Lúc rời khỏi biệt thự, Tang Hiểu Du lên tiếng nói với Hoắc Trường Uyên: "Hoắc tổng, có thể phiền tài xế nhà anh chở tôi một chuyến không?"
Nghe xong, Hoắc Trường Uyên nhíu mày nhìn về phía cậu bạn thân.
Lâm Uyển Bạch cũng đồng thời nhìn về phía Tần Tư Niên, lúc này anh ấy dừng bước bên cạnh xe, bàn tay đang mở khóa cũng dừng lại trên không trung.
Lúc đó, sau khi Tang Hiểu Du nói xong, Tần Tư Niên không nói một câu nào, từ đầu tới cuối sắc mặt căng thẳng. Qua lớp quần áo dường như có thể cảm nhận được cơ thể anh ấy đang cứng đờ.
Tang Hiểu Du nói như vậy thật ra đã quá rõ ràng, không muốn ngồi xe của Tần Tư Niên.
Lâm Uyển Bạch liếm môi, đành nói dối: "À, hôm nay chú Lý không được khỏe lắm, đã nghỉ sớm rồi! Cá nhỏ, cậu xem, bác sỹ Tần lái xe qua đây, cũng chưa uống rượu, để anh ấy đưa cậu về nhé!"
Tang Hiểu Du thấy vậy, cuối cùng không phản bác nữa.
Khu vực này toàn các căn biệt thự, rất khó bắt được xe, nhất là vào giờ này, thế nên cô ấy không cố chấp được, đành phải đi qua.
Tần Tư Niên đã mở sẵn cửa xe ghế lái phụ. Tang Hiểu Du đi theo phía sau, cảm ơn một tiếng nhưng lại mở cửa ghế sau để ngồi, quay mặt sang một bên, chỉ để lại cho anh ấy phần gáy.
Tần Tư Niên có vẻ bắt đầu giận, bước chân cứng nhắc di chuyển sang bên kia.
Nhìn theo chiếc đèn đuôi xe xa dần, Lâm Uyển Bạch khẽ lắc đầu.
Gió đêm mát lạnh, Hoắc Trường Uyên ôm cô vào lòng, tựa cằm lên đỉnh đầu cô: "Những gì làm được, chúng ta đã cố gắng rồi!"
"Ừm..." Lâm Uyển Bạch chỉ còn biết thở dài.
Sáng hôm sau, Hoắc Trường Uyên có một cuộc họp sớm, ăn sáng xong anh liền đi ngay.
Lâm Uyển Bạch cùng bánh bao nhỏ chơi lego một lúc bỗng cảm thấy dạ dày hơi khó chịu, liền quay về phòng nằm nghỉ.
Thím Lý mang một cốc nước mật ong ấm vào cho cô. Cô còn chưa kịp uống đã lại cảm giác dạ dày cuộn trào dữ dội. Cô đứng lên chạy vào phòng tắm, bò rạp ra trước bệ rửa mặt, nôn khan mấy tiếng.
Thím Lý đi vào theo, vuốt lưng cho cô, đưa khăn mặt cho cô lau miệng: "Cô Lâm, cô không sao chứ?"
"Cháu không sao!" Lâm Uyển Bạch lắc đầu, ấn tay lên bụng: "Không biết có phải tại sáng nay ăn hơi nhiều dầu mỡ không mà bỗng nhiên cháu cảm thấy hơi buồn nôn..."
Nhưng sáng nay ăn canh thanh đạm, hơn nữa các món mặn cũng rất vừa miệng, không có thứ gì quá dầu mỡ. Nói như vậy xong, cả hai người đều bất giác nghi hoặc. Thím Lý chợt nghĩ ra chuyện gì: "Cô Lâm, không lẽ cô đã có bầu?"
"Dạ?" Lâm Uyển Bạch chớp chớp mắt, mặt ngẩn ngơ: "Không phải chứ..."
Cô từng mang thai bánh bao nhỏ, chỉ có điều lúc đó phản ứng thai nghén không quá dữ dội. Nhưng cô chợt nghĩ đến Tang Hiểu Du khi mới biết mình mang thai đầu tiên cũng có cảm giác từ dạ dày trước, cô ấy còn nực cười nghĩ mình mắc bệnh gì nặng lắm.
