"Vợ?" Ông già lặp lại từ này với vẻ hơi bất ngờ, nhưng ngay sau đó lập tức cười khẩy, nhíu mày lẩm bẩm một tiếng: "Sao tôi không biết Hoắc tổng đã kết hôn nhỉ?"
Lâm Uyển Bạch nghẹn lời, ngượng ngập giải thích: "À, tôi là người vợ chưa cưới về nhà của anh ấy..."
"Liên quan tới tôi sao!" Ông già lãnh đạm đáp.
Lâm Uyển Bạch cắn môi, giọng nói mang theo chút khẩn thiết: "Ông Lê, mong ông cho tôi một chút thời gian. Tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với ông!"
"Không rảnh!" Ông già không khách khí.
"Tôi chỉ cần mười phút thôi, không, năm phút cũng được rồi!" Lâm Uyển Bạch không ngờ đối phương lại khó tiếp cận đến vậy. Không chỉ đơn thuần là một người tính tình cố chấp, khó nói chuyện như Hoắc Dung dặn mà hoàn toàn là một ông già quái đản. Cô đành phải mặt dày bám riết không buông: "Ông Lê..."
Ông già dường như bực mình với cô, hất tay: "Được thôi, cô nhảy xuống từ chỗ đó rồi nói chuyện tiếp!"
"..." Lâm Uyển Bạch mím môi.
Chỗ ông ta chỉ không phải nơi nào khác, chính là đài nhảy Bungee ngay bên cạnh sân golf, nhìn bằng mắt thường chí ít cũng phải cao khoảng năm mươi, sáu mươi mét. Thấp thoáng nhìn thấy bóng có người đứng trên đó, nhưng nhìn từ xa thì bóng người rất nhỏ bé, như chìm vào mây trắng vậy.
Nếu là nơi khác thì còn đỡ...
Lâm Uyển Bạch mới nhìn từ xa mà lòng bàn tay đã bắt đầu đổ mồ hôi rồi.
Cô khó xử lên tiếng: "Tôi..."
"Nhảy xong thì tới tìm tôi!"
Ông già không cho cô nhiều cơ hội nói chuyện, chống gậy rảo bước bỏ đi.
Hai người bảo vệ sắc mặt hung hãn ấy chặn cô lại như hai bức tường dày dặn, không có chút cơ hội nào để tiến gần.
Lâm Uyển Bạch nắm chặt hai tay, nhìn về phía cầu nhảy đó.
Có thể đối với một người bình thường mà nói, chuẩn bị tâm lý vài lần là có thể thử. Nhưng đối với một người sợ độ cao như cô mà nói thì còn khó hơn lên trời. Nhưng bây giờ cô không còn đường lùi nữa, dù ông Lê có mục đích gì, cô cũng chỉ có một đường tiến lên...
Lâm Uyển Bạch cắn chặt răng, đi về phía đó bất chấp tất cả.
Không quá đông người, sau khi đứng ở tầng một điền xong thông tin thì có một người nhân viên dẫn cô lên phía đài cao.
Vì quá căng thẳng, cô không cẩn thận va phải một người trước mặt.
"Thành thật xin lỗi!"
Lâm Uyển Bạch vội vàng xin lỗi, hoảng hốt tiếp tục đi.
Có điều chưa đi được mấy bước, người vừa bị cô đâm phải đã đuổi theo, chặn trước mặt cô. Cũng đến lúc này cô mới nhìn rõ tướng mạo của đối phương. Là một người đàn ông khá cao ráo, điển trai, có vẻ như vừa mới tập thể dục xong.
Người đàn ông mỉm cười, nói tiếng phổ thông hơi cứng nhắc, vẫn mang theo chút âm điệu tiếng Quảng rõ rệt: "Cô à, di động của cô rơi này!"
Lâm Uyển Bạch sững sờ, sau khi tỉnh ra vội vàng đưa tay đón lấy.
"À, cảm ơn anh..." Cô cuống quýt cảm ơn rồi đút di động vào túi, đồng thời kéo khóa lại, đuổi theo người nhân viên trước mặt.
