Lần đầu gặp mặt ăn cơm, khi cô nhắc đến chuyện năm đó, Lục Học Phương chỉ nói qua loa vài câu đơn giản, nét mặt có sự thay đổi rất nhỏ, bây giờ nghĩ lại có lẽ đều vì chột dạ.
Khi được biết mình không phải con gái nhà họ Lâm, Lâm Uyển Bạch cứ nghĩ mãi mà không hiểu. Nếu nhiều năm sau khi cưới mẹ vẫn ngày đêm ôm ấp cuốn tiểu thuyết tiếng Đức ấy, từ đầu tới cuối nhung nhớ người bố Lục Học Lâm thì năm xưa vì sao lại đề nghị chia tay, rồi ngay sau đó đi lấy chồng mới, thì ra bên trong còn những lắt léo này!
Chân tướng sự thật được vạch trần như thế này làm sửng sốt nhận thức của tất cả mọi người.
Trên gương mặt già nua của ông cụ Lục vẫn còn sự khó tin. Ông cụ thẳng thừng lắc đầu nói: "Học Phương, hóa ra con hồ đồ như vậy! Còn cả Tiểu Mai, nếu cô đã dùng thủ đoạn này để lấy được Học Lâm thì cô thật sự không xứng làm con dâu nhà họ Lục!"
Vào giây phút nghe thấy Lục Học Phương lên tiếng, gương mặt Nguyễn Chính Mai đã cắt không còn hột máu.
Đến lúc này khi nghe thấy lời trách cứ của ông cụ Lục, cơ thể bà ta rõ ràng run lên, cả người ngã thẳng xuống sàn, ngay cả Lục Tịnh Tuyết đứng bên định giơ tay ra đỡ cũng vô ích.
Bí mật trong phút chốc bị vạch trần toàn bộ, đáy mắt Nguyễn Chính Mai chỉ còn là hoảng sợ.
Trong phòng khách, nếu nói ai là người không thể đối diện với tất cả những chuyện này thì đó phải là Lục Học Lâm. Dưới ánh đèn thủy tinh trong vắt, đôi mắt ông trợn tròn, cảm giác sắp nứt vỡ đôi đồng tử như một người sắp chết.
Dần dần, trong đôi mắt ấy gợn lên những con sóng đau khổ, nỗi đau không thể diễn tả bằng lời quấn bện trên gương mặt.
Trước mắt ông một lần nữa xuất hiện gương mặt cô gái trẻ trung tươi tắn ấy. Nỗi đau tương tư nơi sân bay ly biệt, lời hứa hẹn trọn đời trong giáo đường nhỏ bé. Còn nhớ lúc họ trốn lên tầng hai nhìn đôi vợ chồng đứng dưới tổ chức hôn lễ, ông đã nắm chặt bàn tay bà, thủ thỉ bao lời yêu thương và lưu luyến.
"Sở Sở, lần này anh sẽ đi rất lâu!" "Em có thể đợi anh!" "E là sẽ lâu thật, có thể là ba năm, cũng có thể là năm năm! Em không sợ anh thay lòng sao?" "A Lâm, em không sợ!" Cô gái trẻ nhẹ nhàng nắm chặt tay ông, đáy mắt lấp lánh như chứa những vì sao, lung linh rực rỡ, chỉ toát lên sự kiên định và dũng khí của mình.
Lồng ngực Lục Học Lâm như được lấp đầy bởi những vì sao trong đáy mắt cô gái ấy. Ông không kiềm được lòng mình, hôn lên trán người ấy, hứa hẹn lời hứa trọn đời: "Đợi anh từ Đức trở về, Sở Sở, anh sẽ nói với gia đình chuyện của chúng mình. Anh muốn lấy em làm vợ, chúng ta phải ở bên nhau cả đời, sinh ra cả một đội bóng!"
Cô gái trẻ cúi mặt xuống, ánh nắng xuyên vào qua những ô cửa sổ hình thoi của giáo đường, soi sáng nét thẹn thùng của người ấy.
Lục Học Lâm ngẩng đầu nhìn ánh đèn trần cao cao, dường như muốn thông qua đó tìm về ánh sao đã từng đong đầy lồng ngực năm nào, nhưng lại chỉ thấy những vụn sáng tan nát như giấc mơ tình yêu ngày nào.
