Chuyện này anh ấy cũng rất bất ngờ.
Lần trước ở bệnh viện huyện, cô bị ngất, có lẽ đã được nhận định là do quá nhung nhớ bà ngoại, thế nên chỉ truyền một chai nước đường. Hôm nay cô ngất trong vòng tay anh ấy, được đưa thẳng vào phòng cấp cứu. Bác sỹ ngoài việc nói do cảm xúc thất thường thì còn do cô đang mang thai.
Mang thai?
Lâm Uyển Bạch rất lâu không thể hoàn hồn.
Cô giơ tay lên, chạm lên cái bụng nhỏ bằng phẳng của mình, sờ qua sờ lại, toàn là thịt.
Nhưng Yến Phong sẽ không bao giờ mang chuyện này ra đùa. Vậy thì bây giờ trong bụng cô đã có một sinh mạng mới rồi sao?
"Bác sỹ nói được hơn bốn tuần rồi, hiện tại thai nhi vẫn đang phát triển ổn định. Chỉ có điều sức khỏe của em quá yếu, thiếu hụt dinh dưỡng trầm trọng. Có phải em không ăn uống gì mấy không? Hơn nữa bác sỹ còn nói em xuất hiện tình trạng thiếu máu, thế nên mới ngất xỉu." Yến Phong lặp lại lời của bác sỹ trước đó, đồng thời đưa cô giấy xét nghiệm.
Lâm Uyển Bạch gần như đón bằng hai tay, chạm lên tờ giấy mỏng manh đó mà cảm thấy nó nặng tựa ngàn cân.
Cô thậm chí còn không nghĩ ra được rốt cuộc nó xuất hiện sau lần tình cảm nào của họ...
Chủ yếu là vì cô không có quá nhiều phản ứng mãnh liệt, chỉ là không thiết ăn uống gì, ngoài ra các hiện tượng như buồn nôn hay thèm ngủ của bà bầu cô đều không có. Hơn nữa, việc bà ngoại đột ngột qua đời khiến cô không có thời gian suy nghĩ quá nhiều. Từ lúc ở bên cạnh Hoắc Trường Uyên, anh luôn đòi hỏi mặt ấy gắt gao, lần nào cũng tự tính ngày người bà con của cô đến cực chuẩn, ngược lại bản thân cô thì hầu như không quá để tâm. Đến bây giờ hoảng hồn nhớ lại, tháng này đúng là chậm một thời gian rồi...
Yến Phong nghiêm giọng nói: "Tiểu Uyển, đứa bé này là của Hoắc tổng, có nên gọi điện cho cậu ta, bảo cậu ta qua đây không?"
Ngón tay Lâm Uyển Bạch co quắp lại, tờ giấy xét nghiệm bị cô vày vò đến không còn ra hình dạng gì, vang lên những tiếng sột soạt.
"Bọn em chia tay rồi..." Giọng cô như tới từ một nơi xa xôi.
"Chia tay?" Rõ ràng Yến Phong đã sững người.
Tuy rằng biết hai người họ có thể đã phát sinh mâu thuẫn nhưng không ngờ đã đến bước này, bỗng chốc nhíu mày hỏi: "Em đề nghị?"
Vừa hỏi ra, Yến Phong cũng đồng thời phủ nhận ngay.
Bởi vì trước đó khi bà ngoại mất anh ấy luôn ở bên, tận mắt chứng kiến cô rõ ràng rất buồn nhưng vẫn nhịn không nói với Hoắc Trường Uyên một câu, chính là sợ cậu ta lo lắng, sao có thể nói lời chia tay chứ!
Quả nhiên, thấy cô im lặng lắc đầu, Yến Phong hỏi tiếp: "Lẽ nào là do cậu ta?"
Lâm Uyển Bạch vẫn lặng im, nhưng lần này là sự mặc nhận.
"Anh đi tìm cậu ta!" Yến Phong đứng bật dậy.
Lâm Uyển Bạch giữ chặt anh ấy lại, mắt long lanh như sắp khóc: "Đừng! Anh Yến Phong, đừng đi tìm anh ấy. Bọn em đã chia tay rồi, coi như giữ lại cho em chút tự trọng đi..."