Họ nhanh chóng lên đài cao. Họ đi bằng loại thang máy bằng thép hay xuất hiện trong các công trường xây dựng, bốn mặt đều trống rộng. Mỗi khi đóng mở cửa hay có động tác gì, nó lại "rầm rầm" những tiếng rất to. Suốt cả quá trình, cô chỉ bám chặt hai tay vào hai bên, còn không dám mở mắt.
Đến khi người nhân viên nhắc nhở, cô mới ý thức được mình đã đi lên trên. Giây phút cất bước đi ra, một cơn gió mạnh thổi tới, cô cảm giác bắp chân cũng đang run lên bần bật.
Đầu óc Lâm Uyển Bạch hoàn toàn ngơ ngẩn, không biết mình đã đi lên tới đó bằng cách nào.
Cô đã được mặc đồ an toàn lên người, đằng sau chân cô có một chiếc đệm hơi nặng nề được kéo tới, trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ.
... Cô buộc phải nhảy xuống!
Thẳng xuống bên dưới là một hồ nước tĩnh mịch, dường như có thể nghe được tiếng vật nặng đập vào nước, đứng ở rìa, nhìn xuống dưới cũng cảm thấy đầu váng mắt hoa, tầm nhìn hoàn toàn trắng xóa.
Lâm Uyển Bạch tựa như lại nhìn thấy cảnh mẹ gieo mình từ trên tầng thượng xuống dưới.
Nhưng rất nhanh, trong đầu cô lại xuất hiện một ánh mắt thâm trầm, sâu như miệng giếng vậy.
Cô nhắm mắt lại, nhảy xuống...
Bên tai chỉ còn lại tiếng gió rít gào, trái tim sợ hãi của Lâm Uyển Bạch đập dữ dội, cơ thể nhẹ bẫng lao vút xuống.
Bốn năm trước, Hoắc Trường Uyên từng dẫn cô đi nhảy dù coi như trừng phạt, lúc đó cô ngất xỉu luôn. Không ngờ nhiều năm sau, lịch sử lặp lại đến kinh người, cô một lần nữa rơi vào bóng tối.
Khi Lâm Uyển Bạch trở về khách sạn, trời đã tối.
Cảnh đêm Hồng Kông rất phồn hoa, ánh đèn rực rỡ. Trên đường các hàng quán san sát nhau. Nhưng cô không có tâm trạng ngắm nhìn cảnh đêm, càng không có tâm trạng dạo chơi, chỉ nằm trên giường, thất thần nhìn trần nhà.
Lát sau, cô giơ tay, sầu não che chặt mắt lại.
Lâm Uyển Bạch không được gặp ông Lê như mong muốn, vì sao khi nhảy xuống, cô đã ngất lịm đi, được nhân viên ở đó đưa tới bệnh viện.
Lúc này đêm đã buông xuống, lịch trình Hoắc Dung tra giúp cô cũng có hạn. Ngoài một số công việc ra thì những hoạt động riêng tư khác đều không được tiết lộ.
Thế nên, cô đành đợi tới ngày mai.
Cùng lúc này, trong phòng khách nhà họ Lục ở Băng Thành xa xôi.
Tuy rằng chuyện Hoắc Trường Uyên bị công an đưa đi tạm thời được dìm xuống nhưng vẫn có những thông tin rò rỉ ra ngoài. Không có những bài báo đưa tin công khai nhưng vẫn có rất nhiều tin tức tài chính bóng gió, có ý ám chỉ.
Sau khi đọc các trang web một lượt, Lục Tịnh Tuyết bỏ di động xuống, bất giác quay đầu nhìn về phía người mẹ đang ngồi ăn tổ yến trên sofa.
"Mẹ..."
Không đợi cô ta nói thành lời, Nguyễn Chính Mai đã ngắt ngang: "Gấp gì chứ!"
"Lưới đã được giăng ra rồi, chúng ta còn phải đợi tới khi nào mới thu lưới?" Nét mặt Lục Tịnh Tuyết sốt sắng.
"Mẹ đã nói rồi, gấp gì chứ!" Nguyễn Chính Mai nhìn cô ta, đặt bát sứ xuống bàn rồi mới chậm rãi nói tiếp: "Bây giờ vẫn chưa phải lúc. Mới vào đó hai ngày, không để nó chịu chút cực khổ, làm sao nó biết trước giờ lỗi lầm của nó thái quá đến mức nào! Tới lúc đó, con đứng giữa cứu vớt, dù là nó hay nhà họ Hoắc mới có thể..."