Ông nhớ lại hai người họ từng chong đèn ôn bài tiếng Đức trong thư viện, từng quyến luyến bịn rịn mỗi lần chia tay ở sân bay, từng tay đan tay chầm chậm dạo bước trên những con đường ở Berlin...
Căm hận, giận dữ, tất cả những từ ngữ này không đủ để diễn tả cảm xúc của ông. Dư vị không thể nói thành lời lan rộng trong trái tim. Nếu năm xưa ông kiên định thêm một chút, không chịu chia tay biết đâu lại hiểu được nỗi đau chốn giấu trong lòng bà. Khi bà quay đi cưới người đàn ông khác, nếu ông bất chấp tất cả cướp bà đi khỏi đám cưới, biết đâu họ đã chẳng lỡ mất nhau cả đời!
Lục Học Lâm nhắm mắt lại, một dòng lệ bỗng trào ra từ đôi mắt nhắm chặt.
"Nguyễn Chính Mai!"
Khi mở mắt ra, Lục Học Lâm tiến lên phía trước với đôi mắt đỏ sọng.
Ánh mắt ông như một lưỡi dao tẩm độc. Phòng khách vốn yên ắng, sau tiếng quát to đó, trong phút như bị sự u ám, lạnh lẽo toát ra từ Lục Học Lâm bao trùm. Mọi sự nho nhã và thân thiện trước kia đều hóa thành căm hận và tuyệt vọng: "Bà hại tôi chia cách với người tôi yêu, cốt nhục phân ly, cuối cùng còn ép chết Sở Sở. Còn đồ đàn bà rắn độc như bà lại nằm bên gối của tôi bao nhiêu năm nay! Bà có biết bây giờ tôi chỉ muốn giết chết bà ngay lập tức không!"
Nói đến chữ cuối cùng, một cú tát giòn giã đột ngột vang lên.
"Bốp..."
Nguyễn Chính Mai bị tát mạnh tới mức lảo đảo đổ người sang bên trái. Mặt bà ta sưng cao lên rất nhanh, dấu tay năm ngón lộ rõ đến kinh người.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một giây sau, Lục Học Lâm tiếp tục xốc cổ áo của bà ta lên.
Ông chưa bao giờ đau đớn như giây phút này, cũng chưa bao giờ phẫn uất như giây phút này, càng chưa từng muốn giết người như giây phút này!
Tất cả mọi người đều cảm nhận được cơn căm hận ngút trời của ông. Cảm giác mà Lục Học Lâm xưa nay mang tới cho người ta luôn là phong độ ngời ngời, thân thận hòa nhã, chưa từng thấy mặt khắc nghiệt như vậy từ ông. Ngay cả Lục Tịnh Tuyết cũng sợ đến ngây người, thậm chí quên cả việc tiến tới giải cứu cho mẹ mình.
Nguyễn Chính Mai mất hẳn sự bình tĩnh, cả người hoảng sợ và rối loạn: "Học Lâm, ông nghe tôi giải thích, tôi..."
Nhưng nói tới cuối cùng, bà ta chỉ ấp úng dừng lại tại đó, vì chính bản thân bà ta cũng không biết phải ngụy biện kiểu gì.
"Đừng có gọi tên tôi!" Lục Học Lâm lạnh lùng.
Đôi tay nắm cổ áo của bà ta dần dần trắng nhợt. Ông dịch chuyển tay lên trên, chuyển hẳn sang bóp cổ bà ta, như muốn dùng mạng của bà ta đổi lấy mạng của người mình yêu.
Chính vào lúc ai ai cũng đang toát mồ hôi hột cho Nguyễn Chính Mai, cơ thể Lục Học Lâm như lảo đảo giây lát, sau đó ông nhắm mắt lại, mềm nhũn người ngả ra sau.
Lâm Uyển Bạch thấy vậy, cùng Hoắc Trường Uyên lao tới: "Bố!"
...
Trên hành lang bệnh viện, ánh đèn hắt sắc trắng nhức mắt lên tường.
Ông cụ Lục dù sao cũng đã cao tuổi, nhìn thấy con trai ngất xỉu được cấp cứu đưa đi thì huyết áp cũng tăng cao, được dìu về phòng nghỉ ngơi. Hai mẹ con Lục Học Phương ở lại chăm ông cụ. Lúc này đợi ngoài phòng cấp cứu, ngoài Lâm Uyển Bạch và Hoắc Trường Uyên ra, còn có hai mẹ con Nguyễn Chính Mai.