Trước kia Hoắc Trường Uyên nói với cô một phương pháp mê tín nào đó. Tối qua khi Tang Hiểu Du và Tần Tư Niên tới nhà ăn cơm, cô có lén lút hỏi nhỏ. Lúc đó Tang Hiểu Du không chút khách sáo, cười sằng sặc một lúc, còn hứa hẹn sẽ đưa cô miếng băng vệ sinh đã bóc.
Nhưng cô còn chưa được cầm, lẽ nào linh nghiệm như vậy?
Trong lúc đại não vẫn đang rơi vào trạng thái mông lung, thì di động chợt đổ chuông. Là Hoắc Trường Uyên gọi tới. Có vẻ như nghe thấy giọng cô khác lạ, anh quan tâm hỏi: "Uyển Uyển, em không khỏe đúng không?"
"Một chút thôi..." Lâm Uyển Bạch nắm chặt khăn mặt trong tay.
"Sao vậy?" Hoắc Trường Uyên hỏi ngay.
"Em cứ cảm thấy dạ dày không ổn, ban nãy thấy hơi ghê, nôn suốt..." Lâm Uyển Bạch ấp úng nói mấy câu, cuối cùng sau chút ngập ngừng vẫn nói với anh: "À, thím Lý nói có thể là em đã có thai, thật ra em cũng không rõ lắm..."
Hoắc Trường Uyên im lặng mấy giây rồi nói: "Anh biết rồi."
Ngắt điện thoại, Lâm Uyển Bạch xoa xoa bụng qua lớp áo, nghĩ bụng chiều nay phải ra hiệu thuốc mua que về thử mới được...
Cô lại nằm xuống giường thêm vài phút, uống quá nửa cốc nước mật ong. Sau khi cảm thấy đỡ hơn một chút, cô đứng lên xuống nhà tiếp tục cùng bánh bao nhỏ chơi lego.
Vừa xếp được một mảnh thì ngoài cửa chính có tiếng động. Lâm Uyển Bạch quay đầu, kinh ngạc trợn tròn mắt: "Ấy, Hoắc Trường Uyên, sao anh lại về?"
Hoắc Trường Uyên vẫn mặc bộ đồ như khi đi làm lúc sáng, trông có vẻ hớt hải, sải rộng mấy bước đã đi tới trước mặt cô.
Không cần biết lý do, Lâm Uyển Bạch cứ thế bị anh kéo ra ngoài.
"Đi đâu vậy?"
Hoắc Trường Uyên không buồn quay đầu lại: "Bệnh viện!"
Chìa khóa xe anh còn chưa rút ra. Sau khi ngồi vào trong, chiếc xe được quay đầu trong sân rồi lao vút ra ngoài như tên bắn.
Cửa phòng khám khoa Sản, vị bác sỹ đã có tuổi ngồi trước bàn làm việc đẩy cặp kính lên cao.
Bàn tay Lâm Uyển Bạch được Hoắc Trường Uyên nắm chặt, cô cũng đồng thời căng thẳng nắm lại.
Bác sỹ nhìn hai người họ qua cặp kính, một lần nữa lên tiếng lặp lại kết quả: "Cô Lâm, cô không có thai!"
Nghe xong, Hoắc Trường Uyên nhíu mày, lộ vẻ hoài nghi: "Nhưng cô ấy nói dạ dày khó chịu, hơn nữa còn buồn nôn ghê người, lúc ở nhà còn nôn rồi!"
"Gần đây thời tiết càng ngày càng oi bức, cần chú ý dạ dày và đường ruột một chút, những hiện tượng đó đều là hiện tượng bình thường thôi!" Bác sỹ nói rất bình tĩnh.
"À, cả ngày kinh của tôi hình như cũng hơi chậm..." Lâm Uyển Bạch yếu ớt bày tỏ.
"Kinh nguyệt thi thoảng chậm vài ngày hay sớm vài ngày cũng là chuyện bình thường. Chỉ cần chưa đến mười ngày thì đều trong phạm vi bình thường, không cần lo lắng." Bác sỹ từ tốn trả lời, xác thực chẩn đoán của mình.
"..."
"..."
Lâm Uyển Bạch và Hoắc Trường Uyên đều im lặng.
Hình như đúng vậy, tháng trước bà dì của cô cũng đến sớm một chút.
