Ban ngày họ ngủ trọn vẹn mười tiếng đồng hồ, còn bị thím Lý hiểu lầm là ở trong phòng làm gì đó. Tới tối, Hoắc Trường Uyên dĩ nhiên không thể bỏ qua cho cô, hiện thực hóa tất cả những suy nghĩ ấy.
Mấy ngày liền không quấn lấy nhau, sau họ có thể tách rời, cộng thêm ban ngày đã ngủ nên tối càng hừng hực.
Đến tận khi phía đường chân trời xuất hiện màu trắng như bụng cá, những nhiệt tình điên cuồng ấy mới lui dần.
Khi Lâm Uyển Bạch mở mắt ra đã là ba rưỡi, gần bốn giờ. Lại ngủ đến tận giờ này, cô quả thật muốn chết!
Cô hoài nghi mình đang sống theo múi giờ của Mỹ mà tội nhân chính là người sáng nay đã tắm rửa sạch sẽ đi tới Hoắc Thị làm việc.
Tắm xong, Lâm Uyển Bạch mới run rẩy kéo lê đôi chân mỏi nhừ đi xuống nhà. Thím Lý cười tươi, tiến lên đón: "Cô Lâm, cô dậy rồi à!"
Cô hơi đỏ mặt, xoa xoa cái bụng lép kẹp: "À, thím Lý, còn gì ăn không ạ, cho cháu một ít..."
"Còn thì đúng là còn, nhưng nguội hết cả rồi. Cô còn muốn ăn gì, giờ tôi đi làm cho cô?" Nói rồi, cái bóng hơi béo mập của thím Lý đã đi vào bếp.
Lâm Uyển Bạch lắc đầu: "Không cần đâu ạ, làm nóng thức ăn là được rồi!"
Tối qua cô không nhớ Hoắc Trường Uyên đòi hỏi mấy lần, chỉ biết cứ vừa ngất đi lại được nụ hôn của anh đánh thức, đến nỗi cô sắp bị vắt kiệt, rất cần thức ăn để bổ sung thể lực, bây giờ gần như có thể ăn hết một con bò.
Thím Lý rất nhanh nhẹn, hâm nóng cho cô một bát canh.
Lâm Uyển Bạch đang điên cuồng ăn được một nửa thì chợt nhớ ra chuyện gì, bèn hỏi: "Đậu Đậu đâu ạ?"
Nghe thấy vậy, thím Lý vội vàng giải thích: "Tiểu thiếu gia được ô tô của nhà họ Hoắc đón đi rồi! Hình như là bên đó nhớ cháu nội..."
Đối với việc nhà họ Hoắc bên đó qua đón cháu, người làm như thím Lý dĩ nhiên không có quyền cấm cản.
"Ừm, cháu biết rồi!" Lâm Uyển Bạch gật đầu.
"À đúng rồi, cô Lâm, trưa nay cậu chủ có gọi điện về!" Thím Lý lại chợt nhớ ra.
"Hoắc Trường Uyên?" Lâm Uyển Bạch ngẩng đầu lên.
Thím Lý mỉm cười gật đầu, truyền đạt lại với cô: "Vâng, cậu chủ nói tiểu thiếu gia không ở nhà, bảo cô tới Hoắc Thị tìm cậu ấy, sau đó tối nay hai người sẽ ra ngoài ăn cơm! Biết cô ngủ say thế nên cậu chủ gọi máy bàn, bảo tôi nhắn lại với cô!"
Nghe được câu cuối cùng, Lâm Uyển Bạch bất ngờ đỏ mặt, giọng lí nhí như muỗi: "Khụ... Vâng ạ..."
Bù đắp xong cái bụng trống rỗng, đi dạo cho tiêu một chút, tới chập tối, cô lên gác thay quần áo, chuẩn bị tới Hoắc Thị tìm anh.
Đúng lúc chú Lý vừa khởi động xe thì di động của Lâm Uyển Bạch đổ chuông.
Cô nghĩ là Hoắc Trường Uyên gọi điện tới giục mình nhưng khi rút ra, số điện thoại hiển thị lại là một số lạ.
Lâm Uyển Bạch bắt máy với nét mặt nghi hoặc.
Chú Lý ngồi trước vô tình liếc qua gương chiếu hậu, thấy sau khi ngắt máy, sắc mặt cô hơi khác vội hỏi: "Cô Lâm sao vậy?"
Lâm Uyển Bạch cầm chặt di động, rướn người cuống quýt nói: "Chú Lý, tạm thời đừng tới Hoắc Thị vội, tới nhà họ Hoắc trước đi ạ!"
...
Tòa nhà Hoắc Thị được bao trùm trong hoàng hôn. Trong văn phòng tổng giám đốc ở tầng trên cùng, Hoắc Trường Uyên đứng trước cửa sổ sát sàn, hướng mắt nhìn về phía những tầng mây xa xa, đôi mắt nheo lại suốt.