Nghe xong Lục Tịnh Tuyết gật đầu: "Vâng, mẹ, con nghe mẹ hết! Con chỉ không đành lòng để anh ấy chịu cực!"
Nguyễn Chính Mai lại vỗ về, chân thành khuyên nhủ con gái mấy câu. Đúng lúc nghe thấy trên gác có tiếng bước chân, bà ta vội hạ thấp giọng nhắc nhở: "Đừng nói nữa, bố con xuống đấy!"
Lục Học Lâm mặc bộ đồ ở nhà, chậm rãi từ trên gác đi xuống, gần đây sức khỏe của ông khá hơn rất nhiều, có điều trông sắc mặt vẫn hơi kém.
"Ông à, sao ông không nằm ở trong phòng?" Nguyễn Chính Mai dịu dàng tiến lên đón.
"Nằm lâu quá, muốn xuống nhà đi lại cho thoải mái!" Lục Học Lâm được dìu xuống ngồi vào ghế. Nhìn thấy hai mẹ con họ, ông hỏi: "Hai mẹ con bà vừa rồi đang nói gì vậy, nhìn thấy tôi là không nói nữa, thần bí quá vậy!"
"Nói gì chứ!" Nguyễn Chính Mai mỉm cười, mặt không đổi sắc: "Chẳng phải vì Tịnh Tuyết lo cho sức khỏe của ông sao. Nó bảo muốn đến chỗ mấy thầy lang bốc ít thuốc Nam, về tự sắc, bồi bổ cho ông!"
Lục Tịnh Tuyết ngồi bên cạnh cười phụ họa.
Lục Học Lâm thấy vậy, gật đầu ấm lòng: "Tịnh Tuyết càng ngày càng hiểu chuyện rồi!"
Ngày hôm sau, ở trường đua ngựa.
Trước đó ở trên máy bay cô gần như không ngủ. Sau một khoảng thời gian dài thiếu ngủ, tối hôm qua Lâm Uyển Bạch không chóng đỡ nổi, ngủ rất say.
Vì vị trí của trường đua ngựa khá xa, lại cộng thêm đường hơi tắc nên khi cô tới nơi thì chiếc xe limo chở ông Lê đã đỗ bên ngoài, người tài xế đang ngồi trong gà gật.
Trường đua ngựa ngoài trời, diện tích vô cùng lớn, Lâm Uyển Bạch bước vào trong cũng không biết phải đi đâu để tìm người.
Vào lúc cô đã vô phương thì có người vỗ vai cô.
Lâm Uyển Bạch nghi hoặc quay đầu, liền nhìn thấy một cậu chủ cao lớn tuấn tú đứng ngay sau lưng mình, trông có vẻ còn khá trẻ, đang nở một nụ cười ấm áp ôn hòa với mình, giống như tia nắng lọt qua tầng tầng lớp lớp mây mù, khiến bầu không khí xung quanh cũng trở nên sáng sủa.
Cô bất giác nhíu mày.
Những tưởng đối phương muốn tiến tới bắt chuyện, cô đang định quay người đi khỏi thì nghe thấy anh ta lên tiếng: "Chúng ta lại gặp nhau rồi!"
"Anh là..." Lâm Uyển Bạch ngẩn người.
"Hôm qua cô va phải tôi, tôi còn nhặt điện thoại giúp cô." Đối phương tươi cười giải thích.
Lâm Uyển Bạch chợt nhớ ra đây là người đàn ông hôm qua, chẳng trách cô cứ cảm thấy chất giọng phổ thông không quá chuẩn này hơi quen tai. Cô vội nói: "À! Xin lỗi anh, tôi không nhận ra!"
"Không sao!" Người đàn ông lắc đầu.
Nhưng cô cũng chỉ liếc vội, không định lãng phí quá nhiều thời gian với đối phương, tiếp tục tìm kiếm quanh trường đua ngựa.
Người đàn ông cũng không rời đi ngay mà hỏi cô: "Cô đang tìm ai à?"
"Vâng, tôi muốn tìm ông Lê..." Lâm Uyển Bạch gật đầu, thành thật nói với đối phương.