Hoắc Trường Uyên hỏi lại lần cuối với thái độ chưa từ bỏ: "Bác sỹ, thật sự chắc chắn không mang thai sao?"
"Tôi chắc chắn!" Bác sỹ gật đầu chắc nịch, chỉ thiếu thề thốt mà thôi.
Ra khỏi phòng bác sỹ, Lâm Uyển Bạch vẫn được Hoắc Trường Uyên nắm tay, gần như anh dắt cô ra khỏi tòa nhà lớn bằng những bước chân vun vút như bay. Khi ngồi vào trong xe, bầu không khí nặng nề bao trùm quanh họ.
Không ngờ cuối cùng lại là một nhầm lẫn, khiến họ một phen xấu hổ.
Ngượng ngập quá!
Nghĩ tới chuyện họ lao đùng đùng tới bệnh viện, thậm chí trong lúc khám, Hoắc Trường Uyên còn đặc biệt xin hai người phía trước cho tranh lân, còn cả ba lần xác nhận đi xác nhận lại của bác sỹ và ánh mắt của ông khi nhìn thái độ khẩn thiết mong có con gái của anh, quả thật chỉ muốn chết...
Hoắc Trường Uyên giơ tay, nắm hờ lại để bên miệng: "Khụ... Em cũng đừng hụt hẫng quá. Ban nãy bác sỹ cũng nói mà, chuyện này không gấp được!"
"Ừm..." Lâm Uyển Bạch lặng lẽ liếc nhìn anh.
Hình như anh sốt ruột hơn thì phải?
Sợ tâm trạng anh bị ảnh hưởng, Lâm Uyển Bạch bất giác vỗ về mấy câu: "Thật ra chuyện mang thai phần lớn còn phụ thuộc vào tỷ lệ sống sót của mấy bé nòng nọc..."
"Em nói cái gì?" Hoắc Trường Uyên nheo mắt lại.
Lâm Uyển Bạch lập tức ngậm miệng.
Ựa, hình như cô nói sai rồi...
Một phương diện nào đó của người đàn ông tuyệt đối không được phép nghi ngờ, nhưng tới khi cô hiểu rõ điều này thì đã muộn.
Lâm Uyển Bạch cảm nhận được bầu không khí trong xe chuyển lạnh. Cô cũng không dám thò tay vặn nhỏ điều hòa xuống*, chỉ âm thầm ôm chặt cánh tay, nhưng cảm giác nguy hiểm bên cạnh vẫn như hình với bóng.
*Điều hòa trên xe ô tô số càng lớn càng lạnh.
Bây giờ là ban ngày ban mặt, khả năng có thể "xe chấn" là bằng không.
Lâm Uyển Bạch đang âm thầm thở phào thì phát hiện chiếc xe phanh gấp, dừng đột ngột bên đường.
Cô ngó ra ngoài nhìn, hóa ra nó đang dừng trước cửa một khách sạn cấp sao.
Cô còn chưa kịp nuốt nước bọt, Hoắc Trường Uyên đã đẩy cửa xe bên cạnh ra, tháo dây an toàn, rồi nửa ôm nửa kéo cô ra khỏi ghế, đi thẳng vào trong đại sảnh.
Lâm Uyển Bạch hỗn loạn, căng thẳng hỏi anh: "Chúng ta tới đây làm gì?"
"Em nói xem?" Hoắc Trường Uyên không trả lời mà hỏi ngược lại.
"..." Hơi thở của Lâm Uyển Bạch trở nên run rẩy.
Hoắc Trường Uyên ôm lấy cô, mục đích rất rõ ràng. Anh đi thẳng tới quầy lễ tân, rút chứng minh thư và thẻ ngân hàng trong ví ra, gập ngón tay gõ lên mặt bàn: "Cho tôi phòng to nhất!"
"Vâng, phiền anh đợi một chút!" Người nhân viên đứng trong vội đáp.
Có vẻ như nhận ra sự sốt ruột của anh, người nhân viên làm việc rất tốc độ, chưa đầy hai phút đã làm thủ tục nhận phòng xong xuôi, đưa trả anh chứng minh thư kèm thẻ phòng.
Hoắc Trường Uyên vòng tay vơ lấy, rồi nắm tay cô đi về phía thang máy.
