Chập tối, hoàng hôn đẹp vô cùng.
Tầng hai yên ắng bỗng vang lên một tiếng "Két", một bóng hình bé nhỏ từ phòng ngủ đẩy cửa đi xuống.
Bánh bao nhỏ vẫn còn mặc nguyên đồ ngủ, chân loẹt quẹt dép lê, hai bàn tay mũm mĩm đang dụi dụi đôi mắt ngái ngủ. Rõ ràng nó vừa thức giấc, miệng đồng thời còn há to ngáp ngủ.
Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nó lập tức nhíu mày.
Nó xỏ vội dép chạy xuống dưới nhà. Chú Lý đang đứng bên ngoài ban công cắt tỉa chậu cảnh. Thím Lý thì cầm giẻ lau chiếc bình hoa cổ. Bánh bao nhỏ nhìn thấy papa vắt chân ngồi trong phòng khách xem tivi, bỗng chốc phồng mang trợn má.
Hoắc Trường Uyên đã sớm nghe thấy tiếng chân con trai. Khi nó trừng mắt nhìn qua, anh đã ngước lên, giơ điều khiển chỉ vào trong bếp.
Bánh bao nhỏ nhìn theo, lập tức ngây người.
Một giây sau đó, nó lao vội vào trong bếp.
Rất nhiều ráng chiều hắt vào bếp, máy hút mùi đang kêu ro ro. Lâm Uyển Bạch đeo tạp dề đứng trước bếp ga, đang cúi đầu bận rộn. Hai chiếc nồi đều sôi sùng sục, khói bay nghi ngút.
"Uyển Uyển!"
Nghe thấy chất giọng non nớt, Lâm Uyển Bạch lập tức quay đầu.
Đầu gối ấm áp, cô vội đặt chiếc nồi trong tay xuống, lập tức ngồi xuống ôm chầm lấy bánh bao nhỏ, giọng dịu dàng như tan chảy: "Bảo bối, dậy rồi à? Sao không ngủ thêm lúc nữa?"
"Uyển Uyển, đúng là cô thật rồi!" Bánh bao nhỏ đáng yêu dụi mắt.
Nó vòng hai tay ôm chặt lấy cổ cô, sau khi chắc chắn là cô, bánh bao nhỏ kích động toét miệng: "Bảo bảo không nằm mơ!"
Papa thật sự không lừa người, sau khi tỉnh giấc đúng là đã nhìn thấy Uyển Uyển rồi!
Lâm Uyển Bạch bế bánh bao nhỏ đứng trước bếp, chỉ vào nồi và nói với nó: "Đương nhiên không phải mơ rồi. Mẹ* đang nấu mỳ cho con, còn làm rất nhiều món ngon khác. Con ngửi thử xem có thơm không?"
*Người Trung Quốc không phân xưng hô. Ở đây mình dịch Uyển xưng mẹ cho hợp tâm lý của Uyển, nhưng bánh bao nhỏ vẫn sẽ không biết.
"Thơm ạ~" Bánh bao nhỏ hít hà như con cún con.
"Bảo bối, con đói chưa?" Lâm Uyển Bạch đưa tay vuốt má bánh bao nhỏ, dịu giọng: "Đợt thêm chút nữa nhé, sẽ được ăn nhanh thôi!"
Bánh bao nhỏ gật đầu rồi nghi hoặc nghiêng đầu: "Vì sao lại gọi là bảo bối ạ?"
Trước kia toàn gọi tên của bảo bảo, sao bỗng dưng đổi xưng hô!
"Không thích sao?" Lâm Uyển Bạch vội hỏi.
"Thích ạ~" Bánh bao nhỏ cất giọng mềm oặt.
Lâm Uyển Bạch mỉm cười, thủ thỉ như nói chuyện với người yêu: "Đậu Đậu, sau này mẹ sẽ luôn gọi con là bảo bối, bởi vì con là báu vật duy nhất, cũng là báu vật mẹ yêu nhất đời này!"
Nói tới cuối cùng, vì quá xúc động, cô lại thơm lên má nó.
Mặt bánh bao nhỏ lập tức đỏ bừng, xấu hổ nép vào lòng cô. Bảo bảo bây giờ lại càng thấy thích hơn!
Hơn mười phút sau, trên bàn ăn được bày ra sáu món mặn một món canh, món nào cũng do Lâm Uyển Bạch đích thân làm, hơn nữa toàn là mấy món cô học được trên mạng, đa số đều có vị ngọt và chua chua mà trẻ con hay thích.