"Ông Lê ư?" Người đàn ông kinh ngạc, nụ cười đậm hơn một chút: "Trùng hợp quá, tôi cũng đang đi tìm ông ấy, cô đi theo tôi!"
Lâm Uyển Bạch ngập ngừng giây lát, ôm thái độ nghi hoặc theo anh ấy đi vào trường đua ngựa. Khoảng năm, sáu phút sau, cô nhìn thấy phía trước có một chiếc ô che nắng, người ngồi bên dưới chính là ông Lê trong bộ đồ Thái cực quyền, tay phải còn chống gậy.
Người đàn ông có vẻ rất thân quen, đi thẳng tới trước mặt ông Lê.
"Ông ngoại, có một cô gái xinh đẹp tới tìm ông này!"
Lâm Uyển Bạch sửng sốt. Cô nhìn thấy ông Lê ngẩng đầu, lộ ra nụ cười hiếm gặp: "Giang Nam, cháu thay quần áo mà cũng lâu như vậy! Cô gái xinh đẹp nào, đừng có lém lỉnh trước mặt ông!"
Tới khi nghiêng người nhìn về phía anh ấy chỉ, ông ấy nhìn thấy cô đứng sau, chợt khó chịu: "Lại là cô?"
Lâm Uyển Bạch lập tức tiến lên, từ tốn nói: "Ông Lê, hôm qua theo yêu cầu của ông, tôi đã nhảy từ đài Bungee xuống dưới, hy vọng nói lời giữ lời!"
"OK!" Ông Lê nhún vai, không đợi cô lên tiếng đã tự hỏi trước: "Hôm qua cô bảo, cô tên là gì?"
"Lâm Uyển Bạch..." Cô chậm rãi đáp.
Ông Lê lại hỏi: "Là người vợ chưa cưới về của Hoắc tổng?"
"... Vâng!" Lâm Uyển Bạch gật đầu, tay bất giác chạm lên chiếc nhẫn trên ngón áp út, nét mặt có chút ngượng ngập nhẹ ngàng.
Động tác ấy của cô không được ông già chú ý, ngược lại lọt vào tầm mắt của người đàn ông gọi ông già là "ông ngoại".
"Không phải cô một mình chạy tới Hồng Kông đấy chứ?"
"Tôi đi một mình..."
"Cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
"28..."
Nghe xong, ông Lê nhướng mày, hơi ngạc nhiên, có vẻ như nghĩ rằng cô mới chỉ ngoài hai mươi vậy.
Lâm Uyển Bạch hơi ngượng ngập, nhưng trong lòng thầm nghĩ: Cô còn có con trai rồi đấy...
Cô chợt ý thức được mình đang bị ông Lê dắt mũi theo những gì ông ấy muốn hỏi, đúng là cáo già!
Cô nhíu mày, đang suy nghĩ xem phải lên tiếng thế nào thì bất ngờ nghe thấy một câu: "Đã hết năm phút!"
Lâm Uyển Bạch sững người, bấy giờ mới hiểu ra đối phương cố tình làm vậy...
Sau khi nhận được ánh mắt ra hiệu của ông Lê, hai vệ sỹ một lần nữa xuất hiện, một trái một phải đứng ngay cạnh cô, trừng mắt nhìn cô rất dữ tợn, muốn "mời" cô ra khỏi trường đua ngựa. Cô cắn môi: "Ông Lê..."
Ông Lê đối diện với cô, đúng là cũng có phần mềm lòng.
Thật ra hôm qua ông ấy chỉ chỉ tay đại, viện một cái cớ mà thôi, cũng cố tình trêu chọc cô một chút. Sau khi cô nhảy xong, ông cũng đã bàn bạc xong chuyện làm ăn và rời khỏi sân golf rồi. Nhưng không ngờ, cô gái này thật sự ngốc nghếch tới độ chạy đi nhảy, hơn nữa còn ngất xỉu.
Rõ ràng sợ độ cao mà vẫn nhảy...
Nghĩ tới đây, ông Lê lên tiếng: "Đợi chút!"
Hai vệ sỹ nhận được lệnh, lập tức buông cô ra, lần lượt đứng sang hai bên, đợi lệnh.