Eo của Lâm Uyển Bạch bị một cánh tay anh ghìm giữ, không thể giãy giụa chút nào, cũng không thể gào toáng lên cứu mạng. Cô gần như bị anh đưa vào thang máy rất nhanh. Nhìn cửa thang máy từ từ đóng lại trước mắt, cô khóc không ra nước mắt.
Đừng mà...
Nhưng Hoắc Trường Uyên không nghe được tiếng lòng của cô, mà dù có nghe được cũng vô ích.
Tỷ lệ xe chấn quá thấp, ở nhà còn có bánh bao nhỏ và thím Lý, không tiện, chỉ có thể vào khách sạn đặt phòng. Huống hồ, ngoài việc trừng phạt cô ra, anh cũng sốt sắng muốn chứng minh bản thân.
Trong thang máy chỉ có hai người họ. Sau khi quẹt thẻ, anh đi thẳng lên tầng có phòng họ đặt.
Nghe thấy một tiếng "ding", da đầu Lâm Uyển Bạch tê rần theo. Cô dè dặt nhìn về phía anh, gắng gượng phút cuối: "Em chỉ nói đùa như vậy thôi mà. Hoắc Trường Uyên, lẽ nào... anh làm thật?"
Hoắc Trường Uyên không phí lời với cô. Anh thẳng thừng cúi xuống, vác cô lên vai như vác một cái bao tải.
Thang máy cách căn phòng khá gần, chỉ vài bước sau, anh đã quẹt mở cửa.
Lâm Uyển Bạch giật mình vì đôi mắt đỏ sọng của anh, ấp úng nói: "Chẳng phải anh còn phải đi làm sao, tối nay chúng ta..."
Lúc này Hoắc Trường Uyên đâu còn dễ thương lượng. Anh hừ một tiếng lạnh lùng, hằn học nói bên tai cô: "Hôm nay không khiến em bật khóc, anh mang họ em luôn!"
"Em sai rồi..." Lâm Uyển Bạch bắt đầu van vỉ.
"Bây giờ biết sai rồi sao?" Hoắc Trường Uyên nhướng mày.
"Em biết!" Cô gật đầu như gà mổ thóc.
"Sai ở đâu?" Hoắc Trường Uyên nheo mắt lại.
Lâm Uyển Bạch tội nghiệp và ấm ức, nhưng vẫn lấy lòng anh: "Em nói sai lời, không nên nghi ngờ năng lực và bé nòng nọc của anh..."
Hoắc Trường Uyên hậm hực, thẳng thừng buông cho cô hai chữ: "Muộn rồi!"
Hu hu hu...
Khi Lâm Uyển Bạch từ trong thang máy ra lần nữa, chân cô mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã vật ra đất.
Cánh tay ôm cô của Hoắc Trường Uyên dùng sức một chút, đỡ lấy cô vững vàng. Cà vạt của anh cũng không thắt nữa, vắt vẻo trên cánh tay, hai cúc cổ áo sơ mi cũng bật mở, để lộ ra yết hầu và phần xương quai xanh đầy đặn.
Họ trở lại quầy lễ tân, trả thẻ phòng.
Người ta tới khách sạn đặt phòng thường ở qua đêm. Họ đến vào lúc trời sáng bạch, hơn hai tiếng đồng hồ đã đi ra, vào đây với mục đích gì đã quá lộ liễu. Lâm Uyển Bạch nhìn thấy rõ, hai nhân viên đứng trong thì thà thì thầm nhìn họ bằng ánh mắt mờ ám.
Lâm Uyển Bạch chống tay lên trán, chỉ còn biết giả vờ không nhìn thấy như một kẻ mặt dày.
Trả phòng xong, cô lập tức quay người, muốn biến mất khỏi khách sạn này với tốc độ nhanh nhất.
"Chào Hoắc tổng!"
Chưa đi được mấy bước bỗng có một giọng nữ cung kính vang lên bên cạnh.
Có vẻ như đó là nhân viên của Hoắc Thị, trên cổ vẫn còn đeo thẻ nhân viên tập đoàn, trong lòng ôm một xấp tài liệu, có lẽ qua đây gặp khách hàng.
Hoắc Trường Uyên khẽ đáp: "Ừm."