Bánh bao nhỏ đã ngồi sẵn xuống bàn từ trước, mặt mũi hớn hở.
Cuối cùng khi cơm được xới ra, Hoắc Trường Uyên cũng đi vào phòng ăn, kéo chiếc ghế đối diện ra.
Đôi đũa trong tay Lâm Uyển Bạch suýt rơi xuống đất.
Không ngờ trong thời gian đó, Hoắc Trường Uyên đã kịp tắm rửa, hơn nữa bên dưới mặc một chiếc quần ngủ rộng rãi, chiếc áo phông bên trên cũng không cài cúc, lồng ngực hở ra đập thẳng vào mắt cô.
Nước rớt từ trên những lọn tóc của anh xuống, cơ bắp men xuống tận đường nhân ngư.
Lặng lẽ nuốt nước bọt, Lâm Uyển Bạch hoảng loạn quay đi, nghiêng đầu nhìn sang bánh bao nhỏ.
Suốt cả bữa cơm, cô đều bê bát đút: "Bảo bối, còn muốn ăn gì nữa?"
"Cá ạ!" Bánh bao nhỏ nói ngọt xớt.
"Được, vậy chúng ta làm một miệng thịt bụng nào! Bảo bối há miệng!"
"A..."
Hình ảnh hai mẹ con cực kỳ ấm áp, thím Lý đi qua cũng cảm thấy thật khó tin.
Chỉ có một người rõ ràng không đồng tình, trầm giọng quát: "Nó sắp bốn tuổi rồi!"
Ý tứ quá lộ liễu, không còn ở tuổi cần dỗ khi ăn nữa, có thể tự cầm bát đũa ăn cơm rồi hoàn toàn không cần đút.
"Ừm, tôi biết..." Lâm Uyển Bạch gật đầu, quay mặt đi, nhưng vẫn tươi cười nhìn bánh bao nhỏ: "Bảo bối, chúng ta ăn ít rau xanh nhé? Vừa ăn rau vừa ăn thịt như thế mới cân bằng dinh dưỡng, con mới cao lớn lên được!"
"Vâng!" Bánh bao nhỏ gật đầu lia lịa.
Khóe miệng Hoắc Trường Uyên giật giật.
Thôi bỏ đi, hôm nay cô cũng vừa mới nhận con, không tính toán nữa!
Ăn xong bát cơm chất cao trước mặt, Hoắc Trường Uyên đặt đũa xuống, đứng lên. Có điều hai người một lớn một nhỏ ở đối diện không buồn để ý. Người lớn thì tràn ngập ánh sáng của tình mẹ, người nhỏ từ đầu tới cuối cứ cười ngây ngây ngô ngô.
Anh như hờn giận ai đó, dịch ghế ra, làm vang lên một âm thanh không hề nhỏ rồi sải bước đi ra phòng khách.
Sau đó đằng sau vẫn vang lên đoạn hội thoại ấm áp.
"Bảo bối, ăn thêm miếng nữa đi!"
"A!"
...
Hoắc Trường Uyên ngồi xuống ghế sofa, khi anh sắp ấn nát điều khiển thì cuối cùng trong phòng ăn cũng có tiếng động.
Bánh bao nhỏ bỗng nhiên lon ton chạy tới: "Papa~"
Hoắc Trường Uyên thản nhiên liếc qua: "Chuyện gì?"
"Uyển Uyển nói, tối nay muốn ở lại ngủ cùng con!" Bánh bao nhỏ lộ ra biểu cảm xấu hổ lại có chút mừng thầm.
Lâm Uyển Bạch đi theo sau, thấy anh nhìn về phía mình bèn nói gấp: "Nếu anh không đồng ý, tôi cũng có thể đưa Đậu Đậu về chung cư..."
"Tai nào của em nghe thấy anh nói không đồng ý?" Hoắc Trường Uyên hừ lạnh.
Vậy tức là đồng ý rồi...
Lâm Uyển Bạch và bánh bao nhỏ đều mừng rỡ, rồi lập tức nắm tay nhau đi lên gác.
Hoắc Trường Uyên mấp máy môi định nói gì tiếp nhưng nhìn bóng một lớn một nhỏ hớn hở đi lên, mặt anh đen hẳn lại.
Trở về phòng, khác với lần trước đến đây, Lâm Uyển Bạch xem và lần sờ từng món đồ dùng cũng như đồ chơi của bánh bao nhỏ.
Khi ngoài trời tối hẳn xuống cũng đến giờ bánh bao nhỏ đi tắm.