"Tiểu Uyển!" Yến Phong buông một tiếng thở dài nặng nề, im lặng mấy giây rồi rút một tờ giấy ăn đưa cho cô: "Giờ em không được khóc đâu."
Nghe xong Lâm Uyển Bạch sững người, hốc mắt lại càng đỏ tợn.
Lại có thêm vài giọt nước mắt rơi xuống, nhưng cũng chỉ vài giọt ấy mà thôi. Sau đó cô ra sức sịt mũi, mặt cũng nhịn đến trắng bệch. Không được rơi giọt nước mắt nào nữa, tất cả đều bị ép ngược trở lại. Cô cất giọng khẽ khàng, nhưng kiên định: "Ừm, em biết rồi..."
Yến Phong nhìn lên chai nước truyền trên đầu cô, dịu giọng nói: "Tiểu Uyển, sắp truyền xong chai này rồi. Anh đi gọi y tá tới rút tiêm, sau đó chúng ta về nhà!"
"Vâng..." Lâm Uyển Bạch gật đầu.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại mình cô, cô lại chạm tay lên bụng.
Sau rời khỏi bệnh viện, Yến Phong đưa cô đi ăn chút gì. Phương Bắc bước vào mùa đông, ngày cũng càng lúc càng ngắn hơn. Khi quay trở về khu nhà cũ, đèn đường đã sáng hết lên rồi, trước tòa nhà đã đỗ sẵn một hàng xe ô tô.
Lâm Uyển Bạch tháo dây an toàn. Khi đẩy cửa ra, chợt nhớ tới chuyện gì, động tác của cô trở nên chậm rãi hơn.
Tuy rằng bây giờ trong bụng cô, nó mới chỉ bé bằng hạt đậu, nhưng cô vẫn rất cẩn thận, sợ làm nó bị thương.
Khi bước vào trong tòa nhà, Lâm Uyển Bạch mới chợt nhớ ra túi di vật của bà ngoại vẫn còn trong cốp xe. Yến Phong cầm chìa khóa đi ra, bảo cô cứ lên nhà trước.
Ở đây đã lâu như vậy nhưng chưa lần nào cô leo chậm như lần này.
Gần như lên tầng nào cô cũng phải nghỉ lại rồi mới lại cất bước.
Cuối cùng khi lên tới tầng trên cùng, cô dường như ngửi thấy một mùi thuốc lá quen thuộc.
Đầu óc căng thẳng, cô vô thức ngẩng đầu nhìn cô, quả nhiên trong tầm mắt xuất hiện một hình bóng cao lớn thẳng tắp. Ngọn đèn cảm ứng sáng lên, anh mặc bộ vest đen, điếu thuốc trong tay dường như đã để đó một lúc lâu không hút, đã cháy thành cả một đoạn tàn dài.
Đôi mắt ấy cũng đang nhìn về phía cô từ xa.
Hoắc Trường Uyên...
Lâm Uyển Bạch bứt hai tay vào nhau.
Bây giờ chỉ cần lẩm nhẩm tên anh trong lòng một lần, cô lại buồn một lần.
Cô cúi xuống, nhìn thấy xung quanh đôi giày da bóng lộn của anh có rất nhiều đầu lọc, chẳng biết anh đã tới từ khi nào, rồi đã đứng đây bao lâu.
Hoắc Trường Uyên nhìn thấy cô, lập tức dập tắt điếu thuốc, sải bước tiến lên: "Bà ngoại đã mất?"
"..." Lâm Uyển Bạch sững người.
"Anh đang hỏi em đấy!" Hoắc Trường Uyên giữ lấy cánh tay cô, trầm giọng quát: "Chuyện lớn như vậy, sao em không nói cho anh biết?"
"..." Lâm Uyển Bạch cắn môi.
"Không phiền Hoắc tổng bận tâm!"
Bất ngờ, một chất giọng ôn hòa mang theo chút nghiêm nghị vang lên.
Yến Phong xách túi di vật của bà ngoại đi lên, đứng bên cạnh Lâm Uyển Bạch một cách tự nhiên, cùng nhìn về phía Hoắc Trường Uyên, tiếp tục nói: "Chuyện hậu sự của bà tôi đã lo liệu xong rồi. Bà đã sớm an nghỉ, thế nên không phiền Hoắc tổng bận tâm nữa! Nếu Hoắc tổng muốn tới thăm viếng thì mộ bà được lập dưới quê, chúng tôi cũng không có bất kỳ ý kiến gì!"