Lâm Uyển Bạch thật sự không muốn sống nữa, khó xử vùi mặt vào lòng anh, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân.
Cuối cùng khi trở về biệt thự,, cô nhích từng bước nhỏ yếu ớt đi vào nhà. Thím Lý nhìn thấy cô
vội vàng ra đón và dìu cô: "Cô Lâm, cô... không sao chứ?"
"Không sao ạ..." Lâm Uyển Bạch lắc đầu.
Thay dép xong, cô nói một câu đầy chân thành: "Thím Lý, sau này những việc chưa chắc chắn đừng vội đưa ra kết luận..."
Nói xong, cô bò lên gác như một con ốc sến, để lại thím Lý đứng tại chỗ ngơ ngác chẳng hiểu gì.
Sau khi đưa cô trở về nhà, Hoắc Trường Uyên lập tức lái xe quay về Hoắc Thị. Sau khi gọi điện cho cô và lao ra ngoài, trên bàn làm việc của anh vẫn còn mấy tài liệu quan trọng đợi ký tên.
...
Cái bóng cao lớn vút qua như một cơn gió, có một cái đầu thò ra từ ô làm việc, chính là cô nhân viên vừa gặp anh trong khách sạn: "Mấy người đoán, ban nãy tôi tới khách sạn đưa tài liệu cho khách đã gặp ai?"
"Ai hả?" Những người khác không hiểu.
"Hoắc tổng của chúng ta!" Cô nhân viên cười gian xảo: "Anh ấy dẫn cô Lâm đi đặt phòng, tôi tận mắt chứng kiến! Chẹp... Không ngờ Hoắc tổng của chúng ta lại có một mặt thú tính bộc phát như vậy, trong giờ làm việc mà vẫn trốn cơ quan đi làm mấy việc đó. Hơn nữa tôi nghe ngóng từ phía mấy nhân viên khách sạn rồi, tròn hai tiếng, quả nhiên từ cổ chí kim, mồ chôn anh hùng vẫn là mỹ nhân!"
"Hai tiếng, Hoắc tổng mạnh thật!"
...
Ngay gần đó, có hai cái bóng cũng đúng lúc dừng chân, nghe rõ ràng những cuộc hội thoại nóng bỏng ấy.
Tiêu Vân Tranh nhíu mày nhìn sang Lục Tịnh Tuyết đứng bên. Hôm nay cô ta ăn vận rất tao nhã, nhưng nụ cười trên khuôn mặt lúc này cứng dần. Anh ấy nghiêm giọng hỏi: "Tịnh Tuyết, có phải em vẫn chưa từ bỏ không?"
Lục Tịnh Tuyết mím đôi môi được đánh son tươi tắn lại: "Em có thể từ chối trả lời câu này không?"
Tuy rằng cô ta không trả lời có phải hay không nhưng sự trốn tránh này đã quá rõ ràng. Tiêu Vân Tranh không nhịn được, khuyên nhủ: "Tịnh Tuyết, rõ ràng em biết anh ấy..."
"Vân Tranh!" Lục Tịnh Tuyết cất giọng run rẩy ngắt lời anh ấy.
Đôi mắt xinh đẹp cụp xuống, ngay cả mái tóc xoăn sau gáy cũng rủ xuống như thác nước, khiến người ta thương xót, nhưng mí mắt dài lại che đi chút dữ dằn ẩn trong ánh mắt.
Thấy vậy, Tiêu Vân Tranh thở dài, cũng không nói thêm gì nữa.
Lục Tịnh Tuyết lại ngẩng lên, mỉm cười chuyển chủ đề: "Đừng nói về em nữa, nói về anh đi. Sao mãi vẫn không kiếm cô nào ổn định cuộc sống!"
"Vẫn chưa gặp được người mình thích, có thể vì duyên phận chưa tới chăng!" Tiêu Vân Tranh cười nhẹ nhàng, che giấu rất hoàn hảo.
Hai người đứng rất gần. Hôm nay Lục Tịnh Tuyết lại đi giày cao gót, từ góc độ của cô ta có thể nhìn thấy sợi dây đỏ thấp thoáng trên cổ Tiêu Vân Tranh. Bên dưới treo vật gì, cô ta biết rõ.
