Hàn Thần Hội nghiêm túc phác hoạ cuộc sống của bọn họ sau này trong đầu.
Cảm thấy khá tốt.
Ít nhất ở trong phạm vi cô chấp nhận được.
Trên thực tế, đối với cái gọi là tương lai, cô đã sớm vô dục vô cầu.
Sống một ngày là hưởng thụ một ngày, tận hưởng lạc thú trước mắt.
Nghe từng nhịp thở vững vàng của Trịnh Hào Dữ bên tai, Hàn Thần Hội hướng ánh mắt ra ngoài khung cửa sổ, nhìn không chớp mắt.
Không biết vì sao, so dĩ vãng bị Trịnh Hào Dữ hung hăng lăn lộn mệt đến chết đi sống lại, chỉ có thể ngất xỉu trên gối, thì hôm nay anh rất khác, khó được dịp trao cho cô những sự dịu dàng, khiến cô cảm nhận được một cảm giác hoàn toàn mới lạ, tuy vẫn rất mệt nhưng sẽ không buồn ngủ giống như từ trước.
Rõ ràng, ban nãy cô còn không dứt được cơn buồn ngủ.
Hàn Thần Hội lẳng lặng ngắm ánh trăng treo trên trời đêm trong chốc lát, sau đó theo thói quen cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, ấn màn hình.
Khoảnh khắc nhìn thấy dòng thời gian ngày tháng kia cô lập tức ngây ngẩn cả người.
Vài giây sau, cô đóng màn hình lại, gối lên khuỷu tay Trịnh Hào Dữ, xoay người, nương ánh trăng mỏng manh ngắm đường nét khuôn mặt anh.
Vào ngày này hai năm trước.
Đó là ngày cô và anh gặp nhau.
Trách sao hôm nay anh lại có thái độ dịu dàng bất thường đến vậy, chẳng lẽ chỉ vì nguyên nhân này ư?
Anh......
Hàn Thần Hội chớp chớp mắt.
Trịnh Hào Dữ sẽ nhớ rõ ngày hôm nay sao?
Cho dù anh có nhớ hay không thì tóm lại cô nhớ rõ.
Khi ấy, cô mới vừa chịu phải hai sự đả kích to lớn từ——-người chị Hàn Đông Quả nhảy lầu tự vẫn vì tình yêu đích thực và người bạn trai tình đầu bỏ đi.
Cô cũng không rõ khi ấy cô là muôn trả thù Hạ Khai Thần hay muốn thành toàn cho Hàn Đông Quả với tâm lòng son sắt kia, tóm lại, trước mặt cả nhà cô nói cô nguyện ý thế Hàn Đông Quả gả vào Trịnh gia.
Trên thực tế cô cũng không hẳn là thế hôn, vốn dĩ đây là quan hệ thông gia do thế hệ trước định xuống, không phải Hàn Đông Quả thì cũng chính là Hàn Thần Hội, các cô đều là con cháu của Hàn gia.
Tuy rằng hai vị cụ cố ở trên chiến trường đã từng có giao tình sinh tử, Hàn gia là chạm khắc gỗ thế gia, cũng đúng là thư hương dòng dõi, nhưng hai nhà Hàn gia và Trịnh gia vẫn không thể so.
Trong Trịnh gia cho dù là người con trai nào liên hôn với Hàn gia cũng đều xem như là có mặt mũi.
Năm ấy Hàn Thần Hội mới có 21 tuổi, mới vừa tốt nghiệp đại học, cũng vừa bước vào giới giải trí không lâu.
Cô khi ấy không có bộ tóc xoăn bồng bềnh, cũng không phấn son sắc sảo như hiện giờ.
Váy trắng, mái tóc đen suôn mượt, mày liễu nhẹ nhàng —— đó chính là hình tượng cô lúc ấy.
Lần đầu tiên Hàn Thần Hội đi tới "Hoa Thanh Viên", cô khẩn trương tới mức hô hấp không xong.
Cô ngồi trên chiếc Loncoln, xe băng qua đường núi quanh co uốn lượn, dần dần rời xa đô thị phồn hoa náo nhiệt.
"Hoa Thanh Viên" là khu biệt thự được xây dựng giữa sườn núi.
Loại kiến trúc được xây giữa sườn núi này được gọi là "Kiến trúc ruộng dốc", ruộng dốc vốn chính là tài nguyên thiên nhiên quý giá, ở Bắc Kinh những nơi như vậy càng được xem là trân quý, cũng chỉ có chính phủ mới có thể xây dựng.
Phàm là có thể ngự trụ ở "Hoa Thanh Viên" không chỉ có tiền thôi là được, dù có nhiều tiền cũng không đủ mua được một chỗ hẻo lánh nhất ở Hoa Thanh Viên, sau lưng mỗi căn nhà ở đây tất nhiên phải có được mạng lưới quan hệ thông thiên.
