Vũ Giai Hân cúi đầu thật thấp, hốc mắt có hơi đỏ lên, tim đập liên hồi.
- Được rồi, Giai Mạn..
Thế Thiệu Vũ đau lòng nhìn hốc mắt đo đỏ của Vũ Giai Hân, anh chủ động đẩy cả thân ảnh mềm mại của Vũ Giai Mạn khỏi lồng ngực của mình, ánh mắt trầm lặng như mực.
- Sao vậy?
Vũ Giai Mạn đăm chiêu thắc mắc hỏi, cố tìm xem trong đáy mắt của anh có gì khác lạ hay không.
- Ở đây không tiện!
- Vâng!
Ậm ừ gật đầu, Vũ Giai Mạn trong lòng kỳ thực có chút không cam, cô hiện tại chính là muốn đánh dấu chủ quyền, anh chính là bạn trai của cô!
- Em lên phòng..
Vũ Giai Hân vốn không muốn nhìn cảnh hai người họ ân ân ái ái trước mặt cô, lên tiếng muốn về phòng.
Cũng không đợi phản ứng của hai người kia, thân ảnh nhỏ bé liền nhanh chóng rời đi.
Tròng mắt Thế Thiệu Vũ có chút tiếc nuối nhìn bóng cô dần khuất xa, cô đi rồi, anh cũng không còn lí do gì để ở lại.
Nhìn Vũ Giai Mạn, không nhanh không chậm nói:
- Cũng đã trễ, anh đi đây!
- Ở lại với em một chút.. có được không?
Vũ Giai Mạn lao cả người vào lồng ngực của Thế Thiệu Vũ, giọng nói nức nở thực khiến người khác phải đau lòng a!
- Anh có việc!
Thế Thiệu Vũ bực dọc đẩy cả người cô ra xa, để lại một câu rồi nhanh chóng rời đi, không quá ba mươi giây tiếng nổ xe liền vang dội.
Vũ Giai Mạn đứng yên ở đó, tròng mắt muôn vàn ủy khuất, anh cư nhiên xem nhẹ cô!
- Vũ Giai Hân, cô được lắm! Nhanh như vậy đã quyến rũ được Vũ, đừng hòng, anh ấy là của tôi, là của một mình tôi! Con dâu của Thế Gia, chỉ có thể là tôi!
Ban nãy đến giờ, cô đã nhận ra được những cử chỉ khác thường của anh, cô chủ động hôn anh, anh lại xem nhẹ, mặc cho cô nhiệt liệt giao triền vẫn bất động đứng yên, không hề đáp lại, ánh mắt một mực dán vào người Vũ Giai Hân, nửa tấc cũng không rời.
Thế Thiệu Vũ, chỉ có thể là của cô!
Vũ Giai Hân khoá cửa phòng, tâm trạng cô hiện tại thực hỗn loạn như đám tơ rối vò.
Tại sao tim cô lại nhói đau khi nhìn thấy hai người họ tình tứ bên nhau như vậy cơ chứ?!
Tại sao cô lại muốn khóc
ngay cái khoảnh khắc mà môi lưỡi bọn họ giao triền, ân ân ái ái với nhau như vậy?
Rốt cuộc là tại sao?
Cô không muốn nghĩ, không muốn nghĩ đến việc này nữa..
Lồng ngực của anh ta, cô không biết lý do vì sao, nhưng hiện tại, cô cơ hồ có chút tham luyến vòng tay của anh ta.. ban nãy cô bất chợt ngã vào lòng anh ta..
Một chút mùi hương nam tính của hắn hiện tại vẫn còn lưu đọng lại trên người cô..
Vũ Giai Hân thực muốn lí giải sự khác thường của chính bản thân mình, cô còn nhớ, khi ngã vào lồng ngực của anh ta, tim của cô đập rất nhanh, đập rất mạnh, nhịp tim bất chợt gia tăng một cách khác thường..
Chỉ là, khi nhớ đến cái cảnh tượng môi lưỡi bọn họ triền miên trước mắt mình, cô liền cảm thấy trước mắt mơ hồ không rõ, hốc mắt cay xè, lồng ngực hỗn tạp đủ loại tư vị.
Cô không hề nhận thức được rằng, chính mình hiện tại đã lỡ rung động..
- Giai Hân..
Một bóng đen chợt vụt qua mặt cô, đáy mắt anh ta dường như có chút lo lắng khi nhìn thấy mắt cô đỏ rực, lệ tuôn giàn dụa.
- Em làm sao vậy?!
Thế Thiệu Vũ đau lòng nhìn hai hàng nước mắt tuôn khỏi hàng mi kép của cô, ban nãy hắn nhìn thấy được hốc mắt của cô có hơi đỏ, hiejen tại vốn định đến đây để bù đắp cho cô nhưng không nghĩ đến lại vô tình chứng kiến được cảnh tượng thương tâm như thế này..
Cô khóc sao? Là vì ai? Là vì hắn sao?
Cô khóc vì hắn sao?
Có phải là do sự việc ban nãy..
Thế Thiệu Vũ trong lòng nóng như lửa đốt, những giọt nước mắt của cô cơ hồ giống như những cây kim sắc nhọn đâm thẳng vào lòng hắn..
Chỉ là, trong lòng hắn có chút vui vẻ, cô có lẽ là khóc vì hắn..