Cô ta quay đi, cười cười, giả vờ không biết gì như trước kia: "Đi nào, tới phòng làm việc của anh!"
Tiêu Vân Tranh gật đầu, dẫn cô ta tới phòng làm việc.
Buổi tối ăn cơm xong, Lâm Uyển Bạch vừa đi lên gác đã chui thẳng vào phòng con trai.
Ban ngày bị hành hạ một trận trong khách sạn, cô không dám ngủ với anh nữa. Ai biết được cơn tức giận của anh đã nguôi hay chưa. Lỡ như vẫn chưa nguôi, há chẳng phải cô lại bị giày vò ư. Như vậy cho dù anh chưa "tinh cạn người vong", thì cô cũng thổ huyết.
Bánh bao nhỏ tắm rửa xong, đáng yêu và dễ thương như một con gà con vừa chui ra khỏi vỏ trứng.
Nhìn thấy cô bỗng nhiên đẩy cửa đi vào, thằng bé kinh ngạc: "Uyển Uyển?"
Lâm Uyển Bạch cúi xuống ôm thằng bé vào lòng, vuốt ve mái tóc mềm mại của nó: "Bảo bối, tối nay mẹ ngủ với con được không?"
"Được ạ~" Bánh bao nhỏ vui vẻ gật đầu.
Từ sau khi Hoắc Trường Uyên lấy mồi câu "em gái" ra dụ dỗ, thằng bé vẫn luôn ngủ một mình trong phòng riêng, lâu lắm rồi không được ngủ chung với cô, khuôn mặt nhỏ liền phấn khích ửng hồng.
Hai mẹ con nằm lên giường, chỉ bật đúng ngọn đèn đầu giường.
Lâm Uyển Bạch nằm nghiêng, ôm bánh bao nhỏ vào lòng. Khi nghe thấy tiếng bước chân, cô vội vàng nhắm mắt lại, giả vờ đã ngủ say.
Thấy vậy, Hoắc Trường Uyên khẽ mỉm cười. Anh cũng không định vạch trần cô, mà đi thẳng vào phòng làm việc.
Sau khi tiến hành một cuộc họp trực tuyến ngắn gọn, gập laptop lại, anh nhìn đồng hồ, nhẩm tính cũng gần tới giờ rồi, bèn đi ra khỏi phòng, rón rén bước đến phòng con trai. Lần này hai mẹ con đã ngủ say thật, thở đều đều.
Hoắc Trường Uyên tiến lên tắt đèn ngủ, sau đó cúi người bế cô lên, đi về phòng của mình.
Hôm sau Lâm Uyển Bạch tỉnh dậy, không chỉ chân run bần bật mà tay cũng sắp không nhấc lên nổi.
Tối qua sau khi ngủ say, cô bị Hoắc Trường Uyên bế vào phòng của anh trong tình trạng không biết gì hết. Khi trời tờ mờ sáng, cô đã phải thể dục buổi sáng, khiến cô ngủ đến khi sáng bảnh mới dậy, cũng không có ai đánh thức cô, có lẽ anh đã dặn dò trước.
Nhìn lên trần nhà hít sâu một hơi, Lâm Uyển Bạch gần như phải chống hông mới đi được vào phòng tắm.
Quá nửa ngày cô ở trong phòng, đến tận chập tối mới miễn cưỡng sống lại, đi xuống nhà.
Sau màn nhầm lẫn chạy tới bệnh viện hôm qua, bác sỹ kê cho cô một số thuốc dạ dày, khiến cô không còn cảm giác khó chịu ấy nữa, chỉ có điều mí mắt phải của cô bỗng dưng giật liên tục, muốn tảng lờ cũng khó.
Sau khi biết chuyện, thím Lý nói với cô: "Tôi biết có một phương pháp dân gian, cô Lâm đợi một chút, tôi đi xé một mảnh giấy nhỏ, dùng nước bọt dính lên mí mắt, lập tức khỏi ngay!"
Không biết có phải tác động tâm lý không mà sau khi dán lên quả thật đã đỡ hơn nhiều.
Trong phòng khách, bánh bao nhỏ đang cắm cúi vẽ vẽ tô tô, bên cạnh là hộp sáp màu rơi vãi lung tung.