Hoắc Trường Uyên như bị thứ gì chích, buông thõng tay xuống.
Anh suýt nữa thì quên mất, còn có Yến Phong...
Bỗng nhiên cảm thấy mình rất nực cười, Hoắc Trường Uyên đứng đờ ra đó, con ngươi co lại.
Lâm Uyển Bạch giấu cánh tay bị anh giữ ban nãy ra sau lưng, trên đó vẫn còn chút hơi ấm của anh.
Cô cố gắng đứng thẳng lưng, nhìn thẳng vào mắt anh: "Hoắc Trường Uyên, anh còn việc gì không? Nếu không còn việc gì, tôi cần mở cửa vào nhà..."
Hoắc Trường Uyên đờ đẫn dịch người sang bên cạnh nửa bước.
Lâm Uyển Bạch rút chìa khóa ra mở cửa, Yến Phong cũng đi vào theo, chỉ còn lại một mình anh cô độc đứng bên ngoài.
Khi cánh cửa lớn đóng lại, tiếng bước chân đi xuống dưới cũng vang lên.
...
Yến Phong từ trong bếp rót một cốc nước ấm mang ra.
Anh dùng tay thử độ nóng, bây giờ cô không được uống nước quá lạnh. Anh đi vào phòng khách, thấy cô từ lúc vào cửa tới giờ đã ra sofa ngồi, ánh mắt hơi đờ đẫn. Anh đặt cốc nước trước mặt, cô mới phản ứng lại.
Lâm Uyển Bạch đón lấy, không muốn uống lắm, nhưng nghĩ tới chuyện gì đó nên lại uống từng ngụm nhỏ.
Yến Phong nhìn ánh đèn vàng ấm áp hắt lên mặt cô, tuy không đành lòng nhưng vẫn hỏi: "Tiểu Uyển, đứa trẻ này em định thế nào?"
Lâm Uyển Bạch bỗng trở nên hoảng loạn.
"Em muốn giữ lại sao?" Yến Phong hơi nghiêm giọng.
"Em..." Cô há hốc miệng, có chút bối rối.
"Hay phá bỏ?" Yến Phong hỏi tiếp.
Lâm Uyển Bạch trợn tròn mắt, lắc đầu nguầy nguậy.
Yến Phong thấy vậy bèn thở dài trong im lặng. Tuy cô không nói gì nhưng động tác lắc đầu vô thức ấy là không cần suy nghĩ. Hơn nữa từ lúc rời khỏi bệnh viện tới giờ, tay cô chưa hề rời khỏi bụng.
Yến Phong xem giờ rồi dịu giọng nói: "Tiểu Uyển, tối qua nằm cả đêm trên tàu rồi, bác sỹ nói em cần nghỉ ngơi nhiều, em ngủ sớm đi!"
"Vâng..." Lâm Uyển Bạch gật đầu, đúng là cô rất mệt.
"Có chuyện gì cứ gọi anh, anh ở ngay phòng khách! Đợi em ngủ rồi anh mới đi, nếu không anh không yên tâm được!" Nói xong, Yến Phong thấy cô bỗng trở nên căng thẳng. Biết cô kiêng dè chuyện gì, anh vội bổ sung thêm một câu: "Nếu em không yên tâm thì cứ khóa trái cửa lại!"
"Em không có ý đó..." Lâm Uyển Bạch ngượng ngập.
Cô đứng lên đi vào phòng ngủ, khi đóng cửa lại còn nhìn thấy Yến Phong ngồi xuống sofa, mỉm cười với cô.
Tuy rằng đã không còn suy nghĩ nhiều về hành vi của Yến Phong tối hôm ấy, nhưng cô vẫn lặng lẽ khóa cửa. Cô cũng không tắm rửa mà thay quần áo ngủ rồi nằm thẳng xuống giường.
Lâm Uyển Bạch nhắm mắt lại, đầu óc nhanh chóng nặng dần. Từ sau khi bà mất, cô thật sự quá mất sức và tiều tụy rồi.