"Nha đầu, tôi biết lần này cô đến tìm tôi là vì chuyện gì!" Ông Lê ngừng lại một chút, sau đó bày ra biểu cảm trầm tư, từ tốn nói: "Thế này đi, tôi cho cô một cơ hội! Bên kia có người đang thi cưỡi ngựa, nếu cô thắng, thì tôi sẽ ngồi xuống, dành thời gian nghiêm túc nghe cô trình bày! Thế nào?"
Lâm Uyển Bạch cắn răng, gật đầu: "... Vâng!"
Cô không có chút chắc chắn nào, nhưng cũng giống như việc nhảy Bungee hôm qua, cô không thể lùi bước.
Khi quay người lại, nhân lúc những người khác không chú ý, Lâm Uyển Bạch lén lút lấy một chiếc dĩa trên đĩa hoa quả.
Có người nhân viên dắt một con ngựa tới cho cô, trông nó khá hiền lành, nhưng khi cô tới gần, nó lại phì mũi một tiếng.
Lâm Uyển Bạch cảm thấy may mắn vì trước đó Hoắc Trường Uyên từng đưa mình tới trường đua ngựa, bằng không bây giờ đến con ngựa trông như thế nào cô cũng không biết. Có điều sau khi ngồi lên, cô vẫn cảm giác lưng ngựa chao đảo. Cô vội vàng gắng sức ngồi thật thẳng lưng.
"Pằng!"
Sau một tiếng súng, tất cả những con ngựa đồng loạt lao đi.
Lâm Uyển Bạch nắm chặt dây cương, chỉ biết bắt chước người ta vung cây roi trong tay, nhưng cô hoàn toàn không có chút kỹ năng nào, con ngựa bên dưới tuy vẫn chạy nhưng không khác gì tản bộ, nói chi tới việc đọ tốc độ với người ta.
Cô không thể thua được...
Hít sâu một hơi, Lâm Uyển Bạch lấy cây dĩa trong túi ra, không dám tùy tiện quay đầu, chỉ dựa vào cảm giác hướng tay về phía sau, đâm thật mạnh xuống mông ngựa.
Cả người cô bỗng chốc ngã ngửa ra sau, bên tai vang lên tiếng kêu thảm thiết của con ngựa.
Ngay lập tức, sau khi vó trước chạm đất, con ngựa đột ngột lao như điên về phía trước...
Ông Lê và Lê Giang Nam nhàn nhã đứng dưới ô quan sát trận đấu. Người phía sau cẩn trọng quan sát toàn bộ quá trình cô
đua ngựa: "Trông cô ấy có vẻ không biết cưỡi ngựa, những người kia toàn được huấn luyện rồi, thắng thua hoàn toàn không thể so sánh!"
"Cô gái này tới Hồng Kông là để xin ông rút đơn kiện!" Ông Lê quan sát tất cả và nói.
"Ông đồng ý sao?" Lê Giang Nam hỏi.
Ông Lê cầm tách trà lên uống một ngụm, sau đó bật cười: "Ha ha, ông tới đại lục phát triển dự án, nhưng lại bị chơi một vố mất nhiều tiền như vậy, sao có thể rút đơn, ông đâu phải nhà từ thiện!"
"Vậy mà ông còn bắt cô ấy đua ngựa... Cháu hiểu rồi, ông cố tình, muốn mượn chuyện này chặn họng cô ấy!" Lê Giang Nam lập tức hiểu ra. Quả nhiên, ông của anh ấy xưa nay không phải là người dễ tính, hơn nữa, còn cố tình làm khó một phen.
Lê Giang Nam bất giác thở dài thay cho Lâm Uyển Bạch, đáng tiếc cho công sức của cô, e rằng vẫn phải thất vọng rồi.
Khi ngẩng đầu lên tiếp tục theo dõi cuộc thi, Lê Giang Nam không biết đã nhìn thấy gì mà sửng sốt lên tiếng: "Xảy ra chuyện gì vậy, cô ấy đang chạy đầu tiên sao?"
Những người khác cũng kinh ngạc nhìn theo, phát hiện con ngựa của Lâm Uyển Bạch quả thực đang chạy đầu, còn bỏ xa những người khác. Nhưng cũng chẳng bao lâu sau, họ phát hiện ra điều kỳ lạ.
