"Báo cảnh sát?" Ông cụ Lục nghẹn lời. Lục Học Lâm ngồi bên cạnh cũng nhíu mày theo. Hai bố con họ nhìn nhau, ông cụ Lục chọn lựa từ ngữ rồi lên tiếng: "Việc này... dù sao cũng là người một nhà, việc báo cảnh sát tạm thời bỏ qua đi. Cũng may là Uyển Bạch chưa uống bát canh đó, bằng không bây giờ đã nhập viện rồi! Tiểu Vũ quả thực còn nhỏ tuổi, nó làm vậy cũng chỉ vì nhất thời hồ đồ, ông tin rằng nó đã ý thức được sai lầm của mình. Chúng ta hãy bỏ qua cho nó một lần này đi!"
Nói gì thì nói, Trịnh Sơ Vũ cũng vẫn là người nhà họ Lục
Tuy rằng cô ta làm ra hành động này quả thực khiến người ta phẫn nộ, nhưng vẫn không thể đưa tới chỗ cảnh sát, vẫn nên giải quyết riêng tại nhà là hơn. Lục Học Phương khi còn trẻ, chồng đã bất ngờ qua đời vì tai nạn, bao nhiêu năm qua bà cũng không đi bước nữa, con gái là niềm hy vọng duy nhất. Nếu thật sự làm vậy cũng khó mà ăn nói.
Hoắc Trường Uyên tỏ thái độ lạnh nhạt, không hề suy suyển.
Ông cụ Lục thấy không thể thuyết phục được anh, đành nhìn sang Lâm Uyển Bạch cầu cứu.
Nhận được ánh mắt van xin ấy từ ông nội cũng như từ Lục Học Lâm, cô hiểu Hoắc Trường Uyên đang muốn trút giận giúp mình, nhưng sau khi cân nhắc thiệt hơn, cô vẫn giật giật gấu áo anh.
Hoắc Trường Uyên phủ lòng bàn tay mình lên tay cô, cuối cùng cũng gật đầu.
Ông cụ Lục thở phào nhẹ nhõm, trừng mắt nhìn về phía cô cháu gái, nghiêm giọng quát: "Ngày mai ông sẽ gọi điện thoại cho mẹ cháu, đưa cháu về Anh, sau này không có việc gì thì đừng quay lại nữa!"
Trịnh Sơ Vũ cắn chặt môi, thấy ai ai cũng nhìn mình bằng ánh mắt phẫn nộ và trách cứ tột độ, trong lòng vừa tức vừa ấm ức, giậm giậm chân rồi quay người chạy ra khỏi phòng ăn.
Lục Tịnh Tuyết thấy vậy, không yên tâm bèn lên tiếng nói: "Ông nội, để cháu đuổi theo con bé!"
"Không cần để ý tới nó!" Ông cụ Lục nghiêm giọng.
Sau một bữa cơm thảng thốt và sợ hãi, gia đình họ chuẩn bị ra về.
Đang chuẩn bị mở cửa xe ngồi vào trong thì đằng sau bất ngờ vang lên tiếng bước chân cùng tiếng gọi tên mình.
"Lâm Uyển Bạch!"
Lâm Uyển Bạch quay đầu, nhìn thấy Trịnh Sơ Vũ lúc trước chạy ra ngoài không biết chui từ đâu ra.
Nghĩ tới việc làm của đối phương, cô bỗng tự động cảnh giác lùi về sau hai bước. Còn Hoắc Trường Uyên ngay từ lúc âm thanh ấy vang lên đã sải bước vòng qua xe, đi tới bên cạnh, giữ cô sau lưng mình, ánh mắt lạnh lùng.
Lâm Uyển Bạch nhíu mày, cơn giận cũng bùng lên: "Trịnh Sơ Vũ, cô còn định làm gì!"
Trịnh Sơ Vũ không nhìn Hoắc Trường Uyên một cái, coi như anh không hề tồn tại, hai con mắt chỉ dán chặt vào cô: "Nếu tôi nói, tôi hoàn toàn không bỏ thuốc chuột hại cô, cô có tin không?"
"..." Lâm Uyển Bạch mím môi.
Không thấy cô có phản ứng gì, Trịnh Sơ Vũ nghiến răng, bướng bỉnh nói: "Thôi bỏ đi! Cô tin hay không thì tùy!"
Nói xong, cô ta lại quay ngoắt đi, bỏ chạy rất nhanh.
"Kệ nó." Hoắc Trường Uyên quay lại, ôm vai cô, thấy Trịnh Sơ Vũ đi khuất rồi mới buông bỏ phòng bị.
Lâm Uyển Bạch gật đầu. Lúc ngồi vào trong xe, cô bất giác quay đầu lại nhìn. Chẳng hiểu gì sao, trong khoảnh khắc vừa rồi, cô bỗng dưng muốn tin những gì Trịnh Sơ Vũ nói.
...
Trịnh Sơ Vũ không lập tức đi ngay mà đợi trước cổng biệt thự.
Cô không dám vào nhà, sợ nhìn thấy gương mặt giận dữ của ông cụ Lục. Lúc nãy cô chạy ra khỏi phòng ăn, đi lang thang như một con chó không có nhà để về, cô độc bước đi trên con đường dài trong khu biệt thự, hoàn toàn không ai ra tìm.
Cứ nghĩ tới ánh mắt trách cứ và giận dữ của mỗi người, Trịnh Sơ Vũ lại ấm ức vô cùng.
Cô cũng ý thức được mình đùa hơi quá trớn rồi.
Nhưng cô cũng chỉ đơn thuần tức Lâm Uyển Bạch vì chạy tới mách ông ngoại, ép cô phải cúi đầu xin lỗi. Thù oán tích trong lòng càng lúc càng sâu. Cô nghĩ không thể để Lâm Uyển Bạch đắc ý nhận lời xin lỗi của mình như vậy, phải chịu chút khổ sở mới được!
