Trở về phòng cũng không còn sớm nữa, Hoắc Trường Uyên dẫn con trai đi vào tắm rửa.
Sau khi hai bố con họ đi ra, Lâm Uyển Bạch lại cắm đầu đi vào.
Từ lúc trở về, phản ứng của cô có phần chậm chạp. Dưới vòi hoa sen, cô cố tình lề mề rất lâu, muốn đợi hai bố con họ ngủ rồi mới ra. Nhưng có lẽ nói chuẩn xác là đợi Hoắc Trường Uyên ngủ.
Cho đến khi tay chân sắp mềm nhũn ra rồi, cô mới quấn áo tắm đi ra ngoài.
Cô đẩy mở cửa phòng tắm, trên chiếc giường lớn bên ngoài, bánh bao nhỏ đang lục tục bò dậy.
"Uyển Uyển, mau qua đây~"
Nghe thấy tiếng gọi, Lâm Uyển Bạch nhìn qua, Hoắc Trường Uyên gối đầu lên cánh tay, cũng đang nhìn cô từ phía xa.
Cô liếm môi, thắt chặt dây đai trên eo hơn một chút, âm thầm vòng sang một bên vén chăn lên, nằm vào trong.
Đệm rất mềm, nằm lên trên, cơ thể giống như không được nằm lên một vật thể thực vậy.
Bánh bao nhỏ nằm giữa họ, nhưng chỉ cần không nín thở là sẽ ngửi được mùi đàn ông thoang thoảng đâu đây.
Lâm Uyển Bạch nằm ngay ngắn lên gối, hoàn toàn không dám nhúc nhích lung tung, cơ thể cứng đờ. Còn bánh bao nhỏ thì đã len lỏi vào trong lòng cô theo thói quen, nhẹ nhàng nắm chặt lấy một lọn đuôi tóc của cô.
Giọng trầm của Hoắc Trường Uyên vang lên: "Anh tắt đèn đây."
"Ồ." Lâm Uyển Bạch khẽ đáp.
Ngay sau đó, cô nhìn thấy anh giơ cao cánh tay lên, tắt ngấm ngọn đèn đầu giường.
Cả căn phòng chìm vào bóng tối, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ loáng thoáng hắt vào phòng.
"Uyển Uyển, chúc ngủ ngon~" Bánh bao nhỏ mềm oặt nói.
Lâm Uyển Bạch nuốt nước bọt: "Chúc bảo bối ngủ ngon..."
Bánh bao nhỏ ngủ rất nhanh, chẳng bao lâu sau, nó đã thở đều đều, còn cả những tiếng khè khè nhẹ nhàng bật ra từ mũi.
Cô vẫn giữ nguyên tư thế đó, đến cả ngón tay có vô tình nhấc lên cũng rất cẩn thận, sợ sẽ làm bánh bao nhỏ thức giấc, và cả Hoắc Trường Uyên nằm bên cạnh thằng bé.
Lâm Uyển Bạch thậm chí còn lo lắng, nếu nửa đêm anh vượt qua bánh bao nhỏ, nằm lại đây thì phải làm sao?
Cô nín thở chờ đợi một lúc, thấy không có bất kỳ động tĩnh gì mới yên tâm hơn.
Có điều tuy nhắm mắt lại nhưng cô vẫn không hề buồn ngủ chút nào.
Chúng ta kết hôn...
Trong đầu cô chỉ toàn những lời anh nói lúc ngắm pháo hoa.
Nhất là vào lúc đêm khuya thanh vắng như thế này, nó lại không ngừng văng vẳng bên tai.
Lâm Uyển Bạch từ từ mở mắt ra, len lén quay sang nhìn "kẻ đầu sỏ" từ một khoảng cách nhất định.
Tuy rằng ánh sáng mờ ảo nhưng cô vẫn phân biệt được đường nét trên khuôn mặt Hoắc Trường Uyên. Đôi mắt thâm trầm ấy đã nhắm lại rồi, hơn nữa lồng ngực anh cũng phập phồng lên xuống theo tiết tấu. Có vẻ anh cũng đã giống như bánh bao nhỏ nằm giữa, chìm vào giấc mộng.
Cô buồn bực quay đi, nhắm mắt lại, ép bản thân nằm đếm cừu.
Khi đếm tới con thứ 350, cuối cùng cô cũng mơ mơ màng màng thiếp đi thành công...
Sáng hôm sau, Lâm Uyển Bạch lật người, nhưng cảm giác khi vươn tay ra lại không phải bắp tay và bắp chân nhỏ xíu mềm mại của bánh bao nhỏ mà là những cơ bắp rắn chắc. Cô rùng mình, trong giây lát choàng tỉnh giấc.