Vì cô gần như không kiểm soát được con ngựa ấy nữa nên chỉ biết nắm chặt dây cương, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, cố gắng không rơi xuống đất. Còn con ngựa thì hoàn toàn như phát điên, chỉ liều mạng lao đầu về phía trước, mông ngựa chảy máu đầm đìa.
Ông Lê cũng hiểu ra đầu đuôi, ngữ khí khó giấu nổi sự thảng thốt: "Cô gái này không cần mạng nữa mà!"
Sau khi lao qua đích, Lâm Uyển Bạch không thể khiến con ngựa dừng lại.
Khoảnh khắc này cô cũng hoang mang, hoàn toàn không biết phải làm sao, chỉ biết để mặc cho nó tiếp tục điên cuồng lao đi.
Khi nhìn thấy phía trước xanh ngắt một màu, cô cắn răng, nhắm mắt quyết tâm, sau đó đột ngột buông dây cương, nghiêng người nhảy xuống. Nhưng vì tốc độ quá nhanh, cô cảm giác mình sắp không thở nổi, ngã thẳng xuống cỏ, lăn tròn vài vòng rồi mềm oặt nằm đó không nhúc nhích nữa.
Sự cố bất ngờ ấy khiến mọi người đều lao lên trước xem xét.
Con ngựa điên kia đã lao về phía xa, mấy nhân viên an ninh đang dốc sức đuổi theo.
"Cô Lâm, cô không sao chứ?" Lê Giang Nam dìu cô dậy, thấy cô mở mắt ra mới chắc chắn là cô không nguy hiểm tới tính mạng, bèn thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng vẫn rất sợ hãi: "Cô gan quá, không biết cưỡi ngựa mà dám thi đấu! Hơn nữa cô có biết không, việc cô làm là rất nguy hiểm, cũng may cô nhanh nhạy nhảy xuống cỏ. Nếu là gò núi phía trước kia, thì xương cốt trên người cô còn gì nữa, còn nếu không cẩn thận để ngựa đá phải..."
Nói tới cuối cùng, anh ấy không nói tiếp được nữa, quả thật không dám tưởng tượng.
Lâm Uyển Bạch không trả lời anh ấy, cố gắng gượng cơ thể đau đớn ngồi dậy, nhìn thẳng về phía ông già vừa đi tới, run rẩy nói: "Ông Lê, tôi thắng rồi!"
Ông Lê nheo mắt nhìn cô, sau đó bật cười: "Gu chọn phụ nữ của Hoắc tổng quả thực rất khá!"
...
Trong phòng VIP của trường đua ngựa.
Có nhân viên chuyên ngành giúp cô xử lý vết thương. Không biết có phải vì ông trời cũng thương hay không, Lâm Uyển Bạch không bị thương quá nghiêm trọng, nhưng quần áo trên người vì mỏng manh nên da thịt gần như xước xát hết, nhất là thái dương bị va đập chảy máu, còn cả cổ tay trái bị trẹo.
Vậy là may lắm rồi...
Xử lý xong vết thương, Lâm Uyển Bạch từ gian trong đi ra.
Lần này ông Lê không nuốt lời nữa. Ông ấy kết thúc việc bàn bạc chuyện làm ăn như đã hẹn, hơn nữa còn cho hai người vệ sỹ hung hãn kia ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại cậu cháu trai, dành riêng thời gian cho cô.
Lê Giang Nam đưa cho cô tách trà vừa pha xong: "Cô Lâm, uống tách trà nóng đi!"
"Cảm ơn anh..."
Ông Lê dựng chiếc gậy trong tay sang bên cạnh, lúc này cũng đang bê tách trà, khói bay nghi ngút. Đôi mắt có tuổi nhưng vẫn sáng quắc ấy nhìn thẳng về phía cô: "Cô bé, cô bất chấp mạng sống chiến thắng cuộc thi, tôi cũng sẽ không nuốt lời, tiếp theo đây tôi sẽ rửa tay lắng nghe!"
Nghe thấy ông Lê gọi mình là "cô bé", Lâm Uyển Bạch thầm đổ mồ hôi.
Tuy rằng với tuổi tác của đối phương, gọi như vậy không có gì quá đáng, nhưng xét về độ tuổi, cô không thể được gọi như vậy nữa...