Họ chia làm hai bên, cách một quãng xa.
Lúc này đêm đã khuya, Hoắc Trường Uyên khẽ nhíu mày, sợ cô sẽ mệt, muốn khuyên cô về trước còn mình ở lại đợi. Nhưng Lâm Uyển Bạch sao có thể đồng ý, kiên quyết ở đây đợi tin tức.
Cũng may, không bao lâu sau thì cửa phòng cấp cứu được mở ra. Bác sỹ đi từ trong ra ngoài: "Đừng lo lắng, sức khỏe bệnh nhân trước mắt không có vấn đề gì đáng ngại, chỉ vì chịu đả kích mạnh, cảm xúc thay đổi dữ dội khiến máu huyết dâng trào nên mới đột ngột ngất xỉu! Nằm lại viện một đêm, ngày mai là có thể về nhà rồi!"
"Cảm ơn bác sỹ!" Trái tim của Lâm Uyển Bạch cuối cùng như cũng được đặt xuống.
Bác sỹ dặn thêm mấy câu rồi nói: "Bệnh nhân đã tỉnh lại rồi, mọi người có thể vào trong thăm ông ấy!"
Lâm Uyển Bạch gật đầu, một lần nữa cảm ơn. Cô được Hoắc Trường Uyên nắm tay đẩy cửa phòng bệnh ra, Lục Học Lâm đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt nhợt nhạt.
Khi cô đi vào, Lục Học Lâm giơ tay ra, như có vô vàn lời muốn nói: "Uyển Bạch..."
Trái tim Lâm Uyển Bạch nhói đau. Cô nắm chặt tay bố, buồn bã vỗ về: "Bố, bố đừng tự trách mình quá, nếu không ở dưới suối vàng mẹ cũng sẽ không được yên lòng!"
Nghe cô nhắc đến mẹ, nỗi đau hiển hiện trên gương mặt Lục Học Lâm lập tức trở nên kịch liệt. Ông khàn giọng nghẹn ngào: "Sở Sở... Sở Sở nhất định rất trách bố!"
"Mẹ sẽ không trách bố đâu!" Nhưng Lâm Uyển Bạch đáp rất kiên định.
Lục Học Lâm nhìn về phía cô, hơi sững người.
Phải! Sao Sở Sở nỡ trách ông chứ?
Bà một lòng một dạ chỉ muốn những điều tốt đẹp cho ông. Cuốn tiểu thuyết tiếng Đức ấy được bà gìn giữ tới tận bây giờ, đối với ông vẫn luôn là tình yêu và nỗi nhớ phải kìm nén vào lòng. Bằng không, bà đã chẳng chọn con đường tuyệt vọng ấy chỉ để giữ gìn gia đình hạnh phúc của ông. Giây phút nhảy xuống, bà vẫn còn gọi tên ông, A Lâm...
Nghĩ như vậy, lòng Lục Học Lâm càng đau đớn hơn, nước mắt bỗng chốc tuôn trào.
Lâm Uyển Bạch thở dài, việc cô có thể làm cũng chỉ có thể là đưa giấy cho ông mà thôi.
Cánh cửa phòng bệnh chưa đóng kín vọng vào một tiếng "cọt kẹt" khẽ khàng. Là hai mẹ con Nguyễn Chính Mai và Lục Tịnh Tuyết dè dặt theo vào sau họ. Lục Học Lâm liếc thấy vợ mình cũng không còn kích động như lúc ở nhà họ Lục. Ông chỉ lạnh nhạt quay đi, cũng không lên tiếng đuổi bà ta ra ngoài.
Nguyễn Chính Mai nhìn thấy nơi đáy mắt chồng mình không có lấy một chút tình cảm nào, hoàn toàn coi bà ta như người dưng nước lã, thậm chí cả chán ghét cũng không buồn dành cho bà ta nữa!
Dấu tay trên má bà ta vẫn còn đó, cảm giác nghẹt thở sau khi bị bóp cổ vẫn còn đó. Đã làm vợ chồng hai mươi tám năm rồi, Nguyễn Chính Mai cảm thấy ấm ức, khóc lóc tố cáo: "Học Lâm, cả liếc nhìn tôi ông cũng không buồn sao?"