Phía sau, Hoắc Dung đang lười biếng ngồi trên chiếc ghế cao của anh.
Giày cao gót vang lên một tiếng giòn giã, bà quay ghế lại, hướng mặt về phía anh: "Trường Uyên, cô nghe nói đã có người trong nội bộ Hoắc Thị chủ động đi đầu thú, nhận hết mọi tội lỗi, toàn bộ số tiền cũng đã được thu hồi. Trước đó thì không có một chút manh mối nào để tìm, không thể phát hiện ra bất kỳ chứng cứ gì, bây giờ lại suôn sẻ đến khó tin!"
"Chỉ là một con cừu non thế tội thôi." Hoắc Trường Uyên cười khẩy.
Nghe xong, Hoắc Dung nhướng đôi mày thanh mảnh lên: "Nói như vậy, cháu biết kẻ đứng sau là ai?"
Hoắc Trường Uyên không trả lời bà mà trầm ngâm mấy giây, sau đó nói rất thấp: "Chuyện này cháu sẽ giải quyết. Lát nữa Tiêu Vân Tranh sẽ qua đây, cháu còn có chuyện nói với nó. Cô bận việc trước đi!"
Hoắc Dung cúi đầu xem đồng hồ, không đứng dậy mà uể oải nói: "Cô không bận. Cô thấy cũng sắp hết giờ làm rồi. Hay là lát nữa cô về chung với cháu đi. Lâu lắm không được ăn cơm Rau cải trắng nấu rồi, nhớ ghê người!"
Hoắc Trường Uyên khẽ rướn môi, cười ngoài mặt không cười trong lòng: "Không may rồi, hôm nay chúng cháu ra ngoài ăn một bữa tối dưới ánh nến."
Lại khoe khoang tình cảm...
Hoắc Dung lườm nguýt. Để tránh mình không ngứa tay đánh người, bà đứng dậy, nện đôi giày cao gót phẫn nộ rời đi.
Cửa không đóng, Tiêu Vân Tranh trong bộ vest vào ngay sau đó, ngồi đối diện bàn làm việc.
Hoắc Trường Uyên quay người lại, kéo ghế ra, coi như không nhìn thấy mấy tài liệu trên mặt bàn, chỉ lẳng lặng nhìn đối phương. Lát sau anh mới chậm rãi cười: "Chuyện vụ án kinh tế, em nghĩ sao?"
"Chẳng phải tập đoàn Bách Á đã rút đơn tố cáo rồi sao, hơn nữa vụ án cũng đã có tiến triển mới rồi." Tiêu Vân Tranh nhún vai hỏi.
"Đúng là có người chủ động nhận tội." Hoắc Trường Uyên đưa tay xoa cằm, ánh mắt nghiêm nghị: "Lúc trước hợp đồng đó do chính tay anh ký tên, vì tầm quan trọng của nó, ngoài anh ra, chỉ có em từng tiếp xúc, ngay cả Giang Phóng cũng chưa được chạm vào! Hay là thật ra còn có người khác từng tiếp xúc?"
Nghe đến câu cuối cùng, sắc mặt Tiêu Vân Tranh cứng đờ lại trong khoảnh khắc. Sau đó anh ấy thở dài, đứng lên cười khổ: "Nếu anh đã đoán ra rồi em cũng không giấu nữa, không còn ai khác, là em!"
"Em chắc chắn là em làm chứ?" Hoắc Trường Uyên nheo mắt lại.
"Vâng." Tiêu Vân Tranh chỉ ngập ngừng vài giây, khi nhớ tới một nụ cười với đôi má lúm đồng tiền nào đó, anh ấy cuộn chặt hai tay lại, gật đầu chắc nịch: "Vì em vẫn luôn oán hận anh. Chúng ta đều là con của bố, vì sao em phải gánh cái danh con riêng, còn anh lại luôn là tổng giám đốc Hoắc Thị cao cao tại thượng? Nếu lần này không phải vì anh chủ động từ chức, bố đã chẳng sốt sắng gọi em về. Trong lòng ông lâu nay vẫn luôn muốn anh kế nghiệp! Em không cam tâm, lần này chính là một cơ hội, dĩ nhiên em sẽ không bỏ qua!"
"Bây giờ nói hối hận thì đã muộn, ai làm người ấy chịu, bên phía bố em sẽ tự nói rõ ràng, mọi hậu quả em cũng sẽ chịu trách nhiệm!"
Hoắc Trường Uyên có vẻ như cũng đã đoán trước anh ấy sẽ nói vậy, ánh mắt lạnh đi vài phần.
Trầm mặc nhìn nhau rất lâu, anh lạnh lùng quay đi: "Coi như anh làm kẻ điếc, tin lời em vậy."