Rõ ràng cô đã đích thân tới hiệu thuốc mua thuốc xổ, bột cũng do cô chính tay nghiền, sao cuối cùng lại trở thành thuốc chuột chứ!
Cô ghét Lâm Uyển Bạch nhưng không có cái gan to như thế, không định thật sự hại người. Ngay cả chuyện lần trước ở khách sạn, cô còn đặc biệt dặn dò nhân viên phục vụ để lại quần áo lót cho hai người họ. Sợ lỡ như sau khi mọi chuyện xảy ra, Lâm Uyển Bạch nghĩ quẩn gì đó...
Đối mặt với sự chỉ trích của mọi người, Trịnh Sơ Vũ hoàn toàn không có cách nào ngụy biện, vì bản thân cô cũng không biết chuyện này là sao.
Nghĩ tới đây, sống mũi Trịnh Sơ Vũ cay xè, suýt chút nữa có nước mắt trào ra. Lúc này cửa nhà vọng ra tiếng động. Sau khi cả gia đình Lâm Uyển Bạch rời đi, bố con Lục Học Lâm và Lục Tịnh Tuyết cũng từ trong đi ra, cô một lần nữa lẳng lặng chạy qua.
"Bác, cháu có chuyện muốn nói với chị Tuyết!"
Lục Học Lâm và Lục Tịnh Tuyết đều giật mình, sau đó cả hai đều nhíu mày. Những câu trách mắng của Lục Học Lâm cuối cùng vẫn được nuốt xuống, dù sao đây cũng là cô cháu ngoại duy nhất của mình. Ông gật đầu, nét mặt không tốt cho lắm: "Được, hai chị em nói chuyện đi, bố vào trong xe đợi trước!"
Lục Học Lâm đi ra khỏi sân trước, ngồi vào trong xe, để lại hai chị em họ.
Trịnh Sơ Vũ đột ngột lao tới, nghiêm giọng chất vấn: "Chị Tuyết, là chị đúng không?"
"Tiểu Vũ, em đang nói gì vậy?" Lục Tịnh Tuyết khó hiểu.
"Chị đừng vờ vịt!" Trịnh Sơ Vũ nghiến răng, phẫn nộ trừng mắt nhìn cô ta: "Chị Tuyết, chắc chắn là chị. Em nghĩ đi nghĩ lại, thật sự nghĩ không ra! Em đã mua thuốc xổ, người của hiệu thuốc không thể nào lấy nhầm cho em, hơn nữa trên hộp thuốc đã viết rất rõ ràng, sao có thể là thuốc chuột! Chuyện này em chỉ nói với chị, ngoài chị ra làm gì còn ai nữa!"
Lục Tịnh Tuyết nghe xong, thở dài lắc đầu: "Tiểu Vũ, không phải chị nói em, sao em có thể lớn mật như vậy! Lúc đó em nói với chị là thuốc xổ, thế nên chị mới không quan tâm. Nếu chị biết em dám bỏ thuốc chuột vào, chị nhất định sẽ sớm ngăn cản em!"
Trịnh Sơ Vũ nhìn cô ta chằm chằm, dường như đang phán đoán những lời ấy là thật hay giả, nhưng trực giác trong lòng mách bảo cô không phải như vậy. Cô cố tình nói: "Em còn tưởng chuyện này do chị làm! Chị không thừa nhận cũng không sao, lát nữa em sẽ tìm người làm đó hỏi rõ ràng!"
Nhưng sắc mặt Lục Tịnh Tuyết không có bất kỳ sự hoảng loạn nào.
Người làm ư?
Sau khi sự việc bại lộ, ông cụ Lục đã bảo quản gia đuổi người đó đi rồi.
Bây giờ người đó cầm một khoản tiền của Lục Tịnh Tuyết, chắc đã sớm ngồi tàu hỏa về quê rồi, cho dù Trịnh Sơ Vũ tìm người đó đối chất thì đã sao. Chuyện này do con bé đích thân dặn dò, thuốc cũng do nó chính tay đưa. Cho dù sự việc xảy ra thì hung thủ cũng chỉ có thể là nó, không liên quan tới người nào khác. Nó phải ngậm bồ hòn làm ngọt thôi!
Điều duy nhất đáng tiếc là không ngờ lúc đó người làm lại quá nhát gan, không cẩn thận làm đánh đổ bát canh, đồng thời bị Hoắc Trường Uyên vạch trần, bằng không, bây giờ Lâm Uyển Bạch đã sớm nằm trong bệnh viện rồi, tốt nhất cả thằng nhóc bánh bao nhỏ đó cũng uống để một mũi tên trúng hai đích...
Sao lần nào cũng chỉ thiếu một chút!
Lục Tịnh Tuyết phẫn nộ trong lòng, rồi khi quay qua nhìn cô em họ tức giận, cô ta cười dịu dàng: "Thuốc do em chính tay đưa người ta, liên quan gì tới chị chứ. Tùy em thôi, chị cây ngay không sợ chết đứng! Tiểu Vũ, chị buộc phải nói rằng lần này em quả thực quá đáng, hy vọng em nhìn nhận được sai lầm của mình, sau này đừng phạm phải nữa! Em yên tâm, chỗ ông chị sẽ nói đỡ giúp em!"
"Chị..." Trịnh Sơ Vũ nghẹn lời.
Lục Tịnh Tuyết vỗ vỗ vai cô như an ủi, sau đó quay người rời đi.
Ngồi trong xe, Lục Học Lâm đang nhắm mắt nghỉ ngơi lúc này mở mắt ra, nhìn về phía cô cháu ngoại vẫn đang phẫn nộ giậm chân bình bịch tại chỗ: "Tịnh Tuyết, Tiểu Vũ tìm con nói chuyện gì vậy?"
