Khi từ trong khu giải trí đi ra, sắc trời bên ngoài vừa nhá nhem.
Vẫn còn hai tiếng đồng hồ nữa mới tới giờ bay, họ có thể men theo con đường này, đi dạo thêm một chút.
Buổi trưa, Cục cảnh sát gọi điện thoại cho cô, nói là đã tìm được ví tiền của cô, tiền mặt và thẻ ngân hàng bên trong đều không còn nữa, chỉ còn lại giấy tờ tùy thân, có lẽ tên trộm sau khi lấy hết những thứ có giá trị đã ném nó vào trong thùng rác.
Nhưng đối với Lâm Uyển Bạch mà nói, đây đã là chuyện quá may mắn rồi.
Nhưng cho dù không tìm lại được giấy tờ tùy thân, cô cũng không quá lo lắng nữa. Vì có Hoắc Trường Uyên ở đây, anh nhất định sẽ có cách đưa mình về.
Phần bị rách ra của túi xách được tạm thời khâu lại, bây giờ bên trong đang phồng lên, đựng toàn tiền, mỗi bước đi Lâm Uyển Bạch đều cảm thấy thấp thỏm lo âu, căng thẳng lấy tay đỡ đáy túi, sợ sẽ rớt ra ngoài.
Cuối cùng Hoắc Trường Uyên vẫn kiên trì nhét tiền cho cô.
Có điều chỗ tiền tài nặng trịch này Lâm Uyển Bạch lại cầm không mấy tự nhiên. Đi được nửa đường, nhìn thấy gì đó, cô khẽ đung đưa tay Hoắc Trường Uyên: "Chúng ta vào cửa hàng kia xem đi?"
"Ừm." Hoắc Trường Uyên khẽ đáp.
Sau khi bước vào, anh hơi bất ngờ, hóa ra đây là một cửa hàng đồ hiệu.
Là một thương hiệu nổi tiếng thế giới, chủ yếu kinh doanh các loại đồ da cao cấp, bên trong bày la liệt hàng, toàn là các loại ví da đủ kiểu dáng, bên trong đa phần là các khách nữ.
Lâm Uyển Bạch tay giữ túi xách, hỏi với vẻ dè dặt: "Hoắc Trường Uyên, chỗ tiền này... em có thể chi tiêu tùy ý phải không?"
"Đã nói là em thắng được mà!" Hoắc Trường Uyên mỉm cười.
Nghe vậy, cô khẽ gật đầu, bắt đầu đi theo cô nhân viên lượn khắp các tủ đồ.
Di động đổ chuông, Hoắc Trường Uyên nói với cô: "Em cứ chọn đi, anh đi nghe điện thoại!"
"Vâng..." Lâm Uyển Bạch lại gật đầu lần nữa.
Cuộc gọi tới từ người phụ trách công ty con tại đây, bàn luận về việc công nên kéo dài khá lâu. Sau khi Hoắc Trường Uyên kết thúc cuộc nói chuyện quay trở về, Lâm Uyển Bạch đang cúi đầu đứng trước một khu vực nào đó, rất lâu không nhúc nhích.
Hoắc Trường Uyên từ phía sau đi tới: "Chọn xong chưa?"
"Ừm." Lâm Uyển Bạch liếc nhìn anh, sau đó nói với nhân viên: "Phiền cô thanh toán cái này giúp tôi!"
Cô đi theo người đó đến quầy thu ngân để thanh toán.
Lúc cô nhân viên đưa món đồ đã gói xong xuôi tới, Hoắc Trường Uyên ngỡ ngàng. Cuối cùng cô lại chọn một chiếc thắt lưng nam. Cô cầm chưa đầy hai giây đã đưa thẳng cho anh.
"Mua cho anh?" Hoắc Trường Uyên nhướng mày.
"Ừm!" Lâm Uyển Bạch gật đầu.
Đôi mắt Hoắc Trường Uyên hơi tối đi. Đây là kiểu thắt lưng kỷ niệm, ở giữa có một chữ H biểu tượng, giá không hề rẻ. Anh liếc mắt nhìn tờ hóa đơn vừa được in ra, giá vừa vặn bằng số tiền mới thắng được...