Thím Lý đã chuẩn bị xong đồ đạc, bà nắm tay tiểu thiếu gia đi vào phòng tắm như mọi ngày, có điều vừa đặt bánh bao nhỏ xuống bồn tắm, đằng sau đã có tiếng bước chân vang lên, sau đó là một giọng nói dịu dàng và chờ đợi: "Thím Lý, để tôi cho!"
"Được thôi!" Thím Lý vui vẻ gật đầu.
Lâm Uyển Bạch cầm bông tắm làm tung bọt xà phòng trên người bánh bao nhỏ. Cô không bỏ qua bất cứ chỗ nào, ngay cả kẽ ngón chân cũng tỉ mỉ làm sạch.
Tắm xong, cô lại đánh răng cho nó, cuối cùng thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ.
Chuyện gì cô cũng tự tay làm, cuối cùng cô bế bánh bao nhỏ lên giường. Lâm Uyển Bạch cầm máy sấy cắm điện: "Bảo bối, bây giờ chúng ta sấy tóc nhé!"
Sau khi bánh bao nhỏ tỉnh dậy, cô liên tục gọi bảo bối, khiến thằng bé nghe mà hạnh phúc tưởng chết.
Người cũng hạnh phúc như vậy là Lâm Uyển Bạch. Cô vuốt qua từng lọn tóc rồi mới đặt máy sấy xuống.
Khi xong việc, giọng nói non nớt cũng vang lên.
"Uyển Uyển~"
Lâm Uyển Bạch cúi đầu, phát hiện tâm trạng bánh bao nhỏ có phần căng thẳng.
Lâm Uyển Bạch vội quan tâm hỏi: "Bảo bối, sao vậy?"
"Hôm nay Uyển Uyển đối xử với bảo bảo cực kỳ tốt!" Bánh bao nhỏ mím môi, biểu cảm như sắp "thất sủng", cả giọng cũng nghẹn ngào: "Uyển Uyển, có phải sau này cô không cần bảo bảo nữa không?"
Biểu hiện của Lâm Uyển Bạch tối nay quả thực rất rõ ràng.
Có thể vì nó đã thiếu hụt tình mẫu tử suốt bốn năm trời, cô chỉ hận không thể rút hết ruột gan ra.
Bây giờ nghe bánh bao nhỏ nói xong, cô cũng hoảng loạn theo: "Vì sao con lại nói vậy?"
Bánh bao nhỏ như một con cún bị bỏ rơi, đáng thương ngước lên nhìn cô, khuôn mặt ngây thơ nhăn tít lại: "Trên tivi có diễn đấy ạ, có một chị gái bỗng dưng cực kỳ tốt với một anh trai sau đó thì bỏ mặc anh ấy luôn..."
Thím Lý đang dọn máy sấy chợt chột dạ.
Chắc tại bình thường bà hay xem phim Hàn Quốc quá...
Lâm Uyển Bạch ôm chặt bánh bao nhỏ vào lòng: "Mẹ*... sẽ không bao giờ bỏ rơi con cũng sẽ không rời xa con!"
*Ở đây Uyển Bạch lỡ miệng xưng mẹ.
Thật ra tối nay có mấy lần cô buột miệng như vậy rồi.
Có điều bánh bao nhỏ hiện giờ còn nhỏ, rất nhiều chuyện cần thời gian để chấp nhận. Dẫu sao thì ban đầu mẹ con họ cũng không biết nhau, chỉ là tình mẫu tử bản năng khiến họ thu hút lẫn nhau.
Bây giờ một giây một phút Lâm Uyển Bạch cũng không muốn rời xa con trai.
Không, phải nói là muốn dính lấy nó suốt ngày, dính chặt luôn.
"Uyển Uyển không bay đi nữa ạ?" Bánh bao nhỏ kích động.
"Không!" Lâm Uyển Bạch biết nó ám chỉ điều gì, mỉm cười gật đầu: "Mẹ sẽ mãi mãi ở bên cạnh con, nhìn con trưởng thành!"
"Thật không ạ?"
"Thật!"
Bánh bao nhỏ chui tọt vào lòng cô, vài giây sau nó lại thò đầu ra, chìa một ngón tay nhỏ ra ngoài:
"Uyển Uyển, có thể ngoắc tay với bảo bảo không?"
"Được, ngoắc tay nào!" Lâm Uyển Bạch mỉm cười.
Ngón tay hai người quấn chặt vào nhau, sau đó họ cùng "đóng dấu".