"Người đàn bà đê tiện đó rốt cuộc có gì tốt đẹp! Tôi hy sinh cho ông nhiều như vậy. Tình cảm vợ chồng bao năm của chúng ta lẽ nào không đọ lại được vài năm tình cảm của ông và bà ta? Tôi bất chấp thủ đoạn về làm vợ ông, nhưng lẽ nào hai mươi tám năm qua tôi được sống vui vẻ? Sự cô độc, trơ trọi của tôi như thế nào ông có biết không? Ông lúc nào cũng giấu hình bà ta trong ví tiền, đã bao giờ để hình hai mẹ con tôi. Ngay cả trong chuyện tình cảm vợ chồng, lần nào ông cũng chỉ gọi tên bà ta, ông vốn chưa từng yêu thương tôi!"
Lục Học Lâm cười khẩy lạnh lùng, sự hận thù trong ngữ khí lộ rõ: "Tôi chưa từng có tình yêu đối với bà, nhưng bây giờ lại có thêm thù hận!"
Cả người Nguyễn Chính Mai cứng đờ, hai con mắt đỏ sọng lên.
Nhưng Lục Học Lâm không muốn nhìn bà ta thêm, chỉ bình tĩnh tuyên bố quyết định.
"Tôi sẽ ly hôn với bà."
Nguyễn Chính Mai tái mặt, gương mặt nhợt nhạt đi, không còn chút hồng hào nào, một câu bà ta cũng không nói nên lời.
Lâm Uyển Bạch đánh mắt nhìn Hoắc Trường Uyên. Sau khi bốn mắt nhìn nhau, họ khẽ gật đầu, nắm tay rời khỏi phòng bệnh.
Ra khỏi tòa nhà nội trú, Hoắc Trường Uyên đi lấy xe, còn cô đứng đợi trước cửa. Đúng lúc ấy có một chiếc ô tô dừng lại, hình như là xe của nhà họ Lục. Sau khi người tài xế mở ghế sau ra, bước xuống là Lục Học Phương và Trịnh Sơ Vũ.
Trịnh Sơ Vũ bảo Lục Học Phương vào trong thăm bác trước, bà gật đầu, nhìn Lâm Uyển Bạch ngập ngừng định nói, nhưng cuối cùng không chào cô mà cúi đầu đi thẳng vào trong.
Lâm Uyển Bạch hiểu rõ, đó là vì người cô này của cô cảm thấy áy náy và tự trách về những việc làm của mình, không biết phải đối mặt với cô thế nào.
Trịnh Sơ Vũ ở lại chủ động tiến lên: "Tiểu Bạch!"
"Sơ Vũ." Lâm Uyển Bạch gật đầu.
"Tiểu Bạch, có phải bây giờ chị đang rất trách mẹ tôi không?" Trịnh Sơ Vũ gãi đầu, do dự hỏi.
"..." Lâm Uyển Bạch mím môi, không thể lừa gạt cô ấy rằng mình không trách cứ chút nào sau khi biết chân tướng.
Sự lỡ dở của bố mẹ năm xưa hoàn toàn là vì nguyên nhân từ con người, bằng không cuộc đời ngắn ngủi của mẹ đã chẳng cực khổ đến thế, cuối cùng còn buộc phải đi vào bước đường cùng.
Trịnh Sơ Vũ nắm lấy tay cô, vội nói: "Chị đừng khó xử, không phải tôi muốn ép chị nhất định phải tha thứ cho bà! Tuy rằng bà bị Nguyễn Chính Mai mang ra làm bia đỡ đạn nhưng chuyện hại bác trai và mẹ chị chia tay vẫn có liên quan trực tiếp tới bà! Thế nên bà cũng khó xử! Tôi chỉ muốn nói chị cứ yên tâm, tôi sẽ không oán trách gì đâu, đây là quyền lợi của chị! Nhưng tôi vẫn muốn thay mặt mẹ tôi xin lỗi chị!"
Thật ra chấp nhận làm bạn thân cũng vì Lâm Uyển Bạch rất tán thưởng cá tính của Trịnh Sơ Vũ. Cô ấy là người ân oán phân minh, ái tình dứt khoát. Cho dù người đó là người thân thiết nhất của cô ấy nhưng một khi phạm sai lầm, cô ấy cũng luôn đề cao nguyên tắc.
"Sơ Vũ, cảm ơn cô." Lâm Uyển Bạch rất cảm kích.