Dù đi ngủ sớm nhưng đêm nay cô ngủ cũng không yên giấc.
Sáng hôm sau, Lâm Uyển Bạch tỉnh dậy khi mới hơn sáu giờ sáng. Cô nằm thêm trên giường khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ mới chậm rãi dậy thay quần áo. Khi mở cửa phòng ra, nghe thấy trong bếp có tiếng động, cô giật nảy mình.
Cô nín thở đi qua, không khỏi sửng sốt: "Anh Yến Phong... tối qua anh không đi?"
Âm thanh phát ra là của máy hút mùi. Yến Phong đang đứng trước bếp ga, mặc nguyên bộ đồ hôm qua, áo và cổ tay đã có nếp nhăn, không khó nhận ra anh đã nằm ngủ trên sofa cả đêm.
"Tiểu Uyển, em dậy rồi à?" Yến Phong tắt máy hút mùi đi, đi về phía cô: "Phải, tối qua anh không về, thật sự nhìn em, anh không yên tâm lắm, nên ngủ lại ngoài phòng khách một đêm. Cũng may, thoải mái hơn nhiều lúc trước chúng ta diễn tập ngủ trong rừng!"
Yến Phong nói xong, lại thúc giục cô: "Tiểu Uyển, em đi rửa mặt đi rồi qua ăn, anh làm xong bữa sáng rồi, có cháo và trứng rán. Trứng anh chỉ cho một chút dầu ô liu, em ăn sẽ không thấy ngán."
Tối qua tuy họ đã ăn ở ngoài rồi nhưng cô vẫn không thể ăn quá nhiều. Cơm chỉ ăn được nửa bát. Thế nên anh ở lại, muốn làm cho cô một ít đồ dinh dưỡng. Dù sao bây giờ cô cũng là người có thai, cần phải bổ sung dinh dưỡng.
Trước mắt Lâm Uyển Bạch bỗng nhiên trở nên mơ hồ.
Dường như cô nhìn thấy bóng ai đó cao lớn đeo tạp dề, làm ra một món đen xì khó mà phân biệt, còn hỏi cô có ngon không. Cô nói thật lòng, anh còn phủi tay áo bỏ đi...
"Tiểu Uyển?" Yến Phong gọi cô.
Lâm Uyển Bạch quay người lại, gật đầu: "À vâng..."
Cô quay người đi vào phòng tắm, khi đi ra, Yến Phong đã bày sẵn các món lên bàn, đưa thìa cho cô.
"Lát nữa ăn xong, anh đưa em đi làm!"
"Cảm ơn anh..." Lâm Uyển Bạch cảm kích.
"Nha đầu ngốc!" Yến Phong vẫn vỗ vỗ vào đầu cô như trước kia.
Ăn sáng xong, hai người đi ra khỏi tòa nhà.
Yến Phong mở cửa ghế lái phụ cho cô, nhìn cô ngồi vào xe rồi mới đóng cửa, còn mình thì vòng sang bên cạnh, nổ máy. Chiếc Jeep lao đi trong bình minh, chẳng mấy chốc đã không còn hình bóng.
Rất lâu sau, một chiếc Land Rover đã đỗ cả đêm trong một góc khuất cũng nổ máy rời đi.
...
Sau khi tan làm, Lâm Uyển Bạch không từ chối được sự nhiệt tình của đồng nghiệp, bị kéo tới một trung tâm thương mại gần đó.
Đồng nghiệp gần đây mới có bạn trai, muốn tặng anh ấy một chiếc sơ mi, thế nên
họ bước vào một cửa hàng đồ nam. Vừa bước vào, nhìn thấy cảnh gì đó bước chân cô khựng lại, cô rất muốn kéo người đồng nghiệp đi chỗ khác.
Nhưng nhân viên đã đi tới, chào đón họ bằng những câu chữ nhiệt tình.
Có vẻ như âm thanh ấy đã thu hút sự chú ý của người bên trong. Lục Tịnh Tuyết quay người lại, nhìn thấy cô bèn mỉm cười, cúi đầu tỏ ý chào hỏi, ánh mắt dường như lại có ý muốn nói: Thật trùng hợp.
Lâm Uyển Bạch mím môi, cũng cúi đầu đáp ứng.
