Fb: tra sen xếp chữ
ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ
Hàn Thần Hội nheo mắt nhìn.
Người đàn ông trước mặt văn nhã soái khí, hắn đứng đưa lưng về phía hoàng hôn, sườn mặt nghịch sáng, mỉm cười với cô.
Hàn Thần Hội xụ mặt, đôi mắt tròn xoe chớp chớp.
Trịnh Hào Dữ đi vòng qua người cô ngồi xuống vị trí đối diện.
Hắn chăm chú nhìn cô, bàn tay gõ hộp thuốc lá rút ra một điếu thuốc, thuần thục đặt lên miệng, dùng bật lửa châm lửa xong, lại lấy điếu thuốc xuống kẹp giữa hai đầu ngón tay, thấy Hàn Thần Hội vẫn còn tức giận, hắn cười khẽ một tiếng:
"Hiện tại em càng ngày càng khó tính."
Hàn Thần Hội bĩu môi, trừng Trịnh Hào Dữ.
Càng ngày càng khó tính gì chứ? Cô vốn đã khó tính sẵn rồi!
Hừ! Không thèm để ý hắn!
Cho dù Hàn Thần Hội quyết tâm không để ý Trịnh Hào Dữ, nhưng cô lại không thể không để ý ly kem trước mặt......!
Đúng vậy, cô chính là không có cốt khí, khom lưng vì một miếng ăn thế đấy!
Hàn Thần Hội cầm muỗng lên, liếm liếm môi dưới, bắt đầu tìm vị trí múc muỗng đầu tiên —— nhưng với thẩm mỹ của một người có tế bào nghệ thuật như cô, nhìn đoá hoa hồng lam thẫm to nằm cạnh những viên việt quất điểm xuyết thêm đoá cúc trắng nho nhỏ kia quá đẹp mắt, cô không nỡ phá huỷ nó.
Cuối cùng, cô chọn vị trí gần sát mép ly, nhẹ nhàng múc một muỗng nhỏ.
"A ùm ~" Đút muỗng kem vào miệng.
Hàn Thần Hội nheo mắt lại, cảm giác ngọt lịm và mát lạnh này, làm cô sảng khoái muốn bay lên tận trời.
Trịnh Hào Dữ vẫn luôn nhìn chăm chú vào Hàn Thần Hội, thấy cô như thế, hắn rít một ngụm yên, nhướng mày hỏi: "Ngon không?"
Hàn Thần Hội biểu diễn màn "biến sắc" ngay tại chỗ.
Vẻ mặt cô từ "sướng muốn lên mây" ngay tích tắc biến thành "hung dữ đanh đá".
Cho dù kem rất ngon, nhưng "vai diễn" của Hàn Thần Hội không cho phép cô trả lời Trịnh Hào Dữ, cô xoay người che ly kem vào trong ngực, múc từng muỗng từng muỗng ăn.
Tầm mắt Trịnh Hào Dữ vẫn định chặt trên người Hàn Thần Hội.
Bình thường cô hoặc như chú chim nhỏ phẫn nộ, hoặc như con thỏ con rụt rè ngoan ngoãn, nhưng hiện tại cô lại như quả bóng cao su mạnh miệng, sống chết muốn duy trì phong thái cao quý của mình.
Cố tỏ ra là mình ổn nhưng bên trong là nước mắt là biển rộng ~
Trịnh Hào Dữ rũ mắt, khóe môi cong lên, cười khẽ một tiếng.
Trong quá trình Hàn Thần Hội ăn kem, hai người đều im lặng không nói câu nào.
Chưa được bao lâu, Hàn Thần Hội đã giải quyết xong một ly kem vị việt quất to, nếu không phải đang ở ngoài đường, cô thật sự muốn liếm luôn vệt kem còn trong ly.
Cô rút một tờ khăn giấy trên bàn, lau đoá hồng xanh thẫm kia đi, đặt trong tay thưởng thức.
"Ăn xong rồi."
Hàn Thần Hội mặt vô biểu tình nhìn Trịnh Hào Dữ ở đối diện, đứng dậy, rút điếu thiếu khỏi ra tay hắn, dụi lên bàn dập đi.
"Nếu chúng ta đã tới đây, thì cũng nên chơi một vòng rồi mới về đi?"