Trong tầm mắt, gương mặt cương nghị kia đong đầy đôi đồng tử của cô.
Lâm Uyển Bạch thảng thốt: "Hoắc Trường Uyên, anh..."
Rõ ràng tối qua họ nằm hai bên trái phải của bánh bao nhỏ, vậy mà bây giờ anh đã vượt qua, nghiêng người ôm cô vào lòng. Cô nhìn thẳng về phía yết hầu nhô cao của anh, còn chiếc đai áo ngủ thắt chặt quanh hông chẳng biết đã bị nới lỏng từ lúc nào.
"Tỉnh rồi à?" Giọng Hoắc Trường Uyên hơi khàn.
Lâm Uyển Bạch đang định lên tiếng thì đã bị anh nhắm chuẩn thời cơ, đột ngột hôn.
Đại não của cô không phản ứng kịp, trong khoang miệng đã bị lấp đầy bởi mùi hương của anh, hô hấp cũng dần dần trở nên không còn trôi chảy.
Khi được thở ra, cô lập tức thở hồng hộc.
Còn chưa bình ổn lại được nhịp thở, bàn tay lớn của Hoắc Trường Uyên đã bắt đầu tác oai tác quái trong lớp áo ngủ.
Ánh nắng ban mai hắt toàn bộ lên gương mặt họ, còn bánh bao nhỏ ở bên kia vẫn đang chìm trong giấc ngủ say. Lâm Uyển Bạch không sao tưởng tượng được, trước mặt con trai, anh dám làm hành động lỗ mãng này.
"Không được! Đừng ở đây..."
Nghe vậy, Hoắc Trường Uyên cũng lập tức dừng tay.
Đúng vào lúc Lâm Uyển Bạch nghĩ anh sẽ giống như lần trước, định thở phào nhẹ nhõm thì cơ thể cô bỗng nhẹ bẫng. Cô bị anh bế xuống giường như một con búp bê, sau đó anh bước chân trần xuống nền nhà, sải bước đi vào trong phòng tắm.
Sau khi đi vào, anh đè cô lên bồn rửa mặt.
Một nụ hôn dữ dội một lần nữa ập tới.
Lâm Uyển Bạch gần như sắp phát điên rồi, bãn nãy cô nói đừng ở đây không có nghĩa là muốn anh đổi nơi khác.
Nhân lúc bờ môi anh đang mơn man dịch xuống, cô gấp gáp quát: "... Hoắc Trường Uyên!"
"Suỵt!" Hoắc Trường Uyên đặt ngón trỏ lên môi cô: "Em muốn đánh thức con trai dậy sao?"
"..." Lâm Uyển Bạch vừa xấu hổ vừa bực bội trừng mắt nhìn anh.
Tóc tai rối bời, hai bên gò má ửng hồng, môi cũng sưng vù vì hôn quá lâu. Cô trừng mắt như vậy, nghĩ rằng lực sát thương đầy đủ nhưng không biết rằng ở trong mắt Hoắc Trường Uyên lại
mà máu nóng trong người đã sục sôi.
Anh nuốt nước bọt rồi tiếp tục hôn.
Bờ môi mỏng áp lên má cô rồi rơi xuống dái tai nhỏ xinh.
Nơi đó luôn luôn là điểm nhạy cảm của cô.
Dù là bốn năm trước hay bốn năm sau, cô chỉ có một mình anh, mà anh cũng luôn hiểu rõ cơ thể cô như vậy.
Đôi chân Lâm Uyển Bạch run nhẹ, cảm giác cơ thể mình mềm đi từng chút một như một vũng nước xuân, đến cả sức lực để đẩy anh ra cũng không còn nữa. Cô cũng không dám lên tiếng, sợ những âm thanh của mình làm kinh động tới bánh bao nhỏ bên ngoài.
Sự tiếp xúc giữa da thịt và da thịt là quá chân thực, nhưng Hoắc Trường Uyên lại kiên quyết không tiến thêm một bước. Anh chỉ dừng lại ở đó, liên tục dùng hơi thở nóng rẫy của mình phả lên bờ mi của cô.
"Có bằng lòng không?"
Sống mũi cao thẳng của Hoắc Trường Uyên cọ vào mũi cô, hơi thở của anh có phần nặng nề: "Hm?"
Anh thay đổi tác phong quyền thế mọi ngày, giờ đây lại tôn trọng ý kiến và suy nghĩ của cô như một người đàn ông ga lăng. Mỗi con chữ khàn đặc của anh đều rót vào tai cô: "Uyển Uyển, em bằng lòng không?"