Lục Tịnh Tuyết dựa vào trước quầy thu ngân, rõ ràng không đi một mình, đây lại là cửa hàng đồ nam...
Cô bỗng nhiên cảm thấy toát mồ hôi tay, nhất là khi lúc này cửa phòng thay đồ được đẩy ra. Cô nín thở, cho đến khi nhìn thấy người bước ra không phải bóng dáng quen thuộc, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng người đó cũng không xa lạ gì, là Tiêu Vân Tranh.
Cô hơi bất ngờ khi hai người họ xuất hiện ở đây. Nhưng nghĩ lại, Lục Tịnh Tuyết giỏi lấy lòng người khác như vậy, đối tốt với em chồng tương lai cũng là chuyện rất bình thường. Hơn nữa lần trước hôm chúc thọ Hoắc Chấn, họ cũng có vẻ rất thân thiết.
Tiêu Vân Tranh nhìn thấy cô, hơi sững người: "Lâm Uyển Bạch?"
"Em cùng đồng nghiệp đi mua sắm..." Lâm Uyển Bạch giải thích.
"Anh ơi, đây là miếng ngọc của anh phải không?"
Phía sau, người nhân viên từ trong phòng thay đồ cầm quần áo đi ra, trong tay còn một sợi dây đỏ treo miếng ngọc Phật, hỏi.
Vị trí của Lục Tịnh Tuyết sát gần. Cô ta tiến lên đón lấy, sau khi nhìn thấy thì mỉm cười, ngữ khí có phần kinh ngạc: "A Tranh, không ngờ nhiều năm rồi mà anh vẫn đeo nó!"
"Ha ha, quen rồi!" Tiêu Vân Tranh cúi đầu đón lấy, đeo lại miếng ngọc.
Lục Tịnh Tuyết không quá để tâm, mỉm cười không nói gì thêm.
Xem ra cô ta đến đây mua đồ tặng Tiêu Vân Tranh. Đón lấy hóa đơn của nhân viên, Lục Tịnh Tuyết thẳng thừng quẹt thẻ, ký tên lên trên.
Khi người nhân viên đang gói hàng thì có cuộc gọi tới. Cô ta nhận máy, sau khi ngắt cuộc gọi thì xách túi lên, nói với Tiêu Vân Tranh: "A Tranh, em không đi ăn cùng anh được nữa! Bác Hoắc gọi điện cho em, em phải về nhà họ Hoắc một chuyến!"
Nói xong, Lục Tịnh Tuyết vội vàng rời đi.
Lâm Uyển Bạch nhìn theo bóng đối phương, rồi lại quay sang Tiêu Vân Tranh, nuối nước bọt, kinh ngạc thốt lên: "Tiêu Vân Tranh, người mà anh thích..."
Tiêu Vân Tranh thở dài, không giấu giếm: "Em đoán không sai."
"..." Lâm Uyển Bạch trợn tròn mắt.
Ban nãy nhìn thấy Lục Tịnh Tuyết cầm miếng ngọc có vẻ thân quen, cô đã không khói đoán ra vài phần, lúc này được chứng thực, mức độ sửng sốt không hề nhỏ.
Nói như vậy, há chẳng phải em trai thích chị dâu tương lai sao?
"Anh và Tịnh Tuyết đã quen nhau từ trước." Tiêu Vân Tranh từ tốn nói tiếp: "Lúc đó anh còn chưa đào ngũ, có lần ra ngoài làm nhiệm vụ, vừa hay gặp cả đoàn nghiên cứu sinh của Tịnh Tuyết đi ngắm mưa sao băng bị lạc trong núi. Lúc đó cô ấy bị thương ở chân, anh đã cứu cô ấy. Về sau cô ấy tặng miếng ngọc Phật mang theo người cho anh, nói là để trừ tà. Từ đó anh đã thích cô ấy rồi."
"Chỉ là anh biết trong lòng cô ấy vẫn luôn có người khác, chính là vị hôn phu của cô ấy. Khi ấy anh không biết sự tình, đến mãi sau này khi về nhà họ Hoắc mới biết thì ra cô ấy là con dâu chưa cưới về nhà, thế giới này lắm chuyện trùng hợp vậy đấy. Trước đó anh cũng từng theo sang tận Mỹ, tỏ tình với cô ấy nhưng bị cô ấy từ chối! Nếu có thể, anh hy vọng biết bao người có hôn ước với cô ấy là anh, thậm chí anh có thể làm vật thay thế. Nhưng không thể, bởi vì dù là trái tim hay ánh mắt, cô ấy chỉ có một mình Hoắc Trường Uyên, haha..."