"Không có gì ạ, chỉ là nó vẫn chưa ý thức được sai lầm của mình, con đã khuyên nhủ nó rồi." Lục Tịnh Tuyết mỉm cười đáp lại.
Nghe thấy vậy, Lục Học Lâm gật đầu, thẳng thừng bảo tài xế lái xe đi.
...
Bên kia, Lâm Uyển Bạch và Hoắc Trường Uyên đã về tới nhà. Cô dỗ bánh bao nhỏ đi ngủ trước sau đó sang căn phòng ngủ thuộc về thế giới riêng của họ.
"Hoắc Trường Uyên, anh có tin những lời của Trịnh Sơ Vũ không?"
Lâm Uyển Bạch nằm bò trên ngực anh suy nghĩ, bỗng nhiên hỏi một câu không đầu không cuối.
Hoắc Trường Uyên nhíu mày: "Sao vẫn nghĩ tới cô ta vậy!"
Lâm Uyển Bạch mím môi, trầm tư nói: "Em luôn có cảm giác có lẽ cô ta thật sự không định hại em..."
Trịnh Sơ Vũ là kiểu người dám yêu dám hận, cũng dám làm dám chịu. Với tính cách của cô ta, nếu thật sự làm như vậy sẽ không giải thích nhiều. Hơn nữa không hiểu vì sao, cô luôn có cảm giác muốn kết nối chuyện này với Lục Tịnh Tuyết, tuy rằng trong chuyện này chẳng có việc gì của người đó.
Nhưng cô không nói chuyện này với anh, sợ anh cảm thấy mình quá nhỏ mọn, huống hồ chuyện của hai người họ đã sớm trở thành thì quá khứ rồi...
Hoắc Trường Uyên hừ một tiếng, nhưng hoàn toàn không để ý: "Nếu ông cụ Lục nói lời không giữ lời, trong vòng một tuần, anh sẽ tống cổ cô ta về Anh."
"Nhưng, chẳng phải anh nói mẹ con bé và mẹ anh..." Lâm Uyển Bạch bất giác nói.
"Không sao!" Hoắc Trường Uyên trầm giọng.
Lâm Uyển Bạch ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn cằm của anh cực kỳ sắc lẹm, từng đường nét cương nghị trở nên xa cách khó gần dưới ánh đèn, nhưng từ tận đáy lòng, cô lại cảm thấy có một dòng ấm áp trào dâng, lan tỏa tới tận trái tim.
Đánh mắt nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài, cô đẩy anh: "Hoắc Trường Uyên, anh đi tắm đi đã, em xuống nhà hâm hai cốc sữa nóng..."
Không biết có phải vì thuốc chuột khiến cô hoang mang không, nhưng lúc ở nhà họ Lục cô chẳng ăn uống gì mấy, trên đường về đã cảm thấy hơi đói bụng rồi.
Hoắc Trường Uyên chạm tay lên so cổ, bờ môi mỏng phủ xuống vành tai cô, hà hơi nóng vào: "Uống sữa gì chứ, lát nữa anh đút cho em thứ ngon hơn!"
"Anh nghiêm túc đi!" Lâm Uyển Bạch đỏ mặt.
Hất bàn tay không nghiêm túc ra, cô bò dậy khỏi giường, chạy xuống dưới nhà hâm sữa.
Khi Hoắc Trường Uyên bước ra khỏi phòng tắm, Lâm Uyển Bạch đã mang sữa quay trở lại, trong đó có một cốc cô đã uống cạn. Nhưng cô không ở trong phòng mà đang đứng trước gương trong phòng thay đồ, dùng hai tay trái phải bấu hai bên má.
Người lúc trước còn đỏ mặt chạy ra khỏi phòng ngủ lúc này lại nhìn vào mình trong gương, đau khổ rầu rĩ.
Hoắc Trường Uyên nhíu mày đi tới: "Em sao vậy?"
Nghe thấy tiếng nói, Lâm Uyển Bạch ngước mắt lên khỏi gương, ánh mắt có vài phần ai oán.
Ban nãy xuống nhà hâm sữa, thím Lý cũng đang bận rộn trong bếp, chuẩn bị hấp bánh bao cho bữa sáng mai. Hai người đứng nói chuyện đôi ba câu, thím Lý nhìn cô, bất ngờ buông lời nhận xét: Hình như cô Lâm mập lên thì phải!
Nghe xong, lòng Lâm Uyển Bạch tái tê.
Mức độ để ý của phái nữ với việc gầy béo vẫn luôn cao như vậy, cô cũng không phải ngoại lệ.
Cô đứng soi gương nửa ngày, không hề chú ý, nhưng nếu nhìn kỹ thì quả thật nhiều thịt lên không ít, mặt cũng hơi tròn ra. Hơn nữa ban nãy cô đã trèo thử lên cân, đích xác tăng lên hơn hai cân. Cô là kiểu người ăn không béo, nếu đã đến mức lộ liễu thế này thì quả thật nên để ý tới cân nặng rồi.
Lâm Uyển Bạch nhìn những múi cơ bắp đều chằn chặn trước ngực anh, vóc dáng tam giác ngược siêu chuẩn, bỗng dưng buồn rầu quay mặt lại nhìn anh: "Hoắc Trường Uyên, gần đây có phải em béo lên không? Em cảm thấy mình đẫy đà ra không ít..."
Hoắc Trường Uyên nhướng mày, nhìn từ mặt cô nhìn xuống, giơ tay xoa xoa cằm, nói một câu đầy ý tứ sâu xa: "Ừm, quả thực nở nang hơn nhiều."
Lâm Uyển Bạch nhìn theo hướng anh nhìn, bỗng dưng đỏ mặt: "... Em không nói chỗ đó!"
Hoắc Trường Uyên rướn môi.