Từ cửa hàng đồ cao cấp đi ra, Lâm Uyển Bạch nhẹ nhõm cả người.
Cô nhìn Hoắc Trường Uyên ở bên, ban nãy khi đi ra, anh đã mượn phòng thay đồ để đeo thắt lưng lên.
"Có biết bình thường tặng thắt lưng cho đàn ông có ý nghĩa gì không?" Hoắc Trường Uyên bỗng chốc lười biếng rướn khóe môi.
"... Ý nghĩa gì chứ?" Lâm Uyển Bạch ngẩn người, cô không nghĩ nhiều như vậy.
Số tiền thắng được anh nằng nặc bắt cô nhận, cô không muốn, chỉ có thể nghĩ ra cách thức này.
"Nếu một cô gái tặng thắt lưng cho đàn ông, vậy thì có nghĩa là muốn trói chặt anh ấy cả đời." Nói tới đây, Hoắc Trường Uyên vòng tay qua eo kéo cô vào lòng mình. Anh cúi xuống, ánh mắt tràn ngập mùi vị nam tính: "Sao, em cũng muốn dùng thắt lưng trói chặt anh à?"
"Nếu đúng vậy thì sao..."
Lâm Uyển Bạch nín thở, khẽ hỏi lại.
Đáp lại cô là nụ hôn nồng nhiệt của Hoắc Trường Uyên.
Ăn tối xong trong một nhà hàng ở đầu phố, hai người họ trở lại khách sạn, thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuất phát ra sân bay.
Hành lý của Lâm Uyển Bạch không nhiều, quần áo thay giặt vài ba bộ là được. Hoắc Trường Uyên tới Macao lâu hơn cô, dọn xong đồ của mình cô qua dọn giúp đồ của anh. Cô đang đỏ mặt giấu chỗ quần lót của anh vào trong vali thì chợt có tiếng gõ cửa.
Mở cửa ra, người tới là Giang Phóng, nhìn nét mặt có vẻ vội vàng.
"Cô Lâm."
Giang Phóng cúi đầu chào sau đó hỏi ngay: "Hoắc tổng đâu ạ?"
"Anh ấy ở trong..." Lâm Uyển Bạch chỉ vào phòng ngủ bên trong.
Giang Phóng hơi gật đầu tỏ ý đã biết rồi rảo bước đi vào trong, cung kính nói gì đó. Hoắc Trường Uyên hơi nhíu mày, trầm ngây mấy giây: "Tôi biết rồi, cậu đi sắp xếp đi!"
Thấy Giang Phóng lại vội vã đi ra, Lâm Uyển Bạch tiến lên hỏi: "Sao vậy?"
"E là anh không thể cùng em quay về."
"Dạ?" Cô không hiểu.
Hoắc Trường Uyên chau mày giải thích: "Anh lại phải bay qua Mỹ một chuyến, giải quyết một vài việc. Nhưng
lần này sẽ không quá lâu, tới đó giải quyết xong là có thể về ngay."
Đại sảnh sân bay.
Vì Hoắc Trường Uyên phải đi Mỹ nên anh qua cửa bay quốc tế, khác với cô.
Giang Phóng đã giúp họ check-in xong xuôi. Lâm Uyển Bạch vẫn giống như lúc tới, ôm túi xách của mình đứng đó, nhìn Hoắc Trường Uyên phía trước. Anh bỗng lên tiếng:
"Về tới nơi rồi nhắn tin cho anh, có thể anh đang ở trên máy bay không nhận được, nhưng vẫn phải nhắn, nghe rõ không?"
"Nghe rõ rồi..." Lâm Uyển Bạch gật đầu.
Hoắc Trường Uyên nói tiếp: "Lúc hạ cánh cũng nửa đêm rồi, anh đã bảo Giang Phóng sắp xếp, bảo anh Trần tài xế qua đón em."
"Ừm..." Cô ngoan ngoãn đáp.
Anh Trần là tài xế của anh, nghe sự sắp xếp đâu ra đấy của anh, cô rất an tâm.
Cô đã xin quản lý nghỉ phép, ngày mai là thứ Hai phải đi làm, cô không thể bám theo anh sang Mỹ được.
