọa tỉnh một ít, nhưng cô vẫn còn trong trạng thái say xỉn.
Hàn Thần Hội đi tới bồn rửa tay, vặn vòi nước, hai tay chụm lại, hứng nước vóc lên mặt.
Ngay sau đó, Trịnh Hào Dữ đến bên cạnh.
Một tay anh đặt trên vai Hàn Thần Hội, một tay ấn thái dương cô, xoa thái dương cho cô.
"Tự tin với tửu lượng của mình lắm đúng không? Một mình uống hẳn với ba booking bar?"
Nghe anh nói thế, Hàn Thần Hội liền không vui, tắt vòi nước đi, xoay người lại đối mặt Trịnh Hào Dữ, vung tay nhỏ lên.
"Cuộc đời nào có mấy khi được say, đã uống thì nhất định phải uống đến nơi đến chốn!"
Trịnh Hào Dữ: "............"
"Người anh em uống rượu sẽ không say, uống nhiều sẽ là say mê!"
Trịnh Hào Dữ: "............"
"Thanh xuân hiến dâng cho những bàn rượu, cuộc sống mơ mộng chính là uống!"
Trịnh Hào Dữ: "............"
Giọt nước lấp lóa dưới ánh đèn, lăn dọc theo đường nét khuôn mặt Hàn Thần Hội.
Gương mặt Hàn Thần Hội đỏ bừng, nhưng vẻ mặt lại vô cùng nghiêm trang, mỗi lần vung tay là một câu vè có vần có điệu cất lên.
Trịnh Hào Dữ nhìn chăm chú Hàn Thần Hội.
Giờ phút này trông cô không những đáng yêu mà lại còn thêm cả "ngon miệng".
"Anh không uống em không uống ——"
Câu kế tiếp còn chưa thốt ra, Hàn Thần Hội đã bị Trịnh Hào Dữ khiêng lên.
"Ei ei ei! Đừng đừng.......Tha cho em......Tha cho em lần này đi......Tiểu Trịnh thái tử gia, lần sau em không dám nữa! Em không bao giờ thể hiện nữa! Không bao giờ đánh mông nữa, hu hu hu hu hu......"
Hàn Thần Hội cũng không biết đêm nay rốt cuộc trôi qua như thế nào.
Có thể nói Trịnh Hào Dữ là một tên đàn ông vô cùng ghi thù, hơn nữa còn là loại nói được làm được:)
Anh thật sự không quên câu "Đợi về nhà xem chúng ta ai đánh ai" mà anh đã nói ——
Mặt trăng nghỉ ngơi, mặt trời thức dậy.
Trong căn phòng ngủ to trải đầy ánh nắng nhạt.
Hàn Thẩn Hội cảm thấy giấc mộng xuân khủng bố lúc trước trở thành sự thật!
Trình Hào Dữ là tên biến thái!
Ít nhất trong phương diện này, anh là tên biến thái!
Tuy âm thanh luôn là tiếng "bốp", nhưng lại cho ra hai loại cảm giác cực kỳ khác nhau, tựa như trên trời và mặt đất......!
Một trời một vực!
Hơn nữa anh còn chuyên môn đánh mông cô vào những lúc "mấu chốt".
Rõ ràng cái dòng điện tê dại ấy sắp sửa đạt tới đỉnh, sắp sửa phải lan truyền tứ phương thì chính thời khắc quan trọng ấy, anh lại cố tình đánh cô, khiến cái luồng tê dại ấy tụ thì tụ không được, tán thì tán không ra.
Hàn Thần Hội khóc không ra nước mắt.
Cô mắng anh, la anh, đánh anh, cầu anh, bất kể có làm cách nào cũng không có tác dụng.
Từ gọi "Tiểu Trịnh thái tử gia", cho đến "Hào Dữ ca ca", "Hào Dữ đại đại", "Hào Dữ gia gia".....Gọi hết tất cả xưng hô thân thích có thể gọi cũng không thấy anh có bất kỳ dao động gì.
Cuối cùng.
Trời cũng sáng.
Lúc Hàn Thần Hội bị Trịnh Hào Dữ ôm vào phòng tắm, cô nằm trong lòng anh, khóc thút thít giống như cục bánh trôi.
Ngày mới lại bị lãng phí.
Thời điểm Hàn Thần Hội tỉnh dậy, nghỉ ngơi hết mệt thì sắc trời đã đen.
Đầu cô đau như muốn nứt ra.
Cô chẳng kịp ăn cơm, lại tiếp tục thiếp di.
Trong lúc mơ màng, chỉ cảm thấy vị trí bên cạnh trống không, có vẻ tối nay Trịnh Hào Dữ không về nhà.
Hàn Thần Hội trước giờ không quan tâm sinh hoạt cá nhân của Trịnh Hào Dữ, trong đó cũng bao gồm vấn đề có về nhà hay không này, hơn nữa hiện tại cô còn đang giận Trịnh Hào Dữ, trong lúc nửa tỉnh nửa mộng hầm hừ mà ném gối ngủ của anh ra ngoài.
Nghe "bịch" một tiếng, xác định cái gối đã rơi xuống sàn nhà, Hàn Thần Hội mới vừa lòng trở mình, tiếp tục ngủ.
Đợi đến khi Hàn Thần Hội khôi phục thể lực, có thể rời khỏi chiếc giường ấm áp thì đã là sáng sớm ngày kế.
Hàn Thần Hội thoải mái duỗi eo trong chăn.
Cô ngủ gần hai mươi tiếng đồng hồ, ngủ cho đến khi tự tỉnh.
Hàn Thần Hội quơ lấy di động trên tủ đầu giường, vào wechat tán phét với bọn bạn, điên cuồng mắng Trịnh Hào Dữ và con vẹt của anh.
Hàn Thần Hội: 【Bọn mày không biết chim của Trịnh Hào Dữ đáng ghét cỡ nào đâu! [phẫn nộ][phẫn nộ]】
Thời San San: 【Bọn tao đương nhiên không biết, cũng không có khả năng biết =.
=】
Hàn Thần Hội: 【Why?】
Thời San San: 【[chớp mắt] Quy củ giang hồ, không thể tòm tem "cây cà lem" của chồng chị em nha ~】
Hàn Thần Hội: 【Tao không nói Trịnh Hào Dữ! Tao là đang nói chim của Trịnh Hào Dữ!】
Thời San San: 【Nếu mày nói Trịnh Hào Dữ thì bình thường, nhưng nói chim của anh ta thì không được đâu, đó là thuộc về mày, hơn nữa mày cũng nói chim của anh ta rất đáng ghét, nhưng sao tao cảm giác viết là "đáng ghét" mà đọc lại là "thích quá" vậy nhỉ? Coi bộ đêm qua làm mày làm thần tiên nha [cười xấu