Cả người Tiêu Vân Tranh run lên.
Thật ra cũng giống như mối quan hệ không xa không gần của Hoắc Trường Uyên và Phạm Ngọc Trân vậy. Anh ấy và anh cũng như vậy, tuy rằng có những lúc vì hoàn cảnh phải gọi "anh trai" nhưng đa phần là những tiếng "anh trai" không chân thành. Có điều lần này, khóe mắt anh ấy hơi đỏ lên, thậm chí tiếng gọi cũng run rẩy: "Anh trai!"
Hoắc Trường Uyên không nói gì cả, chỉ quay ghế lại, hướng lưng về phía anh ấy, giơ tay lên.
Sau khi Tiêu Vân Tranh đi khỏi, Giang Phóng rảo bước đi vào, nhíu mày hỏi: "Hoắc tổng, chuyện này..."
"Chẳng qua là có đứa cam tâm tình nguyện làm kẻ ngốc, muốn chịu tội thay và bao che. Bỏ đi, cho nó được toại nguyện." Hoắc Trường Uyên bật cười, ngữ khí nghiêm nghị rồi anh nhắm mắt lại lên tiếng: "Chuyện
này chấm dứt ở đây! Cậu ra ngoài làm việc đi!"
"Vâng!" Giang Phóng cung kính cúi đầu.
Đợi cánh cửa đóng lại lần nữa, Hoắc Trường Uyên quay trở về đứng cạnh cửa sổ. Đến tận khi anh đưa điện thoại lên tai, gọi vào một số nào đó, ánh mắt hờ hững mới có lại chút ấm áp.
"Đi tới đâu rồi?"
Đầu kia, giọng Lâm Uyển Bạch rất gấp gáp: "Hoắc Trường Uyên, bây giờ em không tới Hoắc Thị, em đang trên đường đến biệt thự nhà họ Hoắc!"
"Nhà họ Hoắc? Sao em lại tới đó?" Hoắc Trường Uyên nhíu mày.
Lâm Uyển Bạch không giấu giếm, trả lời thẳng anh, trong giọng nói có chút hoảng loạn không thể che đậy: "Ban nãy bố anh gọi điện thoại cho em nói rằng nếu em không tới đó thì sau này đừng hòng gặp lại Đậu Đậu nữa!"
Từ biệt thự đi ra, cuộc điện thoại cô nhận không tới từ ai khác mà chính là từ Hoắc Chấn.
Từ tận đáy lòng, Lâm Uyển Bạch không muốn gặp riêng Hoắc Chấn thêm lần nào nữa. Lúc đó cô đã nói ngay, nếu có chuyện gì có thể nói ngay trong điện thoại thì nhận được câu uy hiếp đó của ông.
Sao cô bình tĩnh được nữa. Bánh bao nhỏ là tính mạng của cô, chỉ sợ cơn ác mộng bốn năm trước lại tái diễn, cô lập tức bảo chú Lý đánh xe tới nhà họ Hoắc.
Nghe xong, Hoắc Trường Uyên hạ thấp giọng: "Uyển Uyển, đừng gấp, bây giờ anh lái xe qua ngay!"
Ngắt điện thoại xong, anh với lấy áo vest và chìa khóa xe, rảo bước đẩy mở cửa văn phòng, lao thẳng về phía thang máy.
Anh nhấn ga lao điên cuồng. Tuy đã vào giờ cao điểm nhưng Hoắc Trường Uyên vẫn như lao giữa dòng xe đông đúc. Một tiếng phanh xe chói tai vang lên, anh suýt nữa húc thẳng đầu vào phòng khách nhà họ Hoắc.
Vì tốc độ quá nhanh nên anh và Lâm Uyển Bạch cũng gần như đến sát nhau, chú Lý đang đứng cạnh chiếc xe Mercedes.
Sau khi đi vào, người ra đón ngoài người làm còn có Phạm Ngọc Trân, bà tươi cười chào hỏi: "Trường Uyên tới à!"
Hoắc Trường Uyên sốt ruột, chỉ gật đầu lấy lệ rồi đi nhanh vào trong phòng khách.
Trên ghế sofa, Lâm Uyển Bạch đang cúi đầu ôm bánh bao nhỏ trong lòng. Ở phía đối diện là Hoắc Chấn với nét mặt nghiêm nghị. Trên bàn có mấy tách trà nhưng không ai uống cả, bầu không khí có phần quái lạ.
Sau khi nhìn thấy anh, cô ngẩng đầu, khẽ gọi một tiếng: "Hoắc Trường Uyên..."
"Ừm." Hoắc Trường Uyên mỉm cười.