Đối với một người tối nào cũng ôm cô ngủ như Hoắc Trường Uyên, dĩ nhiên anh có thể cảm nhận được từng chút thay đổi trên cơ thể cô. Gần đây quả thật cô có mập lên một chút, từng chỗ trên cơ thể đều nở nang ra nhiều. Điều này đối với anh là phúc lợi, hoàn toàn khiến anh lạc quan.
Hoắc Trường Uyên sải bước tiến lên, cúi xuống bế bổng người đang buồn rầu đứng soi gương ấy lên, lẳng lặng đi về phía giường.
Sau khi chết đi sống lại một phen, Lâm Uyển Bạch bị anh kéo nằm lên trên người anh, tìm một tư thế thoải mái nằm bò ra. Cả hai tạm thời đều không buồn ngủ. Hoắc Trường Uyên xòe rộng bàn tay luồn vào mái tóc cô, sau đó quấn quấn những lọn tóc lên ngón tay.
"Trưa mai anh sẽ đi Bắc Kinh công tác."
"Anh lại đi công tác?"
Lâm Uyển Bạch vô thức chống tay lên đầu, hỏi tiếp: "Lần này đi mấy hôm?"
"Bốn hôm, bên phía Bắc Kinh có một hợp đồng xảy ra chút vấn đề, Giang Phóng không tự xử lý được, anh phải đi theo qua đó." Hoắc Trường Uyên trả lời.
Lâu lắm rồi anh không đi công tác dài ngày, muốn đưa cô và con trai cùng đi, nhưng lần này anh khá bận, e là phải chạy đi chạy lại nhiều nơi, gần như không có thời gian chơi cùng hai mẹ con cô, thế nên anh không muốn cô vất vả, cuối cùng vẫn quyết định để ở cô nhà đợi mình.
"Bốn ngày?" Lâm Uyển Bạch không khỏi nhíu mày, ngón tay khẽ cử động. Nhẩm tính ngày thì hôm nay đã là thứ Ba rồi, ngày mai đi công tác thì...
Không cần đợi cô tính ra là ngày nào, Hoắc Trường Uyên đã nói luôn với cô: "Buổi chiều ngày sinh nhật, anh sẽ về."
Nghe xong, Lâm Uyển Bạch hờn mát liếc xéo anh.
Tầm mắt của cô vượt qua sống mũi anh, hướng về cốc sữa còn lại trên tủ đầu giường. Cốc của cô đã uống hết, cốc của anh vẫn chưa uống. Có thể do vừa rồi vận động kịch liệt một phen, tiêu tốn quá nhiều thể lực, bây giờ cô lại cảm thấy dạ dày hơi trống rỗng.
Cô nhìn chằm chằm cốc sữa đó, rất muốn bê lên uống, nhưng nghĩ tới chuyện mình cần giảm cân, cuối cùng cô vẫn nhịn xuống.
Nghỉ ngơi sau một lúc nhiệt tình, ánh mắt Hoắc Trường Uyên dần đổi sắc.
Lâm Uyển Bạch biết ngày mai anh lại đi công tác, trống vắng mấy ngày, hôm nay đừng hòng anh bỏ qua cho mình, thế nên cũng không giãy giụa, ngoan ngoãn hợp tác. Mùi vị hoan ái trong căn phòng còn chưa kịp tan hết đã lại nồng đậm.
...
Sáng hôm sai, khi cô tỉnh dậy thì Hoắc Trường Uyên đã đi từ lâu rồi.
Thím Lý nói với cô rằng sáng nay Hoắc Trường Uyên có buổi họp. Lúc sáng đi làm, anh đã kéo theo cả vali hành lý nên buổi trưa sẽ không quay về nữa mà đi thẳng ra sân bay luôn, khi nào lên máy bay sẽ gọi điện thoại cho cô.
Tối hôm Hoắc Trường Uyên đi công tác, cô ôm chăn qua ngủ với con trai.
Không ngờ một ngày không phải vận động gì mà Lâm Uyển Bạch cũng ngủ đến tận khi mặt trời lên cao mới dậy. Khi cô từ trên gác đi xuống, thím Lý nói sáng nay đi chợ sớm mua được rất nhiều cua tươi, hỏi cô định ăn thế nào. Cô xoa xoa cái bụng lép kẹp, đáp đại một câu sẽ xào cay, bỏ nhiều cay một chút.
Nhìn máy bàn ngoài phòng khách, cô mơ màng dụi mắt và hỏi: "Thím Lý, Hoắc Trường Uyên gọi điện thoại chưa ạ?"
"Gọi rồi, cậu biết cô đang ngủ nên bảo tôi không đánh thức cô!" Thím Lý ngó đầu ra ngoài đáp.
"Vâng." Lâm Uyển Bạch gật đầu.
Cô không lập tức gọi lại ngay, sợ ảnh hưởng tới công việc của anh. Gần tới bữa tối, cô liền nhận được điện thoại của Hoắc Trường Uyên.
Có lẽ anh vừa quay về khách sạn, gọi thức ăn về phòng giải quyết luôn. Qua đường truyền, cô có thể nghe thấy tiếng nhai và nuốt thức ăn của anh. Cô quan tâm hỏi như một người vợ hiền: "Có mệt không?"
"Cũng tạm."
"Vậy ăn cơm xong, anh tắm rửa rồi nghỉ ngơi sớm."
"Ừm." Hoắc Trường Uyên vừa ăn cơm tối vừa nói chuyện với cô: "Hôm nay em làm gì?"
Lâm Uyển Bạch ngả người ra sau, cười tươi nhìn lên vầng trăng trên cao ngoài cửa sổ, giống như đang nhìn đôi mắt anh: "Sáng nay em ở nhà, chiều ra ngoài một chút."
"Đi chuẩn bị quà cho anh à?" Giọng Hoắc Trường Uyên chợt cao lên một chút.
"..." Lâm Uyển Bạch không chịu nổi, phải trợn tròng trắng.