Lâm Uyển Bạch hiểu rồi.
Đây là câu chuyện về một mối tình đơn phương, cuối cùng chẳng thể nở hoa kết trái.
Nhìn thấy biểu cảm tự giễu trên khuôn mặt Tiêu Vân Tranh, cô khẽ thở dài: "Xem ra trong lòng anh cũng rất đau khổ..."
"Có lúc anh cảm thấy mình chẳng hiểu gì tình yêu, nó luôn khiến người ta trở nên không giống mình nữa." Ánh mắt Tiêu Vân Tranh trở nên mơ hồ, ngữ khí như đang tự mâu thuẫn hoặc tự phủ nhận mình.
Lâm Uyển Bạch giật giật khóe môi, không nói năng gì.
Tiêu Vân Tranh nhanh chóng cất hết mọi cảm xúc, nhìn về phía cô, ánh mắt hơi né tránh, lại ngập ngừng: "Lâm Uyển Bạch, chuyện của hai người anh biết rồi, em... vẫn ổn chứ?"
"Vẫn ổn ạ..." Nụ cười của Lâm Uyển Bạch hơi gượng gạo.
"Hai người cũng chưa yêu nhau lâu lắm. Biết đâu lâu dần sẽ quên được nhau. Theo cá nhân anh cảm thấy, em hợp với anh Phong hơn!" Tiêu Vân Tranh nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô, có phần không đành lòng, nhưng hình ảnh ai đó nước mắt lưng tròng đã che lấp toàn bộ, cuối cùng vẫn nói: "Còn nữa, gần đây nhà họ Hoắc và nhà họ Lâm đã hợp tác với nhau một trăm dự án, số tiền đầu tư lên tới hàng trăm tỷ, cần một quan hệ hợp tác kiên cố. Muốn duy trì mối quan hệ này nhất định phải có hôn nhân níu kéo. Thế nên, giờ anh ta chọn lựa như vậy cũng khó mà trách được, em hiểu không?"
Lâm Uyển Bạch tự bấu mình vào người mình, khẽ đáp: "Em hiểu..."
Tiêu Vân Tranh nhìn ánh mắt bi thương của cô, cảm giác áy náy nơi đáy lòng càng thêm sâu đậm.
"Lát nữa anh đưa em về nhé?"
"Không cần đâu..." Lâm Uyển Bạch lắc đầu: ""Chúng em"* ngồi xe buýt được rồi."
*Uyển Bạch dùng ngôi số nhiều thay cho con. ...
Tới cuối tuần, Lâm Uyển Bạch chỉ ở nhà không đi đâu.
Trên bàn đặt hai đĩa hoa quả đã được rửa và gọt sẵn, đều do Yến Phong mua mang qua.
Kể từ khi cô có thai, Yến Phong thường xuyên qua đây. Có lúc sáng sớm, có lúc chập tối, lần nào cũng mang không ít đồ, đều là những thứ bổ cho sức khỏe của cô.
Lâm Uyển Bạch xin hai miếng xoài, cảm giác quá nhiều cũng không ăn hết, muốn mời Yến Phong ngồi đối diện ăn cùng.
Có điều, cô gọi ba bốn tiếng, Yến Phong mới nghe thấy.
Thấy khuôn mặt anh nặng nề giống như có tâm sự, cô không khỏi hỏi: "Anh Yến Phong, anh sao vậy?"
Yến Phong đan hai tay vào nhau, băn khoăn giây lát mới nghiêm giọng nói: "Tiểu Uyển, anh e phải nhờ em giúp một chuyện..."
"Giúp gì ạ? Anh nói đi!" Lâm Uyển Bạch vội nói.
"Thật ra anh vừa từ bệnh viện về, mẹ vợ anh đang bệnh." Yến Phong thở dài.
"Hả, dì Vương sao rồi ạ?" Lâm Uyển Bạch sững người, quan tâm hỏi.