Dứt câu, Hàn Thần Hội chẳng thèm nghe Trịnh Hào Dữ trả lời, kiêu căng xoay người bước đi hai bước, không quay đầu lại, càng kiêu ngạo ngoắc ngoắc tay, ý bảo đối phương đuổi theo mình.
Trong tiềm thức và trí nhớ của Hàn Thần Hội, công viên giải trí chính là thánh địa hẹn hò trong truyền thuyết.
Nếu không tổ tiết mục 《Chúng ta yêu nhau đi》 cũng sẽ không chọn nơi này làm địa điểm ghi hình tập đầu tiên với "chủ đề hẹn hò".
Đặc biệt là vòng quay ngựa gỗ.
Lúc còn bé xíu, cô và Hàn Đông Quả chỉ xem TV thôi là đã vô cùng khát khao được đi vòng quay ngựa gỗ.
Về sau cô và Hạ Khai Thần ngây ngô yêu nhau.
Vòng quay ngựa gỗ trở thành địa điểm hàng đầu trong những buổi hẹn hò của bọn họ.
Đặc biệt là vào buổi tối.
Đèn màu và âm nhạc.
Lãng mạn và mộng ảo.
Làm trái tim thiếu nữ bùng nổ · Thật!
Hai người ngồi trên vòng quay ngựa gỗ, hồn nhiên ngây thơ, như thể giữa trời đất này chỉ còn lại cô và người ấy, trở về nguyên trạng, năm tháng bình yên.
Cho nên mục đầu tiên Hàn Thần Hội nghĩ đến chính là vòng quay ngựa gỗ.
Đến lúc cô và Trịnh Hào Dữ ngồi lên vòng quay ngựa gỗ, cô thật sự vô cùng muốn thắt cổ chết quách đi.
Cô quên mất Trịnh Hào Dữ chính là Trịnh Hào Dữ, hắn không phải Hạ Khai Thần, không phải bất kỳ chàng trai bình thường nào khác, hắn là thái tử gia của Trịnh gia, hắn là nhân vật hô mưa gọi gió trong thương giới, quan trọng nhất là ——
Hắn là một tên lạ đời!
Hai người bọn họ "không có linh hồn" ngồi trên một con ngựa gỗ.
Không có lấy một tí ti cảm giác ngọt ngào lãng mạn gì!
Chỉ có dày vò và tra tấn!
Hàn Thần Hội: "............"
Cô nhất định là uống lộn thuốc, cho nên mới đưa cây cờ nhỏ cho hắn trước khi hắn lên ngựa.
Hiện giờ chiếc cờ nhỏ này đang nằm bên phải nghiêng 45 độ phía sau cô và Trịnh Hào Dữ ở ngay sau lưng cô như đang giơ cờ đầu hàng, tần suất đong đưa qua trái qua phải nhịp nhàng, cả khung cảnh đều hiện lên dòng chữ "Không cảm xúc, không linh hồn".
Hàn Thần Hội: "............"
Chỉ mới ngồi hai vòng cô đã không ngồi nổi nữa.
Lúc cô một hai đòi xuống, Trịnh Hào Dữ còn như vô cùng lưu luyến hỏi cô: "Sao thế? Không phải ban nãy em rất muốn chơi à? Còn chưa đi xong một vòng đâu sao em đã đòi xuống rồi? Không sao cả, nếu em thích, chúng ta có thể chơi thêm vài vòng."
Mẹ nó! Ngồi đây một vòng thôi cô đã muốn qua đời tại chỗ, còn mẹ nó ngồi thêm vài vòng nữa?
"Không chơi! Anh xuống đây!"
Hàn Thần Hội giật cây cờ nhỏ trong tay Trịnh Hào Dữ, vọt tới thùng rác, không nói hai lời quăng mạnh vào, tâm trạng cô nháy mắt thoải mái hơn hẳn.
"Anh và vòng quay ngựa gỗ không hợp nhau! Bây giờ chúng ta đi chơi cái khác đi!"
Trịnh Hào Dữ: "............"
Hắn sống 26 năm, trường hợp to nhỏ, kỳ lạ gì mà chưa thấy qua?
Nhưng tình huống trước mắt hắn thật sự là chưa gặp phải lần nào......!