Người đàn ông này, đi công tác xa rồi mà vẫn không quên nhắc!
Cảm nhận được anh đang nắm chặt ông nghe, bờ môi áp rất gần, nhắc nhở cô: "Ngày kia anh về rồi."
"Vâng, em biết rồi..." Lâm Uyển Bạch mỉm cười đáp lại.
Cho dù bây giờ không nhìn thấy, chỉ qua ống nghe cô cũng tưởng tượng được lúc này hai đuôi mày của anh đang nhướng lên: "Chuyến bay lúc hơn hai giờ chiều, tới lúc đó em ra đón anh, mang theo quà."
"Được!" Lâm Uyển Bạch hợp tác.
Ngắt máy xong, khóe môi cô vẫn chưa thể hạ ngay xuống được.
Nếu ban nãy cô nói với anh mình chưa chuẩn bị quà cáp gì thì sao nhỉ, chắc anh sẽ không vui đâu. Nhưng thực tế là cô thật sự vẫn chưa nghĩ ra sẽ phải tặng anh quà đi, đâu thể tặng anh thêm một chiếc dao cạo râu nữa!
Hoắc Trường Uyên đã nhắc trước cô như vậy thì nhất định cực kỳ mong chờ món quà này, phải có ý nghĩa mới được.
Lâm Uyển Bạch hơi rầu, cũng không muốn mua tùy tiện một món đồ nào đó. Bứt rứt mãi, cuối cùng cô nghĩ chi bằng ngay mai đi mua ít sợi len, có thể đan cho anh một chiếc khăn choàng cổ, đến lúc vào thu có thể đeo cho ấm, còn rất đặc biệt!
Thím Lý đúng lúc này bê hoa quả đã rửa sạch đi vào, đặt trước mặt cô.
Lâm Uyển Bạch tiện tay cầm mấy quả lê to, chớp mắt đã ăn xong một quả lại muốn tiếp tục chạm tới quả thứ hai. Cô xoa xoa mặt mình, hơi rầu rĩ: "Thím Lý, sao dạo này cháu ăn khỏe thế chứ!"
Thím Lý nghe xong, cười ha ha an ủi: "Cô Lâm, có phải ngày ấy của cô sắp tới rồi không? Con gái vào lúc này thường sẽ muốn ăn nhiều hơn, ăn cũng ngon miệng nữa!"
Lâm Uyển Bạch đang cắn dở miếng lê chợt khựng lại, ngây người ra đó.
Bởi vì cô chợt nhớ ra, bà dì của mình hình như đã chậm trễ khá lâu rồi...
Nghĩ như vậy, Lâm Uyển Bạch làm gì còn tâm trạng ăn lê, thẳng thừng ném trở lại giỏ hoa quả.
Thấy cô đứng bật dậy khỏi sofa, rảo bước đi thẳng lên gác, thím Lý ngơ ngác hỏi: "Cô Lâm, sao không ăn nữa?"
Lâm Uyển Bạch không còn tâm trí trả lời, mới đó đã đi lên gác rồi.
Cô về phòng giở lịch ra xem trước, xác nhận tháng
nay bà dì thật sự chưa tới, chứng thực được điểm này, cô cũng cảm thấy vô cùng thảng thốt.
Bởi vì lúc trước cô làm phẫu thuật ghép gan cho Lục Học Lâm, sau khi tháo chỉ lại nghỉ dưỡng một khoảng thời gian khá dài. Hoắc Trường Uyên cũng "cấm dục" một thời gian dài như vậy. Chắc cũng vì lâu quá nên anh quên hẳn chuyện này, bằng không tháng nào anh cũng nhớ rất rõ mấy ngày này.
Trước mắt Lâm Uyển Bạch vẫn chưa dám chắc chắn hoàn toàn, sự kiện nhầm lẫn tai hại lúc trước vẫn còn khiến cô rất mất mặt.
Cô nhìn ra ngoài sắc trời, cũng may, chưa quá muộn, vừa đúng chín giờ. Cô vào phòng thay đồ thay quần áo, sau đó vội vàng đi xuống nhà. Có điều lần này cô cố gắng đi chậm một chút, sợ không cẩn thận sẽ vấp ngã.
Thím Lý nhìn thấy chớp mắt cô đã đi xuống, còn thay cả quần áo bèn kinh ngạc hỏi: "Cô Lâm, muộn vậy rồi cô còn ra ngoài sao?"
"Vâng, cháu ra hiệu thuốc một chút." Lâm Uyển Bạch gật đầu.
"Cô mua thuốc gì, để tôi mua giúp cho!" Nghe xong, thím Lý vội quan tâm hỏi.
Lâm Uyển Bạch nghĩ mọi chuyện vẫn chưa chắc chắn, tạm thời không nên nói ra làm gì, thế nên nuốt hết những lời định nói xuống, chỉ bịa ra một cái cớ: "Ban nãy cháu cảm thấy răng hơi đau nên muốn mua một ít thuốc thanh nhiệt. Thím Lý, thím cứ ở nhà đợi đi, cháu bảo chú Lý lái xe đưa đi là được rồi!"
"À vâng!" Thím Lý vội gật đầu.
Hai mươi phút sau, Lâm Uyển Bạch quay trở lại phòng ngủ.
Cởi áo khoác ném đại xuống giường, Lâm Uyển Bạch lập tức kéo cửa phòng tắm ra.
Bốn năm trước, lần đầu tiên mang thai, cô cũng ngất xỉu sau một lần cảm xúc thay đổi thất thường. Sau khi tỉnh dậy trong bệnh viện cô được thông báo là đã có thai, chứ chưa từng tự kiểm tra như thế này bao giờ, cảm giác mỗi giây mỗi phút đều thấp thỏm trong ngọt ngào.
Vài phút sau, Lâm Uyển Bạch nín thở nhìn lên que thử thai.
Hai vạch đỏ!