Thời gian trôi nhanh từng phút từng giây, loa thông báo đã bắt đầu nhắc nhở.
"Qua đây."
Hoắc Trường Uyên đưa tay về phía cô.
Lâm Uyển Bạch không kháng cự mà nghe lời, ngượng ngùng dựa vào anh.
Loa phát thanh vẫn đang ầm ĩ. Cô giãy giụa nhưng không thể thoát ra. Cô nghe thấy anh thì thầm bên tai mình: "Buông ra cũng được, em hôn anh một cái!"
"Ở đây?" Lâm Uyển Bạch sửng sốt nhìn anh.
"Ừm." Hoắc Trường Uyên hờ hững đáp.
Lâm Uyển Bạch nhìn trái ngó phải, xấu hổ vân vê ngón tay: "Nhưng ở đây đông người quá..."
"Không hôn thì không thả." Hoắc Trường Uyên thu chặt cánh tay lại vẻ uy hiếp.
Dưới cái nhìn chính diện với anh, Lâm Uyển Bạch cuối cùng cũng nhắm lại, từ từ kiễng chân lên.
Năm phút sau, cô ôm hai gò má ửng hồng, chạy qua cửa kiểm tra an ninh.
Đến tận cùng của chỗ ngoặt, Lâm Uyển Bạch quay đầu lại vẫn nhìn thấy bóng Hoắc Trường Uyên đứng sững đó. Dưới ánh đèn, anh như một người đầu đội trời chân đạp đất, khiến người ta không thể rời mắt.
...
Thứ Hai, ngày làm việc.
Cả ngày đúng là chỉ toàn công việc. Ngoài giờ nghỉ trưa ra thì không có lúc nào được nghỉ. Trước khi tan làm, cuối cùng cô mới được thở một chút.
Các đồng nghiệp thích buôn dưa lê bên cạnh dĩ nhiên không rảnh. Họ bắt đầu kéo cô ra hỏi cho rõ ngọn ngành, gạn hỏi cô tuần trước xin nghỉ để làm gì, có phải cùng bạn trai đi chơi không.
Di động rung lên, Lâm Uyển Bạch viện cớ đó thoát thân, vào nhà vệ sinh nghe máy.
Nhìn màn hình, cô nhíu mày, đó là một số máy lạ.
"Alô?" Lâm Uyển Bạch ngập ngừng.
Đầu kia ngừng lại mấy giây rồi một giọng nói vang lên: "Chào cô, cô là cô Lâm, Lâm Uyển Bạch?"
Lâm Uyển Bạch bày ra vẻ mặt khó hiểu.
Ban đầu cô còn nghĩ là cuộc gọi chào mời dịch vụ, nhưng có vẻ lại không giống, vì ở đầu kia là một chất giọng rất dày dặn, có vẻ như là một người có tuổi, thậm chí là một người đàn ông trung niên.
"Dạ vâng đúng là tôi!" Cô nắm chặt di động, bất giác hỏi: "Xin hỏi, bác là..."
Đầu kia đáp một câu: "Tôi là bố của Trường Uyên!"
Hả!
Lâm Uyển Bạch lập tức bụm chặt miệng.
Quá sửng sốt, cô suýt nữa hét lên thành tiếng.
Nghĩ tới chuyện là bố của Hoắc Trường Uyên gọi tới, Lâm Uyển Bạch thiếu nước làm rớt di động. Cô phải cầm hai tay, nuốt nước bọt một lúc lâu, cuối cùng mới tìm lại được giọng nói: "À, không biết bác..."
"Liệu cô Lâm có thời gian rảnh gặp tôi một chút không? Sau khi hết giờ làm, tôi sẽ sắp xếp thư ký qua đón cô.
Còn chưa đợi cô nói xong, đầu bên kia có vẻ như đã ngắt máy. Tuy rằng chỉ là những lời hỏi ý, nhưng rõ ràng ông ta đã thay cô quyết định tất cả.
Ngắt máy rồi, rất lâu sau, Lâm Uyển Bạch mới thở hắt ra một hơi đã nhịn từ lâu.
~Hết chương 150~