"Hầy, còn nói nữa. Tôi nghe chị bảo có chiêu to nhưng không dám nghĩ là to từng này, quả thực suýt chút nữa làm vỡ trái tim bé bỏng của tôi!" Trịnh Sơ Vũ hỏi với vẻ rất tò mò: "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chị và anh Trường Uyên cũng lợi hại quá đi. Chuyện của hai mươi năm trước mà cũng lấy được hình ảnh của camera giám sát? Đúng là Sherlock Homes!"
"Làm gì có hình ảnh camera, đều là ngụy tạo cả." Lâm Uyển Bạch lắc đầu cười nói.
"Hả?" Trịnh Sơ Vũ thảng thốt.
"Thời đại ấy, bệnh viện chẳng có mấy camera giám sát, nhưng Hoắc Trường Uyên đã sai người ngụy tạo!" Lâm Uyển Bạch giải thích: "Thật ra cũng rất đơn giản. Tìm đại một bức ảnh thời trẻ của Nguyễn Chính Mai, rồi tìm một người có vóc dáng tương đương bà ta, dùng một chút kỹ thuật pts là có thể lấy giả làm thật. Dù sao thì hình ảnh vừa là trắng đen lại mơ hồ không rõ ràng, lại đã qua hơn hai mươi năm, bản thân Nguyễn Chính Mai cũng không thể nhớ rõ ràng hình ảnh của mình lúc đó. Chỉ nhìn thấy bóng lưng và bóng người thư ký đi bên cạnh, bà ta đã tự cho đó là mình!"
Đây cũng là nguyên nhân lúc trước cô nói Hoắc Trường Uyên thâm hiểm.
Nghĩ ra được cách nào quả thực là quá độc, nhưng cũng phải xem dùng với người nào!
Trịnh Sơ Vũ ngây ngốc hỏi: "Thế còn bản ghi âm của người thư ký..."
"Dĩ nhiên cũng là giả rồi!" Lâm Uyển Bạch nhún vai.
Hình ảnh camera đã là giả thì file ghi âm càng không thể là thật. Chuyện xa xôi như vậy không dễ điều tra chút nào. Hơn nữa lúc đó cô còn quá nhỏ, chẳng hiểu chuyện gì, thư ký của Nguyễn Chính Mai trông ra sao càng không ai điều tra ra được.
Lấy di động ra chẳng qua là cô cố tình làm mọi chuyện trở nên bí ẩn, cố tình chơi Nguyễn Chính Mai mà thôi!
Quyết định làm việc này cũng là trước khi xuống xe, Hoắc Trường Uyên đã dạy cô làm vậy, nếu nói về lý thuyết thì chính là hành động tấn công tâm lý.
"Ôi trời đất ơi!" Trịnh Sơ Vũ liên tục kêu lên, tròn mắt nhìn cô: "Hai người cũng gian quá đấy, dám dùng thứ không có thật để ép cho bà bác mặt người dạ thú đó rối bời! Nhưng người ta bảo không làm chuyện xấu thì sợ gì ma quỷ, bà ta chột dạ nên mới bại lộ!"
"Ừm." Lâm Uyển Bạch rất đồng tình với cách nói này.
Nguyễn Chính Mai vì chột dạ nên mới không thể phủ nhận cái gọi là hình ảnh camera hay file ghi âm của cô.
Bây giờ nghe kể lại, Trịnh Sơ Vũ vẫn cảm thấy khó tin. Cô ấy vừa lắc đầu vừa chép miệng thành tiếng, nhưng cũng lại cảm thấy quá sung sướng: "Nếu để hai mẹ con họ biết chuyện, nhất định tức đến lệch cả mũi luôn!"
Lâm Uyển Bạch ngẫm nghĩ, gật đầu cho rằng hoàn toàn có khả năng này.
Chiếc Land Rover màu trắng đi tới, Trịnh Sơ Vũ vẫy tay tạm biệt cô rồi đi vào trong tòa nhà nội trú.
Hoắc Trường Uyên rướn người cài dây an toàn cho cô thật kỹ. Khi ngước lên, thấy ánh mắt cô rời rạc, anh đặt tay mình lên tay cô, nắm chặt.
Nhiệt độ truyền tới, Lâm Uyển Bạch như sực tỉnh, rơi vào ánh mắt anh, cô lẩm bẩm hỏi: "Hoắc Trường Uyên, có phải em hơi tệ không..."