Lâm Uyển Bạch đi qua, thằng bé bèn xấu hổ đưa cho cô. Nhân vật chính bên trên vẫn là cô, bên cạnh, cô nắm tay một cái bóng nhỏ xíu. Lần này nó không sắp xếp Hoắc Trường Uyên đứng xa tít tắp nữa mà đứng ngay bên cạnh mẹ con họ.
Nhưng cô cũng nhanh chóng phát hiện ra còn xuất hiện thêm một người tý hon khác.
Lâm Uyển Bạch liếm môi, không hỏi, vì cô đã đoán ra có thể nó vẽ ai rồi.
Hai bố con nhà này...
"Hình như có khách tới!"
Thím Lý lẩm bẩm một câu rồi đi ra cửa.
Lâm Uyển Bạch cưng chiều xoa mặt bánh bao nhỏ, tiếp tục ngắm bức tranh trong tay. Khi có tiếng bước chân vọng tới, cô cũng ngước mắt nhìn lên.
Người tới nhà khiến cô rất bất ngờ: "Trợ lý Giang, sao anh lại tới đây?"
Giang Phóng mặc vest. Đi theo Hoắc Trường Uyên làm trợ lý cấp cao bao năm, dù gặp vào lúc nào, trông anh ấy cũng nghiêm trang lịch thiệp, vậy mà lúc này trông sắc mặt anh ấy hoang mang rõ ràng.
"Sao vậy?" Lâm Uyển Bạch nghi hoặc.
Sau khi vào cửa, Giang Phóng rảo bước đi vào phòng khách. Bình tĩnh hơn một chút anh ấy mới lên tiếng, nhưng là tung cho cô một quả bom.
"Cô Lâm, Hoắc tổng đang bị tình nghi dính vào một vụ án kinh tế, đã bị người bên phía Công an đưa đi rồi!"
Lâm Uyển Bạch đứng bật dậy, bức tranh trong tay rơi xuống đất.
Sao có thể...
Buổi sáng, Hoắc Trường Uyên vẫn còn giày vò cô một trận, bây giờ trên người cô vẫn còn vương lại mùi hương của anh.
Lâm Uyển Bạch trợn tròn mắt nhìn về phía Giang Phóng, nét mặt khó tin, nhưng sự nặng nề của Giang Phóng không phải là đùa giỡn.
Người cô lúc nóng lúc lạnh, đầu gối chống lên mép bàn mới miễn cưỡng giữ vững được đôi chân lảo đảo.
Có một bàn tay non nớt khẽ nắm lấy tay cô, lên tiếng: "Uyển Uyển sao vậy?"
Lâm Uyển Bạch cúi đầu nhìn thấy bánh bao nhỏ đang ngước lên.
Đôi mắt to tròn đó bên trong đầy sợ hãi và lo lắng. Cô cố gắng ép bản thân bình tĩnh lại, không thể khiến con trẻ hoảng sợ. Cô cứng ngắc giơ tay lên vuốt mái đầu nấm của nó: "Mẹ không sao đâu!"
Cô cúi người xuống: "Bảo bối ngoan, để thím Lý dẫn con lên gác chơi được không?"
"Vâng!" Bánh bao nhỏ nghe xong gật đầu.
Nhận được ánh mắt cô, thím Lý vội tiến lên nắm tay tiểu thiếu gia đi lên gác. Có điều thi thoảng bà vẫn quay lại nhìn. Những lời Giang Phóng vừa nói tiểu thiếu gia có thể không nghe hiểu nhưng bà thì hiểu rõ, không tránh khỏi phiền muộn.
Cho đến khi bóng dáng bánh bao nhỏ khuất hẳn, Lâm Uyển Bạch mới lại đứng thẳng dậy.
Tuy cô cố gắng ép mình bình tĩnh nhưng cổ họng thắt lại vẫn khiến giọng cô run rẩy: "Trợ lý Giang, anh nói lại lần nữa xem!"
Giang Phóng nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm giọng lặp lại lần nữa: "Một tiếng trước, Hoắc tổng đang họp với người của phòng Thị trường và Kế toán thì người của Cục Công an bỗng nhiên ập tới, mang theo chứng cứ và những giấy tờ có liên quan, nói Hoắc tổng dính líu tới một vụ án kinh tế và lập tức đưa anh ấy đi rồi!"
Hết chương 302