Nơi ở của Trịnh Vạn Kiệt và Tôn Mạn Ninh phu nhân là một toà biệt thự ba tầng phối màu chủ đạo là đen và đỏ đan xen, tọa bắc triều nam, bối sơn mặt thuỷ.
Xe Lincoln ngừng lại ở trước cửa biệt thự.
Hàn Thần Hội xuống xe, gió núi len lỏi qua chạc cây, len lỏi qua ngọn cỏ, len lỏi qua nhuỵ hoa, đồng thời cũng len lỏi qua nỗi lòng cô, gợi lên khói mù quẩn quanh đầu quả tim.
Bất kể đối phương là ai, là người anh thứ ba Trịnh Hoành Nghĩa hay một người thân thích chi thứ khác của Trịnh gia cũng đều được, dù sao cô cũng phải bị gả tới Trịnh gia, từ đây, cả đời cô vĩnh viễn không còn phải sầu ăn mặc ngủ nghỉ, nếu cưới được một người hơi có tài cán, lại có thể quan tâm một chút tới cô, như vậy cả đời có hưởng vinh hoa phú quý cũng đủ.
Cho nên cô không tự oán tự ngải.
Người nào có mệnh người nấy, trời nam đất bắc.
Hạ Khai Thần rời bỏ cô, chị gái nhảy lầu cự hôn, nói không chừng đều là do trời định, vì trải chăn thành toàn cho cô.
Tự an ủi mình như vậy xong tâm tình Hàn Thần Hội không tệ, dưới chân đã không có do dự, theo bước quản gia tiến vào cánh cửa lớn biệt thự.
Dẫu hôm nay có là ngày tới bái phỏng của con dâu trong tương lai, nhưng Trịnh Vạn Kiệt và Tôn Mạn Ninh vẫn như cũ không ở nhà....!quản gia giải thích bọn họ tham gia một bữa tiệc thương vụ, sẽ trở lại hơi muộn một chút, làm cô ngồi thoải mái không cần câu nệ.
Hàn Thần Hội mỉm cười lễ phép: "Cảm ơn."
Kỳ thật từ thái độ của Trịnh gia, cô có thể nhìn ra bọn họ căn bản không coi trọng cô, nói vậy vị chồng tương lai của cô cũng không quá được coi trọng, phỏng chừng cũng chẳng phải là Trịnh Hoài Nghĩa.....!
Thời gian không dưng đã qua một giờ.
Lần đầu tiên ra mắt nói thế nào Hàn Thần Hội cũng muốn giả bộ thục nữ, bàn tay cô cầm chén trà, cái miệng nhấp một hớp nhỏ, dáng vẻ đoan trang.
Đột nhiên, ở chỗ ngoặt cầu thang truyền tới tiếng bước chân và giọng trò chuyện với nhau.
"Hàn tiểu thư đã đợi một giờ."
"Ừ.
Tôi vừa mở họp xong là xuống."
Đó là một chất giọng đầy nam tính, trầm ấm, thể hiện sự trưởng thành bình tĩnh, khiến Hàn Thần Hội nghe xong cũng sinh hảo cảm......!cô không phải người mê chất giọng, nhưng trên thế giới này có ai không thích nghe những âm thanh êm tai rửa sạch màng nhĩ chứ?
"Hàn tiểu thư...."
Hàn Thần Hội đặt chén trà xuống bàn, từ từ ngước mắt nhìn.
Anh đứng sau ánh mắt trời ban trưa, trên người là chiếc sơ mi trắng sạch sẽ và chiếc quần tây gọn gàng, ngọc thụ lâm phong.
Khí chất thì lãnh, không khí thì ấm, hắn đẩy gọng kính trên mũi, khẽ mỉm cười.
"Xin chào, Tôi là Trịnh Hào Dữ."
.....!
Sau khi Trịnh Hào Dữ ra nước ngoài công tác, Hàn Thần Hội lại trở lại với "cuộc sống hằng ngày" sung túc vui vẻ của mình.
Có xe có nhà, có tiền có nhan, không có chồng ở bên.
"Ánh lửa chi luyến" đã tiến vào giai đoạn chuẩn bị, toàn bộ Quân thị truyền thông, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài bận tối mắt tối mặt.
Hàn Thần Hội thường xuyên nhận lời mời tới công ty giúp đỡ từ Anemone, giúp xử lý một vài chuyện.
...!
Nửa tháng sau.
Bỗng nhiên Hàn Thần Hội nhận được một lịch trình công tác mới từ chỗ Anemone.
Là một tài nguyên