Lâm Uyển Bạch đứng ngây ra vài giây, sau đó mừng rỡ bịt chặt miệng, cô thật sự có thai rồi!
Trước đó cô và Hoắc Trường Uyên nỗ lực lâu như vậy, chỉ có điều mãi vẫn không có động tĩnh gì. Về sau họ thật sự để mặc mọi chuyện thuận theo tự nhiên. Không ngờ nó lại xuất hiện không hề báo trước. Nếu hôm nay thím Lý không vô tình nói tới chuyện ngày ấy, cô hoàn toàn không suy nghĩ gì.
Chẳng trách gần đây cô ăn nhiều hơn, người cũng mập mạp hơn, đây là chuyện bình thường chắc chắn không bao giờ xảy ra, cũng không biết đã có từ khi nào, khoảng thời gian này họ hoàn toàn không kiểm soát gì...
Lâm Uyển Bạch cầm chặt que thử thai, hưng phấn lao ra khỏi phòng tắm.
Cô muốn lập tức gọi điện thoại báo chuyện này cho anh biết, nhưng sự cố nhầm lẫn lần trước vẫn còn để lại bóng ma tâm lý trong cô. Cầm máy lên rồi cuối cùng cô chọn cách đặt xuống, định đợi ngày mai tới bệnh viện xác nhận kết quả rồi tính. Bằng không, cứ mù mịt nói với anh thế này, chưa biết chừng đêm nay anh sẽ bay thẳng về đây.
Mới sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Uyển Bạch đã xuất phát đi bệnh viện.
Trong phòng làm việc, chủ nhiệm khoa Phụ sản đọc xong giấy xét nghiệm của cô, nhìn cô qua lớp kính, cười tít mắt: "Cô Lâm, chúc mừng cô, đã có thai tròn năm tuần rồi!"
"Tôi thật sự có thai rồi sao?" Lâm Uyển Bạch hỏi với vẻ không dám tin.
"Vâng! Hoàn toàn chắc chắn!" Dường như nhận ra sự căng thẳng của cô, bác sỹ tươi cười gật đầu.
Lâm Uyển Bạch kích động tới mức có phần bối rối: "Cảm ơn bác sỹ!"
Tối qua cô gần như không ngủ được, chỉ sợ que thử nhầm lẫn, lại giống như lần trước, ôm theo kỳ vọng tới bệnh viện, cuối cùng được thông báo là không có gì.
Năm tuần rồi...
Lâm Uyển Bạch ngẩn ra một lúc lâu, giơ tay từ từ chạm lên cái bụng nhỏ của mình, bây giờ vẫn còn phẳng lì, chưa có cảm giác gì hết, nhưng bác sỹ đã nói rất rõ ràng với cô, bên trong đang nuôi dưỡng một sinh mạng bé nhỏ. Tính ngày tính tháng, cô thậm chí hoàn toàn không hiểu rốt cuộc là ngày nào, lần nào.
Khẽ nhíu mày, cô không khỏi căng thẳng hỏi: "Bác sỹ, tôi phát hiện kỳ kinh nguyệt của mình đã trì hoãn khá lâu nên tối qua mới đi mua que thử thai về. Trước đó, hai vợ chồng tôi không kiểm soát trong chuyện chăn gối, liệu có ảnh hưởng gì tới em bé không ạ? Còn nữa, tôi còn từng làm phẫu thuật ghép gan, cũng không sao chứ ạ?"
"Cô cứ yên tâm, em bé rất mạnh khỏe!" Bác sỹ tươi cười: "Nhưng, bây giờ chắc chắn đã có em bé thì quan hệ tình dục phải tạm dừng, nhất là trong vòng ba tháng đầu tiên, cực kỳ nguy hiểm, nhất định phải chú ý, không được vận động mạnh! Còn về việc cô từng làm phẫu thuật ghép gan cũng không có gì quá đáng ngại. Tôi đã xem qua bệnh án của cô, chỉ hiến một phần gan rất nhỏ. Cô còn trẻ, sức khỏe còn dẻo dai, hồi phục cũng rất nhanh. Vậy nên bây giờ cô có đủ điều kiện để mang thai!"
Nghe xong, Lâm Uyển Bạch mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn thấy niềm vui trên gương mặt cô, bác sỹ không khỏi bị lây nhiễm. Ông cười hỏi: "Cô Lâm, cô đến một mình sao, anh nhà đâu?"
Được bác sỹ gọi là "anh nhà", Lâm Uyển Bạch hơi xấu hổ: "Anh ấy đang đi Bắc Kinh công tác ạ!"
"Thế ư, vậy lát nữa hãy gọi điện thoại báo cho anh ấy tin tốt lành này, anh ấy nhất định vui mừng lắm!"
"Vâng!" Lâm Uyển Bạch gật đầu cuống quýt, anh chắc chắn rất vui rồi.
Bởi vì từ lâu Hoắc Trường Uyên đã mong có thêm một đứa con gái, đến cả mấy chuyện mê tín cũng lôi ra, nói gì mà số mình sẽ có cả nếp cả tẻ.
Ơ...
Nhưng lần này, anh lại phải làm hòa thượng rồi!
Bác sỹ dặn dò cô thêm vài chuyện cần chú ý và bảo cô tới kiểm tra định kỳ. Lâm Uyển Bạch cầm giấy xét nghiệm, trước khi đi còn liên tục cảm ơn: "Cảm ơn bác sỹ, cảm ơn anh!"
Từ tòa nhà lớn đi ra, cô nhìn giấy xét nghiệm trong tay, cười tươi lộ cả hàm răng trắng dưới ánh nắng. Như lời bác sỹ, cô rút di động ra gọi cho Hoắc Trường Uyên.
Nhưng hình như anh đang bận nên không ai nghe máy.
Lâm Uyển Bạch thẳng thừng quyết định tạm thời không nói với anh nữa. Quà cũng không cần chuẩn bị, đây chẳng phải là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất sao?