Thật ra cô đã từng nghĩ đến chuyện Lục Học Lâm đòi ly hôn.
Lâm Dũng Nghị, cha nuôi của cô đã ly hôn, còn người cha đẻ vừa nhận lại không bao lâu, đã sống tới tuổi này nhưng cũng phải đối diện với một cảnh ngộ tương tự, tất cả đều có liên quan trực tiếp tới cô.
Nghĩ tới dáng vẻ tiều tụy như bỗng chốc già đi mấy tuổi của Lục Học Lâm, Lâm Uyển Bạch rất buồn trong lòng, thậm chí cảm thấy tự trách.
"Không phải!" Hoắc Trường Uyên nhíu mày, tay kia vuốt ve má cô: "Em không hề làm sai chuyện gì, hãy nghĩ tới mẹ em, em chỉ đòi lại công bằng cho bà mà thôi! Huống hồ, cho dù em tâm địa độc ác, thì vẫn là Uyển Uyển của anh!"
Chất giọng trầm ấm của người đàn ông vang lên, cảm giác áy náy trong lòng Lâm Uyển Bạch giảm đi không ít.
Không sai, mẹ cô còn khổ sở hơn!
Bị ép phải chia tay với người mình yêu, lại buộc phải bỏ rơi con gái, đi vào đường cùng. Cô không hề vu vạ hay đổ oan cho Nguyễn Chính Mai, chỉ tìm lại chân tướng năm đó, thay mẹ đòi lại công bằng mà thôi.
Nghe tới câu cuối cùng, Lâm Uyển Bạch hờn dỗi đánh mắt nhìn anh. So sánh linh tinh gì không biết. Nhưng thật ra trong lòng cô lại rất ngọt ngào.
Thấy cô cuối cùng cũng nở nụ cười, Hoắc Trường Uyên mới cho xe chạy.
Chiếc ô tô lăn bánh rời đi, Lâm Uyển Bạch nghiêng đầu nhìn vào gương chiếu hậu, bên trong phản chiếu hai mẹ con vừa đi ra khỏi tòa nhà nội trú. Nguyễn Chính Mai được Lục Tịnh Tuyết dìu đi sít sao, gần như dồn toàn bộ sức nặng cơ thể lên người con gái.
Khi đi tới bậc thềm cuối cùng, bỗng nhiên bà ta loạng choạng, cả người mềm oặt, ngồi bệt xuống đất.
Lâm Uyển Bạch có thể nhìn ra được, tình yêu của Nguyễn Chính Mai dành cho chồng rất sâu đậm. Có điều vì muốn có được tình yêu mà bất chấp thủ đoạn, giành giật của người khác thì không thể ngợi ca, thậm chí là đáng khinh bỉ. Việc Lục Học Lâm đề nghị ly hôn chính là đòn chí mạng đối với bà ta!
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong gương chiếu hậu, Nguyễn Chính Mai nước mắt giàn giụa. Một quý phu nhân vốn nho nhã và cao quý lúc này hoàn toàn tan vỡ. Mái tóc sau gáy tung hết ra, khuôn mặt nhợt nhạt như mất hết hồn phách.
Lâm Uyển Bạch không cảm thấy có chỗ nào đáng cảm thông, bởi vì đây là một sự thật đầm đìa máu. Tất cả mọi người đều phải chịu trách nhiệm với những việc mình đã làm. Lâm Dao Dao, Lý Huệ hay Nguyễn Chính Mai đều như vậy!
Dù sao thì người đang làm, trời đang nhìn!
...
Thứ Hai là khởi đầu của một tuần, cũng là ngày bận rộn nhất. Họp hành suốt cả buổi sáng, cuối cùng tới giờ trưa, gần như ai vừa từ phòng họp đi ra cũng không về văn phòng mà lao thẳng xuống phòng ăn.
Sau khi đi vào, dưới sự kiên quyết của chị Triệu và Tiểu Triệu, Lâm Uyển Bạch được sắp xếp ngồi đợi ở chỗ sáng sủa nhất, hai người họ chịu trách nhiệm đi lấy cơm cho cô. Cho dù cô từ chối năm lần bảy lượt, nhưng Tiểu Triệu thẳng thừng lấy Hoắc Trường Uyên làm cái cớ, nói phải giúp anh chăm sóc thai phụ là cô, cô đành ngoan ngoãn nghe lời.