Lâm Uyển Bạch điều chỉnh lại cảm xúc, nghiêm chỉnh lên tiếng: "Ông Lê, tôi hy vọng ông rút lại đơn tố cáo!"
"Vì lý do gì?" Ông Lê hỏi ngược lại.
"..." Lâm Uyển Bạch mím môi.
Bị chất vấn trực tiếp như thế này khiến cô chưa biết nói sao. Đối phương bị thâm hụt một khoản vốn lớn, việc tố cáo để bảo vệ quyền lợi của bản thân là rất bình thường. Không thân không thích, quả thực chẳng có lý do gì để rút đơn, không ai sinh ra để làm chúa cứu thế của ai cả.
Lâm Uyển Bạch kiên định nói: "Hoắc Trường Uyên bị oan!"
Nghe xong, ông Lê không chút cảm xúc, chỉ thưởng trà khẽ nói: "Thế sao? Tiếc là tôi không nghĩ như vậy. Nói một cách khác, nếu cậu ấy thật sự bị oan thì cô đã không phải lo lắng, càng không cần đứng đây cầu xin tôi!"
"..." Lâm Uyển Bạch im bặt.
Ông Lê đặt tách trà trong tay xuống, ánh mắt nhìn cô vẫn còn chút ngạc nhiên.
Có vẻ như đến giây phút này ông ấy vẫn khó mà tin được, một cô gái trông có vẻ yếu đuối, lại có thể nhảy bungee trong điều kiện sợ độ cao, còn làm hành động bất chấp tính mạng trong cuộc đua ngựa. Nếu không phải vì hôm nay cô may mắn thì không chỉ ngã đến tàn phế mà có thể còn mất mạng tại đây.
Nhưng khi ông ấy đi qua, cô còn chẳng buồn nghĩ đến những điều ấy, chỉ một lòng muốn tranh thủ cơ hội xin cho người đàn ông của mình.
"Cô bé, tôi hiểu tâm trạng của cô, tôi cũng rất khâm phục sự dũng cảm của cô!" Ông Lê khoanh hai tay trước ngực, nói chậm rãi: "Tuy rằng tôi biết nhà họ Hoắc có ảnh hưởng lớn tại Băng Thành, nhưng luật pháp là nghiêm minh, tôi khuyên cô nếu có thời gian thì đừng lãng phí vào tôi, hãy tìm cho cậu ấy một luật sư tốt. Chí ít đến khi tuyên án, luật sư có thể giúp cậu ấy giành được một kết quả tốt nhất có thể!"
Lâm Uyển Bạch cuộn chặt tay lại, móng tay găm sâu vào lòng bàn tay.
"Ông Lê, Hoắc Trường Uyên thật sự bị oan!" Dường như vốn từ của cô cạn kiệt tới mức chỉ còn biết nhấn mạnh câu này. Cô cúi xuống, ánh sáng từ chiếc nhẫn kim cương phản chiếu vào mắt: "Không giấu gì ông, thật ra, bố của Hoắc Trường Uyên tức là chủ tịch Hoắc, từ đầu tới cuối luôn phản đối chuyện hai chúng tôi đến với nhau. Người con dâu mà chủ tịch Hoắc vừa lòng chưa bao giờ là tôi, cũng không đồng ý cho anh ấy cưới tôi..."
"Vì tôi, Hoắc Trường Uyên không chỉ một lần làm trái ý bố, hơn nữa anh ấy cũng đã quyết định sẽ không tiếp tục làm tổng giám đốc của Hoắc Thị nữa mà chuẩn bị đưa tôi rời khỏi Băng Thành!"
Nghe xong, ông Lê kinh ngạc thốt lên: "Không yêu giang sơn chỉ yêu người đẹp!"
"Đúng là một người đàn ông rất có sức hấp dẫn!" Lê Giang Nam im lặng đứng bên cạnh nãy giờ âm thầm lắng nghe lúc này cũng phụ họa theo.
Tuy rằng đã ngồi rất thẳng, nhưng Lâm Uyển Bạch vẫn bất giác ưỡn ngực về phía trước, nói một cách chắc nịch từng chữ: "Thế nên, ông Lê, một người đã không còn cần cả chức tổng giám đốc Hoắc Thị, sao có thể ác ý làm thâm hụt vốn của ông? Tôi có thể dùng nhân cách của mình ra bảo đảm, Hoắc Trường Uyên tuyệt đối không phải loại người ấy!"