Nhìn thấy cô bình an vô sự, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó anh cũng nhíu mày. Anh sải bước đi qua chặn trước mặt cô, bảo vệ cô ở phía sau mình, nhìn thẳng vào bố, giọng nói lạnh lùng: "Bố, cô lại định làm gì? Chuyện bốn năm trước lẽ nào bố không áy náy chút gì? Sao vẫn còn mang thằng bé ra uy hiếp cô ấy?"
"Bố không nói vậy, nó chịu đến sao?" Hoắc Chấn hậm hực cũng mặc kệ ánh mắt như bốc hỏa của con trai, tiếp tục chậm rãi nói một câu: "Nhà bếp còn đang chuẩn bị, đợi khoảng hơn mười phút nữa là có đồ ăn rồi!"
Dứt lời, cả Hoắc Trường Uyên và Lâm Uyển Bạch đều kinh ngạc.
Từ lúc vào cửa, Lâm Uyển Bạch được người làm dẫn vào ngồi trong phòng khách, sau đó mang trà lên. Mỗi tế bào trong người cô đều ở trong trạng thái đề phòng. Nhưng Hoắc Chấn thì không hề lên tiếng, như một lão tăng ngồi thiền, khiến cô chẳng hiểu ông có mục đích gì.
Thật ra cô không biết rằng Hoắc Chấn đang âm thầm quan sát cô.
Tuy rằng em gái Hoắc Dung sẽ không nói dối nhưng ông quả thật khó mà tưởng tượng được. Cô gái trước mặt trông vừa yên tĩnh lại vừa yếu ớt, rốt cuộc đã dùng cách gì để thuyết phục ông già cố chấp tận Hồng Kông, chắc là ăn may thôi!
Nhưng chẳng phải ông ta lúc xưa từng chơi với xã hội đen sao, tính cách nhất định rất gàn dở, lẽ nào cô không sợ?
Những lời này Hoắc Chấn chỉ nghĩ thầm trong lòng, đương nhiên sẽ không hỏi thành lời.
Hoắc Trường Uyên quắc mắt: "Rốt cuộc bố muốn làm gì!"
"Không hiểu à? Gọi hai đứa tới ăn cơm. Sau khi con ra khỏi Cục Công an, con đã về nhà hay gọi điện thoại báo tin chưa?" Hoắc Chấn cao giọng, mặt nghiêm nghị, nhưng ngừng một chút, sau đó giọng ông cũng trở nên miễn cưỡng, không tránh khỏi có ý chế giễu: "Chuyện lần này chẳng phải nhờ nó hết sao, bữa cơm này coi như cảm ơn!"
"Ăn cơm?" Hoắc Trường Uyên cười khẩy: "Ha ha, chẳng có bữa cơm nào miễn phí, e là "Hồng môn yến" thôi."
"Con..." Hoắc Chấn giận dữ.
Không chỉ anh mà ngay cả Lâm Uyển Bạch cũng vô thức cảm thấy bữa cơm này đáng ngờ.
Nhìn từ góc độ của cô, lúc này hai bố con họ đều sa sầm mặt mày, trừng mắt nhìn nhau, giống y như đúc...
Hoắc Trường Uyên không muốn lãng phí nước bọt với bố nữa, thẳng thừng xoay người, một tay bế con trai lên, sau đó nắm tay cô định đi ra ngoài: "Uyển Uyển, chúng ta về nhà!"
Bánh bao nhỏ dè dặt vẫy tay: "Cháu chào ông nội~"
Hoắc Chấn có vẻ rất giận, mặt mày xanh mét, lồng ngực cũng lên xuống dữ dội. Nhưng lời chào của bánh bao nhỏ ít nhiều khiến cơn giận của ông hạ nhiệt, bằng không ông đã định ném bay tách trà trong tay ra ngoài rồi.
Lâm Uyển Bạch bị anh nắm tay, đi ra ngoài cửa rất nhanh.
Cô cũng muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Mỗi lần tới đây thần kinh cô lại căng thẳng, hơn nữa tâm lý cũng bài xích. Lúc họ thay giày chuẩn bị ra ngoài thì hình như Hoắc Chấn đuổi theo, đứng từ phía xa.
"Chuyện ra nước ngoài định cư, coi như bố không nghe thấy, tiếp tục ở lại Hoắc Thị làm tổng giám đốc đi!"
Hoắc Chấn chắp tay sau lưng, lúc này gương mặt vẫn không chút hòa nhã nhưng ngữ khí không còn găng nữa.
Hoắc Trường Uyên chỉ cười lạnh, rõ ràng không suy suyển, bước chân cũng không dừng lại.
Sau đó lại có một câu khác vang lên: "Chuyện hôn sự với nha đầu Tịnh Tuyết, bố sẽ không ép con nữa."
Lâm Uyển Bạch sững người, nghi ngờ mình vừa nghe nhầm. Khi cô quay đầu lại thì nhìn thấy Hoắc Chấn đã quay người lại, chỉ còn một bóng lưng cố chấp...
Hết chương 307