Bánh bao nhỏ nhận được bảo đảm, nở nụ cười tươi như hoa, không ngừng cọ cọ vào lòng cô làm nũng.
"Mười giờ rồi, đến giờ đi ngủ!"
Bất ngờ, một giọng nói trầm vang lên.
Lâm Uyển Bạch ngẩng lên, nhìn thấy Hoắc Trường Uyên khoanh hai tay trước ngực đứng ngoài cửa, áo trên vẫn để mở cúc. Tuy tóc anh đã khô, hơn nữa cũng được cánh tay che đi không ít nhưng những cơ bắp rắn chắc vẫn rất nổi bật.
Cô liếm môi: "Ồ, tôi biết rồi..."
Hoắc Trường Uyên nheo mắt lại, nhìn chằm chằm hai mẹ con họ. Khi nhìn thấy cả khuôn mặt con trai đang áp sát vào vòm ngực cô, đôi đồng tử của anh như co lại, cơ hàm hai bên cũng căng cứng.
Anh bỗng dưng nuốt nước bọt, bực dọc tắt đèn.
...
Hôm sau, mặt trời vừa lên.
Lâm Uyển Bạch dậy rất sớm, tắm rửa xong là xuống bếp chuẩn bị. Trước kia cô chỉ nấu mỳ và bữa trưa cho bánh bao nhỏ, hôm nay đặc biệt làm một bữa sáng kiểu Tây, không ngờ nó vẫn ăn rất ngon.
Tiếng hỏi han của thím Lý vang lên: "Hôm qua cậu không ngủ được sao?"
"Ừm." Hoắc Trường Uyên giật giật khóe miệng.
Tối qua đúng là anh không ngủ ngon giấc. Chỉ cách một bức tường, sau khi tắt điện anh về phòng ngủ nằm. Trong phòng con hình như hai người họ không ngủ ngay, chốc chốc lại vọng tới tiếng cô thì thầm kể truyện cổ tích, nó cứ len lỏi vào trái tim anh, chọc phá khiến anh không sao ngủ được.
Lâm Uyển Bạch ngước lên, nhìn thấy chiếc ghế đối diện bị kéo ra.
Rõ ràng anh đã tắm rửa xong thay quần áo, chiếc áo vest được vắt lên lưng ghế, còn vắt vẻo chiếc cà vạt. Nhưng khuôn mặt cương nghị có phần tiều tụy vì không được nghỉ ngơi, sắc mặt cũng không ổn lắm...
Cô tò mò hỏi một câu: "Anh lại mất ngủ à?"
"Uyển Uyển, bảo bảo muốn ăn bánh mỳ!" Lúc này bánh bao nhỏ lên tiếng.
Hoắc Trường Uyên nhìn cô rồi liếc con trai, hậm hực một tiếng.
Thấy anh không muốn để tâm tới mình, Lâm Uyển Bạch cũng không tự tìm chuyện mất mặt. Cô cầm miếng bánh mỳ vuông phết mứt rồi đưa cho bánh bao nhỏ.
Bánh bao nhỏ không chờ đợi được nữa, há miệng cắm cúi ăn say sưa.
Lâm Uyển Bạch vừa lau khóe miệng cho con trai vừa cười hỏi: "Bảo bối, ngon vậy sao?"
"Chỉ cần là món Uyển Uyển làm, bảo bảo đều thích ăn!" Bánh bao nhỏ nhét đầy bánh mỳ trong miệng nhưng cũng không ngăn nó nói lời ngọt ngào.
"Con thích là được!" Lâm Uyển Bạch rướn môi cười: "Bảo bối, vậy tối nay mẹ sẽ làm cho con món ngon hơn, thịt bò om và tôm rim, thêm một đĩa rau chân vịt xào lạc và một bát canh ngao nữa!"
Hoắc Trường Uyên vẫn nhìn bữa sáng không cảm xúc như hôm qua.
Lâm Uyển Bạch quay mặt về phía đối diện, ngập ngừng lên tiếng: "Hoắc Trường Uyên, lát nữa ăn sáng xong tôi có chuyện muốn nói..."
"Ừm..." Hoắc Trường Uyên đáp khẽ.
Ăn sáng xong, hai người một trước một sau đi vào phòng sách.
Hoắc Trường Uyên vào trước, tới trước cửa sổ thì xoay người lại, dựa vào bậu cửa, lập tức ném món đồ trong tay lên sofa bên cạnh: "Em muốn nói chuyện gì?"