Khi cô bước xuống thềm thì di động đổ chuông, nhưng không phải của Hoắc Trường Uyên, mà tới từ Facetime của Tang Hiểu Du ở tận Nam Phi xa xôi. Cô đi tới, ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh bắt máy, trên màn hình xuất hiện gương mặt cười của cả hai.
Tang Hiểu Du có vẻ sạm đi một chút, tóc cũng cắt ngắn đi nhiều.
Giữa bạn bè không có bí mật, Lâm Uyển Bạch cũng chia sẻ tin tốt đẹp vừa nhận được. Tang Hiểu Du còn kích động hơn cả cô, vừa nhảy vừa kêu ở đầu kia.
Vài giây sau, Tang Hiểu Du lại hơi trầm mặc.
Thấy vậy, Lâm Uyển Bạch đoán ra được vài phần: "Cá nhỏ, có phải cậu lại nhớ đứa con đã mất không?"
"Ừm." Tang Hiểu Du gật đầu, cũng nhanh chóng thu lại nụ cười, nhún vai: "Nhưng không sao, mình nghĩ thoáng lâu rồi, chỉ là không có duyên với mình thôi. Sau này mình sẽ lại có!"
Lâm Uyển Bạch thấy cô ấy suy nghĩ thoáng được như vậy, quả thực cũng yên tâm hơn nhiều.
Dường như chú ý đến những tòa nhà sau lưng cô, Tang Hiểu Du hỏi một câu: "Cậu đang ở bệnh viện của anh ấy à?"
Lâm Uyển Bạch sững người một chút mới hiểu ra cô ấy đang ám chỉ bệnh viện tư của Tần Tư Niên, bèn gật đầu: "Ừm!"
"Tới đây cũng rất tốt! Các điều kiện của bệnh viện tư luôn tốt hơn bệnh viện công một chút, hơn nữa lại có anh ấy ở đó, có thể tìm một số bác sỹ anh ấy quen, đều khá tiện!" Tang Hiểu Du gật đầu qua màn hình. Thấy cô không có ý trả lời mình, cô ấy chợt hỏi: "Tiểu Bạch, sao vậy?"
Lâm Uyển Bạch ngừng lại một chút rồi chậm rãi nói: "Cậu vẫn chưa biết gì phải không, tuần trước bác sỹ Tần đã rời khỏi Băng Thành. Hoắc Trường Uyên đi tiễn anh ấy, anh ấy tới Tây Tạng làm tình nguyện."
"Tới Tây Tạng làm tình nguyện?" Tang Hiểu Du sửng sốt.
"Ừm..." Lâm Uyển Bạch gật đầu.
Lúc đó khi nghe được tin này, cô cũng bất ngờ như vậy.
Thấy Tang Hiểu Du cúi mặt từ đầu tới cuối, Lâm Uyển Bạch còn tưởng mạng có vấn đề: "Cá nhỏ?"
Tang Hiểu Du nhanh chóng ngẩng đầu lên, tuy đã cố gắng che giấu những cảm xúc nơi đáy mắt nhưng vẫn có chút dấu vết lộ ra, giọng cô ấy thấp đi nhiều: "Không sao, chỉ là mình chợt nhớ ra, trước kia mình thường nói rất muốn đến Tây Tạng ngắm mặt trời lặn trên đỉnh núi..."
"Cá nhỏ à, thật ra..." Lâm Uyển Bạch cắn môi.
Tang Hiểu Du lắc đầu, ngắt lời cô: "Tiểu Bạch, mình biết cậu muốn nói gì. Bỏ đi, đã là chuyện quá khứ rồi! Mình muốn nhìn về phía trước, quên đi đau khổ đã qua, có một cuộc sống mới! Tin mình đi, khi nào trở về gặp cậu, nhất định mình sẽ tràn đầy sức sống hơn!"
Kết thúc cuộc điện thoại, Lâm Uyển Bạch đứng dậy khỏi ghế, đi ra ngoài bệnh viện.
Vì không biết khi nào khám xong nên cô không bảo chú Lý đợi. Ban nãy cô có gọi điện thoại cho chú ấy, có thể vì tắc đường nên chú ấy vẫn chưa tới.
Lâm Uyển Bạch tìm một gốc cây to, đứng đợi ở nơi râm mát.
Bệnh viện luôn là nơi tấp nập gần như nhất thành phố, trước cửa lúc nào cũng có xe ra xe vào, trước vạch kẻ đường có không ít người đi bộ đang đợi đèn xanh.
Lâm Uyển Bạch tìm kiếm chiếc xe Mecerdes trong tầm mắt, chợt liếc thấy một bóng dáng quen thuộc. Ở cách đó khoảng hơn chục bước chân, Trịnh Sơ Vũ mặc một bộ đồ đen từ trong một cửa hàng tạp hóa đi ra, trong tay còn cầm một chai sữa nóng.
Nhưng cô ta cứ cúi gằm xuống, nét mặt buồn rầu cô đơn, cộng thêm bộ đồ đen sì, khiến cô ta không chút sinh khí, trông cực kỳ ủ rũ.
Chuyện thuốc chuột lần trước, ông cụ Lục rất tức giận, nghe nói đã không để cô ta bước chân vào biệt thự nhà họ Lục nữa, hơn thế ở thêm vài hôm sẽ phải về Anh.
Vì Lâm Uyển Bạch đứng dưới cây to, còn Trịnh Sơ Vũ thì cúi gằm nhìn đất nên không phát hiện ra cô.
Đèn xanh cho người đi bộ chuyển sang đỏ, dòng xe ô tô bắt đầu bấm còi ầm ĩ, liên tục lướt qua. Lâm Uyển Bạch thấy Trịnh Sơ Vũ hoàn toàn không biết gì, vẫn mơ mơ hồ hồ tiếp tục định băng qua đường.