Lâm Uyển Bạch loáng thoáng nhớ rằng anh từng nói anh muốn cô cam tâm tình nguyện...
Cô không trả lời, anh kiên nhẫn hỏi đi hỏi lại.
Cho dù cơ thể cứng rắn đã tới một giới hạn nhẫn nại nhất định, anh vẫn đợi cô lên tiếng.
Lâm Uyển Bạch xấu hổ, làm sao có thể nói ra. Bị anh giày vò tới chịu không nổi, sợ anh chọc mãi không thôi, càng sợ nếu cứ tiếp tục cầm cự thế này bánh bao nhỏ sẽ dậy mất. Cô quyết tâm, thẳng thừng ngẩng đầu lên, chủ động hôn lên môi anh...
Nụ hôn ấy đã triệt để châm ngòi cho một cuộc chiến.
Khát vọng nhẫn nhịn rất lâu của Hoắc Trường Uyên trong giây phút như bùng nổ, cả phòng tắm chỉ còn tiếng thở phải cố kìm nén của đôi nam nữ.
Cuối cùng, không có gì bất ngờ, Lâm Uyển Bạch dĩ nhiên được anh bế vào bằng cách nào thì sẽ được bế ra như vậy.
Lúc trả phòng, hai chân cô vẫn còn loạng choạng, sau khi lên xe lập tức dựa ra sau ghế.
Bánh bao nhỏ chớp chớp đôi mắt, nhìn chằm chằm vào gương mặt đỏ hồng của cô một lúc lâu, nghi hoặc hỏi Hoắc Trường Uyên đang đeo dây an toàn cho nó: "Papa, Uyển Uyển sao thế ạ?"
Hoắc Trường Uyên ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua gương mặt cô: "Cô ấy chỉ mệt quá thôi."
"Uyển Uyển, cô ngủ không được ngon giấc sao?" Nghe vậy, bánh bao nhỏ quay sang, quan tâm hỏi.
"Khụ... Mẹ vẫn ổn..." Lâm Uyển Bạch ngượng ngập.
Chiếc Land Rover hướng thẳng ánh nắng đi vào trung tâm thành phố.
Lâm Uyển Bạch tựa trán vào ghế an toàn của bánh bao nhỏ. Mỗi lần vô tình ngẩng lên, cô lại nhìn thấy ánh mắt Hoắc Trường Uyên hướng về phía mình qua gương chiếu hậu. Dường như sau màn triền miên trong phòng tắm, anh càng lúc càng không kiêng dè rồi.
Cô có phần lo lắng cho sự an toàn của chuyến đi này...
Một tiếng đồng hồ sau, chiếc xe đi qua con đường riêng, vững vàng đỗ lại trong sân.
Lâm Uyển Bạch cúi đầu xách chiếc túi dưới chân lên, chuẩn bị bế bánh nhỏ lên.
Ai đó, có một cánh tay rắn chắc đã nhanh hơn cô. Hoắc Trường Uyên đã cởi dây an toàn bước xuống xe, thẳng thừng bế con trai qua bên đó. Sau đó anh xoa đầu thằng bé: "Đậu Đậu, con vào tìm thím Lý trước đi, bố có chuyện muốn nói với Uyển Uyển của con."
Bánh bao nhỏ chớp chớp mắt rồi vừa chạy vào trong vừa ngoái lại nhìn.
Lâm Uyển Bạch thấy vậy, bất giác nhíu mày.
Trong tầm mắt, bóng dáng cao lớn ấy đã vòng qua đuôi xe đi về phía cô. Cửa xe bên cạnh được mở ra, anh cúi người ngồi xuống bên cạnh cô.
Vốn dĩ phía sau có ghế an toàn, không gian vốn đã hẹp. Anh đột ngột chen vào như vậy, gần như bao trọn lấy cô. Cô vội vàng né sang bên cạnh.
"Hoắc Trường Uyên, anh lại định làm gì..."
Lâm Uyển Bạch cảnh giác trừng mắt nhìn anh, bây giờ hai chân cô vẫn còn mềm nhũn.
Nghĩ tới chuyện anh nhìn mình chằm chằm suốt dọc đường cô lại thấy nổi da gà. Cứ nghĩ anh muốn tiếp tục chuyện ban sáng, ai ngờ như làm ảo thuật, anh rút một chiếc hộp nhung từ trong túi áo ra.
Sau khi những ngón tay gầy mở nắp hộp lên, ánh sáng lấp lánh phản chiếu bên trong rọi thẳng vào mắt cô.
~Hết chương 260~