Ông Lê khẽ nhíu mày, tuy rằng có vẻ mềm lòng nhưng ông ấy cũng nhanh chóng cười khẩy: "Có thể, cậu ấy làm như vậy là để gom tiền cùng cô ra nước ngoài sinh sống!"
"Ông Lê!"
Những lời như vậy trước đó cô cũng từng được nghe trong Cục Công an. Tuy rằng hiểu những người ngoài cuộc có thể sẽ có hiểu lầm nhưng nghe được cô vẫn rất căm phẫn. Nuốt nước bọt, cô mới cảm thấy bình tĩnh hơn, tiếp tục nói: "Anh ấy sẽ không làm vậy, tôi tin anh ấy! Tôi nghĩ có lẽ ông cũng từng có người mình yêu, cũng hiểu cảm giác ấy, cho dù cả thế giới không tin nhưng người ấy chắc chắn luôn tin tưởng ông!"
Khi nói ra lời này, trong ánh mắt Lâm Uyển Bạch có sự kiên định và tin tưởng.
Rõ ràng cô ngồi quay lưng về cửa sổ, nhưng ánh sáng trong đôi mắt cô còn rực rỡ hơn, sáng hơn cả chiếc nhẫn trên tay cô, cũng sáng tới mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Ông Lê thất thần trong giây lát, sau đó cúi đầu dùng tay vuốt bộ râu trắng dưới cằm.
Lâm Uyển Bạch căng thẳng nín thở, biết đối phương đang suy nghĩ để quyết định.
Lát sau, cuối cùng ông Lê cũng ngẩng đầu lên nhưng là lắc đầu: "Cô bé, thành thật xin lỗi, lần này cô tới Hồng Kông e là mất công rồi, tôi vẫn không thể rút đơn tố cáo!"
Trái tim lơ lửng của Lâm Uyển Bạch bỗng chốc như bị đá tảng đè nặng xuống.
Trong cổ họng cô toàn là vị đắng chát của hụt hẫng.
Cuối cùng vẫn không thành công...
Tuy rằng từ lúc Giang Phóng đặt vé máy bay, cô đã không tự tin mình có thể thành công, nhưng tận sâu trong lòng vẫn ôm một tia hy vọng, thế nên cô không bất ngờ, chỉ là hụt hẫng. Nhưng cô cũng đã dự liệu trước tình huống này vì đã tính tới trường hợp xấu nhất.
Vì cô đã sớm nghĩ tới chuyện nếu anh bị tuyên án, cô sẵn sàng đợi tới ngày anh ra tù!
Nhìn biểu cảm trên gương mặt cô, ông Lê cũng đọc thấu được suy nghĩ trong lòng cô, không khỏi sững sờ.
Lâm Uyển Bạch biết không thể thuyết phục thêm, tuy rằng không cam tâm nhưng vẫn thở hắt ra một hơi, đứng lên cúi đầu chào: "Ông Lê, làm phiền ông rồi!"
Sau đó cô đi ra khỏi phòng nghỉ.
"Cô Lâm, để tôi đưa cô ra ngoài!"
Nghe tiếng gọi, cô nhìn thấy Lê Giang Nam đuổi theo mình.
Lúc ở trường đua, cô được nhân viên y tế khiêng bằng cáng vào trong phòng nghỉ, không nắm rõ đường đi lối lại cho lắm nên cũng không từ chối.
Lê Giang Nam an ủi một câu: "Ông ngoại làm vậy cũng có lý do của ông."
"Ừm..." Lâm Uyển Bạch gật đầu.
Cô không hề trách ông Lê, đối phương không đồng ý cũng là lẽ đương nhiên.
Sau khi ra khỏi trường đua ngựa, Lâm Uyển Bạch quay người muốn cảm ơn anh ấy, nhưng chợt nhớ ra mình vẫn chưa biết phải xưng hô thế nào, trước mắt chỉ biết đây là cháu ngoại của ông Lê.
"Tôi họ Lê, Lê Giang Nam."
Hết chương 304
*Thanh niên sẽ được viết chút ngoại truyện ở phần cuối.