Lần đầu tiên hẹn hò trong đời hắn.
Lần đầu tiên đến công viên giải trí cùng con gái.
Liền gặp phải nữ chính tính cách khó chơi, hỉ nộ vô thường, cực khó hầu hạ.
Nếu đây là người khác, hắn sẽ chẳng thèm nhìn lấy một cái, sớm đã lái xe đi mất rồi.
Nhưng cố tình nữ chính khó chơi này lại là vợ hắn.
Đời trước tạo nghiệt, đời này độ kiếp:)
Hàn Thần Hội lão luyện trong công viên trò chơi kéo Trịnh Hào Dữ tay mới dạo khắp nơi trong viên.
Trước kia mỗi lần cô đến đây với Hạ Khai Thần, thích nhất là chơi vòng quay ngựa gỗ, bánh xe đu quay, công viên nước gì đó......!
Bọn họ rất hiếm khi chơi những trò chơi kích thích mạo hiểm.
Bất tri bất giác, Hàn Thần Hội và Trịnh Hào Dữ đã đi tới lối vào tàu lượn siêu tốc.
Trước cửa phòng bán vé xếp hàng đầy nghịt người.
Trịnh Hào Dữ nhìn chung quay, hỏi Hàn Thần Hội: "Tại sao chúng ta không chơi cái này?"
Hàn Thần Hội: "............"
Cô nuốt nước miếng, giương mắt lên nhìn tàu lượn siêu tốc đang treo trên không trung.
Không biết vì sao, cô không hề bất ngờ trước việc Trịnh Hào Dữ hứng thú với tàu lượn siêu tốc và đề nghị chơi trò này chút nào......!
Thậm chí còn có cảm giác "quả nhiên như thế", "không hổ là anh" ——
Tiểu Trịnh thái tử gia không bao giờ OOC.
Nếu Trịnh Hào Dữ đã đề nghị, cô cũng không thể cự tuyệt nhỉ? Nếu bị hắn biết đó giờ cô chưa từng ngồi tàu lượn siêu tốc, hơn nữa còn có chút sợ hãi......!
Chẳng phải hình tượng "chị đại giang hồ" cô đây vỡ vụn mất sao? Bị hắn cười thúi mũi sao? Cô còn lăn lộn trong giang hồ được sao?
Hàn Thần Hội vung tay nhỏ lên: "Chơi cái này."
Mười phút sau, Trịnh Hào Dữ xếp hàng mua hai tấm vé.
Bọn họ ngồi ở hàng thứ hai, trước khi lên tàu, Trịnh Hào Dữ và Hàn Thần Hội đều phải tháo kính xuống —— cũng may tàu lượn siêu tốc sắp chạy, mọi người đều căng thẳng nên không ai chú ý tới Hàn Thần Hội cả.
Dù gì cô cũng là tuyến 18......Cho dù 《thủy quang chi luyến》có nổi tiếng, cô nhân đó được thăng cấp lên tuyến 15, có được chút tiếng tăm trên mạng, nhưng nếu cô xuất hiện trên đường, lại rất ít người nhận ra vây đuổi.
Lúc tàu lượn siêu tốc bắt đầu chạy, Hàn Thần Hội theo bản năng bắt lấy tay Trịnh Hào Dữ, đối phương cũng hết sức tự nhiên nắm lại tay cô.
Lúc này Hàn Thần Hội mới yên tâm một chút
Tốc độ ban đầu không nhanh không chậm, nhưng lại khiến người ta hồi hộp, sau đó tốc độ càng lúc càng chậm, chậm rãi đi lên nấc càng cao, khiến người ta lại càng hồi hộp hơn......!
Lúc tàu lượn đi đến điểm cao nhất, còn cố ý dừng lại vài giây.
Vài giây này, như thể đang đợi tử thần tuyên án!
Bỗng nhiên, tàu lượn từ trên đỉnh cao dùng tốc độ nhanh nhất lao vọt xuống ——
Hàn Thần Hội nắm chặt tay Trịnh Hào Dữ, hét to: "A a a a a a a ——"
Vui sướng tràn trề gì chứ!
Tốc độ và tình cảm mãnh liệt gì chứ!
Tàu lượn siêu tốc liên tục