Trước kia khi cô và bà còn nương tựa vào nhau mà sống, dì Vương ở ngay bên cạnh nhà. Cũng chính vì nguyên nhân này, cô và bố con Yến Phong mới quen nhau, theo dõi anh một mình nuôi Châu Châu khôn lớn. Quan hệ của hai nhà xưa nay rất tốt. Đến mãi về sau khi bà ngoại bệnh phải dọn đi. Lúc đó dì Vương cũng thường xuyên chạy tới bệnh viện thăm nom...
"Không ổn lắm." Yến Phong lắc đầu, sắc mặt càng nặng nề hơn: "Hai hôm trước vừa kiểm tra ra, ung thư gan, đã đến thời kỳ cuối rồi. Bác sỹ nói dài thì cũng chỉ còn khoảng một năm, ngắn thì ba tháng."
Lâm Uyển Bạch sững người.
Sau khi trải qua chuyện của bà ngoại, cô càng ngày càng thấy sinh mạng vô thường, mà bệnh tật là thứ khó tránh khỏi nhất.
"Anh Yến Phong, vậy anh muốn em giúp chuyện gì?" Lâm Uyển Bạch không hiểu.
"Mẹ vợ anh cảm thấy con gái bà mất quá sớm, vẫn canh cánh trong lòng chuyện bao nhiêu năm qua anh không đi bước nữa. Bà rất mong anh không còn phải gà trống nuôi Châu Châu. Nên bà nói với anh nguyện vọng lớn nhất là muốn thấy anh lấy vợ mới, sống cuộc sống mới, như vậy bà mới nhắm mắt được." Nói tới đây, Yến Phong ngước mắt nhìn cô: "Anh không muốn bà ra đi mà không yên lòng, thế nên muốn nhờ em diễn một vở kịch. Nếu anh tìm đại một cô gái nào đó, anh sợ bà sẽ không dễ dàng tin tưởng. Chỉ có em, bà coi như đã chứng kiến em từ lúc nhỏ đến giờ, nên mới yên tâm!"
"..." Lâm Uyển Bạch mím môi, không nghĩ sẽ là kiểu giúp này.
Cô hiểu nguyên nhân Yến Phong nói vậy. Trước kia mọi suy nghĩ vẩn vơ của cô, những bậc trưởng bối đều nhìn thấy rõ. Thế nên nếu là cô, đối phương mới không cảm thấy Yến Phong đang cố tình lừa gạt.
Yến Phong vội nói: "Tiểu Uyển, chỉ là diễn kịch trước mặt bà thôi, em đừng có gánh nặng tâm lý gì. Hơn nữa chuyện này chủ yếu là do ý muốn của em, nếu em cảm thấy có bất kỳ khúc mắc gì, có thể không chấp nhận, tuyệt đối đừng làm khó bản thân!"
Lâm Uyển Bạch suy tư giây lát, cuối cùng vẫn gật đầu: "Em đồng ý..."
Chiều hôm sau, họ đi ra sân bay, đón thằng bé được nhân viên sân bay đưa ra khỏi cổng rồi lái xe tới bệnh viện.
Kết thúc cuộc thăm viếng, họ tìm một quán ăn gần nhà để ăn tối.
Vì lúc đó đông người, không hẹn trước, họ đều đợi một lúc ở chỗ xếp hàng trước cửa. Khoảng hơn hai mươi phút sau, tới lượt số của họ, có người phục vụ đi tới dẫn họ vào trong.
Lúc này, cửa kính một lần nữa được đẩy ra.
Có vài người đàn ông mặc vest đi vào, xem ra là có bữa tiếp khách. Đã có phục vụ dẫn họ đi lên phòng kín trên tầng.
Giang Phóng điềm đạm đi phía sau nhìn về một phía nào đó: "Hoắc tổng..."
Ngay sau khi nhìn thấy bên cạnh cô còn có một lớn một nhỏ, anh ấy lập tức im bặt. Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng khoảng thời gian này, quan hệ giữa sếp và cô Lâm rất nhạt nhòa, anh ấy chỉ coi như lỡ miệng gọi một tiếng.
Nhưng vẫn muộn mất rồi, sếp đã nhìn về phía đó...
~Hết chương 201~