Những người xung quanh đã qua đường hết rồi, những người đi bộ khác cũng vội vã lướt qua.
"Pim..." Một tiếng còi xe gấp gáp đột ngột vang lên.
Trịnh Sơ Vũ như không nghe thấy, vẫn cúi đầu tiếp tục tiến về phía trước.
Cô ta còn đi thêm hai bước nữa là sẽ bị đâm, cuối cùng Lâm Uyển Bạch vẫn vòng ra khỏi gốc cây, từ phía sau túm lấy cánh tay cô ta, ngăn không cho cô ta tiến lên: "Cẩn thận!"
Bấy giờ Trịnh Sơ Vũ mới choàng tỉnh, loạng choạng lùi về sau mấy bước, ngã xuống đất, sữa văng đầy ra. Nhìn chiếc xe ô tô lao vút qua trước mắt, gió làm mái tóc của cô ta thổi tung lên, cô ta bò dậy, đôi mắt trợn tròn vẫn còn rất thảng thốt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Nghĩ lại vẫn còn hoảng sợ, tựa hồ như bắt gặp cảnh chiếc ô tô ấy đâm mình bay đi.
Sau khi bình tĩnh lại, Trịnh Sơ Vũ mới phát hiện ra người cứu mình là ai.
Ngoài bất ngờ ra, cô ta cũng rất sửng sốt, nhất thời không biết nên mở lời nói gì. Nhìn thấy cô bị nguồn sức mạnh ban nãy đẩy về phía sau, hình như có va chạm nhẹ với người bên cạnh, trông có vẻ không có gì đáng ngại, nhưng cô cứ nhíu mày suốt, cô ta bèn ngập ngừng tiến lên, bấm bụng hỏi: "Này, chị không sao chứ?"
Lâm Uyển Bạch mím môi: "Nếu biết ơn tôi thì đỡ tôi qua bên kia ngồi đã."
Nghe xong, Trịnh Sơ Vũ không chút chần chừ, chủ động dìu cô sang chiếc ghế gần đó ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, vì khóa của túi xách chưa kéo kỹ nên giấy xét nghiệm và siêu âm trong túi rơi hết ra ngoài.
"Tôi nhặt giúp cô!" Trịnh Sơ Vũ nói vội, sau khi nhặt lên đọc được nội dung bên trong bèn thảng thốt nhìn cô: "Đây là giấy xét nghiệm của chị? Chị có thai rồi?"
"Ừm..." Lâm Uyển Bạch gật đầu.
"Lâm Uyển Bạch, chị điên rồi sao!" Trịnh Sơ Vũ đứng bật dậy, mặt biến sắc, nhìn cô như nhìn một quái vật, ánh mắt nghi hoặc vô cùng, không dám tin nói to: "Bản thân chị đang có thai, sao ban nãy còn chạy ra cứu tôi? Chị có phải bị ngốc không, chị có biết như vậy rất nguy hiểm không, lỡ như có mệnh hệ gì thì sao! Chị... thần kinh à!"
Trịnh Sơ Vũ nói năng không chút suy nghĩ, biểu cảm vì quá sửng sốt mà trông rất ngốc.
Lâm Uyển Bạch nghe mà chị muốn lườm cô ta.
Ban nãy cô cũng chỉ nhất thời mềm lòng, vô thức đưa tay kéo cô ta lại, nếu cho cô nhiều thời gian suy nghĩ, cô còn lâu mới quan tâm!
Tuy rằng bị va phải người bên cạnh nhưng cũng chỉ phần vai, không bị thương ở đâu. Ban nãy cô cũng chỉ vì hết hồn một phen nên mới muốn ngồi xuống bình tĩnh lại, sợ tổn thương tới đứa bé trong bụng.
Có trời biết, đứa trẻ này quan trọng với cô nhường nào!
Trịnh Sơ Vũ im lặng, lập tức dìu cô dậy: "Tôi đưa chị quay lại bệnh viện kiểm tra!"
Lâm Uyển Bạch không từ chối, cô cũng không yên tâm, sợ có ảnh hưởng gì. Huống hồ, bản thân cô làm việc tốt cho Trịnh Sơ Vũ, đây cũng là trách nhiệm nên có của cô ta.
Quay trở lại bệnh viện, làm một loạt kiểm tra, vẫn là vị bác sỹ phụ sản đó. Cũng may cô chỉ bị kinh hãi một chút, bảo bảo trong bụng vẫn khỏe. Biết tình hình của cô, bác sỹ dặn dò thêm mấy câu, bảo cô phải cẩn thận một chút.
Lần này từ trong tòa nhà bệnh viện đi ra, bên cạnh có thêm một cái đuôi là Trịnh Sơ Vũ.
Ban nãy khi làm kiểm tra, cô ta đi theo cô sát từng bước. Y tá có yêu cầu gì, cô ta lại lao tới như một mũi tên, hoàn toàn không để cô phải động chân động tay, thậm chí là "động miệng". Lâm Uyển Bạch có cảm giác các y tá nhìn họ như một cặp đồng tính nữ vậy...
Bước xuống thềm, Trịnh Sơ Vũ dừng lại phía trước cô, đỏ bừng mặt.
Bứt rứt một hồi, giống như cuối cùng đã đưa ra quyết định, cô ta bỗng chắp hai tay hướng về phía cô, cúi gập người 90 độ như học sinh tiểu học, giọng sang sảng.
"Lâm Uyển Bạch, tôi xin lỗi!"
Lâm Uyển Bạch giật nảy mình, sau đó nhướng mày.
Tiếng xin lỗi này thành khẩn hơn nhiều lần xin lỗi bị ép buộc ở nhà họ Lục hôm trước, hơn nữa cô cũng nhìn ra được, ba chữ này của cô ta xuất phát từ tấm lòng...
Hết chương 326