Lâm Uyển Bạch nhìn thẳng vào mắt anh, nhíu mày: "Có hai chuyện, nhưng đều liên quan tới Đậu Đậu..."
"Nói đi." Hoắc Trường Uyên đút hai tay vào túi, không hề cảm thấy bất ngờ.
"Tôi muốn biết sự thật!" Lâm Uyển Bạch nói rõ ràng từng câu từng chữ, sau đó đứng thẳng lưng: "Đầu tiên, tôi không hề nghi ngờ tính chân thực của việc tôi và Đậu Đậu có quan hệ huyết thống. Có điều, bốn năm trước, đứa bé tôi sinh ra rõ ràng đã chết, hơn nữa tôi còn tận mắt chứng kiến. Vì sao Đậu Đậu lại bình an vô sự lớn lên bên cạnh anh? Hoắc Trường Uyên, tôi có quyền được biết!"
"Xin lỗi em." Hoắc Trường Uyên bất ngờ lên tiếng.
"..." Lâm Uyển Bạch sững người, không ngờ bỗng dưng vô duyên vô cớ nghe thấy anh xin lỗi.
"Tiếng xin lỗi này, anh thay bố nói với em." Ngữ khí của Hoắc Trường Uyên rất trầm: "Bốn năm trước, chính ông ấy sai người nắm bắt hành tung của em. Khi em sinh đã mua chuộc bác sỹ, tiến hành cái gọi là "Ly miêu đánh tráo thái tử". Năm đó anh gặp tai nạn, trong suốt bốn năm sau đó, ký ức luôn thiếu hụt, chuyện này anh cũng mới được biết."
Bây giờ nhớ kỹ lại, Lâm Uyển Bạch dường như mang máng nghĩ ra khi mình mang thai quả thực có mấy lần bắt gặp ai đó như theo dõi mình, có điều lúc đó không quá để tâm, cảm thấy vì đang mang thai nên quá nhạy cảm mà thôi, không ngờ...
Cô nắm chặt hai tay lại, từng khớp xương vì kích động mà đỏ rực lên: "Sao ông ta có thể làm vậy, thật sự quá đáng!"
Cốt nhục bị phân ly tròn bốn năm trời, quan trọng nhất là bốn năm qua cô phải ôm nỗi đau mất con...
"Phải." Hoắc Trường Uyên không có ý thoái thác hay biện bạch. Anh nhíu mày rất sâu, ánh mắt tối đi: "Thế nên, anh mới thay ông ấy xin lỗi em, em không cần tha thứ."
"..." Lâm Uyển Bạch mím môi lại.
Cô biết, chuyện này không thể trách anh.
Vì năm đó anh gặp tai nạn, vẫn luôn mất trí nhớ. Hơn nữa Giang Phóng cũng từng nói với cô, lúc xảy ra tai nạn anh đang trên đường cao tốc, muốn ra sân bay tìm mình...
Lâm Uyển Bạch nhắm mắt lại, cố gắng ép bản thân phải bình tĩnh: "Tạm thời không nhắc đến nguyên nhân kết quả của sự việc thế nào. Hoắc Trường Uyên, tôi vẫn cảm ơn anh, cảm ơn anh nói rõ sự thật, để tôi biết Đậu Đậu là con mình!"
Tiếng cảm ơn này khiến Hoắc Trường Uyên chột dạ, dù sao anh cũng có mục đích của mình.
Anh giơ tay xoa cằm, thản nhiên chuyển chủ đề: "Chuyện còn lại là gì?"
Chuyện còn lại...
Lâm Uyển Bạch khẽ cắn môi, sau đó từ từ nói: "Tôi muốn được chăm sóc Đậu Đậu."
"Chăm sóc thế nào?" Hoắc Trường Uyên nhướng mày.
"Nếu có thể, tôi hy vọng chúng ta có thể chăm sóc luân phiên, anh thứ hai, thứ tư, thứ sáu, tôi thứ ba, thứ năm, thứ bảy. Nếu anh không chấp nhận, anh chăm luôn cả Chủ Nhật!" Lâm Uyển Bạch nhìn anh, nói ra suy nghĩ của mình.
"Nói xong rồi?" Hoắc Trường Uyên nheo mắt lại.
"Nói xong rồi..." Lâm Uyển Bạch gật đầu.
Hoắc Trường Uyên đứng phắt dậy, từ từ đi về phía cô, cho đến khi dép lê chạm vào dép của cô mới cất giọng trầm trầm: "Lâm Uyển Bạch, em làm vậy là định giữ con bỏ bố sao?"
~Hết chương 250~