Bởi vì là cuộc họp tập thể cả công ty nên lúc này tất cả mọi người trong công ty gần như cũng có mặt, đội ngũ xếp hàng lấy cơm rất dài.
Lâm Uyển Bạch ngồi nhìn từ xa, nhìn thấy đoàn xếp hàng bỗng nhiên có chút nhốn nháo, nhưng vì quá xa không nhìn rõ nên cô cũng không hóng hớt quá. Cô rút di động ra lên mạng đọc qua vài tin nóng hổi. Khi ngẩng đầu lên lần nữa thì chị Triệu đang kéo một Tiểu Triệu đỏ sọng hai mắt, tức giận đến thở hồng hộc quay trở về.
Sau khi họ đặt đĩa cơm xuống, Lâm Uyển Bạch vội hỏi: "Chị Triệu, Tiểu Triệu sao vậy?"
"Không sao!" Chưa đợi chị Triệu trả lời, Tiểu Triệu đã lên tiếng trước.
"Đúng, không có việc gì đâu, ban nãy lúc lấy cơm, Tiểu Triệu giành đồ ăn hụt nên tức ấy mà!" Chị Triệu cũng cười ha ha nói hùa theo, đưa hết đĩa cơm và đũa thìa cho cô: "Tiểu Bạch, mau ăn cơm đi, chiều còn phải làm việc!"
"Vâng, em cảm ơn!" Lâm Uyển Bạch gật đầu.
Nhưng trong lòng cô rất nghi hoặc, nếu chỉ vì chuyện ấy, Tiểu Triệu đâu cần tức đến đỏ mắt làm gì!
Khi họ cùng cắm cúi ăn cơm, bên cạnh thi thoảng có đồng nghiệp ăn xong bê khay cơm đi ngang qua, trong đó có người liếc mắt về phía họ, còn có những tiếng hậm hực khinh thường.
Lâm Uyển Bạch bất giác nhíu mày, hình như là nữ đồng nghiệp nào đó của bộ phận Thị trường, có chút quen mặt. Ánh mắt ban nãy hình như còn đặc biệt nhìn lướt qua cô, sau đó nhìn sang Tiểu Triệu ngồi bên cạnh cô.
"Cô hừ cái
gì mà hừ!"
Tiểu Triệu ném cái thìa trong tay, đã bốc hỏa đứng bật dậy.
Cô gái kia cũng không chịu yếu thế, thẳng thừng chửi lại: "Tôi cứ hừ đấy, cô định làm gì tôi? Đúng là không biết tự lượng sức mình. Cô không sợ bão to sét đánh trúng lưỡi à, không tự về soi gương xem lại cái bản mặt của mình đi! Một con nhóc vừa mới tốt nghiệp ra trường, một bà bầu đã mang thai còn không yên phận, mà còn vọng tưởng có quan hệ gì với Hoắc tổng, vô liêm sỉ! Tôi thích để ý Hoắc tổng đấy làm sao hả, so với hai cô, nếu ưng, anh ấy cũng sẽ ưng tôi!"
"Cô mới là đồ không biết tự lượng sức mình, cô mới là đồ vô liêm sỉ! Sao Hoắc tổng có thể ưng cô được. Chị Tiểu Bạch giỏi hơn cô ngàn vạn lần, hơn nữa Hoắc tổng còn rất tốt với chị ấy! Đứa con chị ấy mang trong bụng là của Hoắc tổng đấy, hơn nữa chị ấy còn sinh con trai cho Hoắc tổng từ lâu rồi. Chỉ vì Tiểu Bạch khiêm tốn, không để mọi người biết thôi!" Tiểu Triệu gân cổ lên phản bác.
Nữ đồng nghiệp tay chống hông, phong tình vén vén lọn tóc, cố tình nói: "Ồ, thế ư, tôi còn sinh cho Hoắc tổng mấy đứa con trai đây này, sắp đủ một đội bóng rổ rồi. Tôi cũng đâu để ai biết, tôi cũng sống kín đáo vậy!"
Lâm Uyển Bạch nghe mà chẳng hiểu chuyện gì, chị Triệu đổ người qua bàn, thì thầm kể lại mọi chuyện cho cô nghe.
Thì ra ban nãy trong lúc xếp hàng lấy cơm, nữ đồng nghiệp diện mạo có phần nổi bật này đứng bàn tán với người xung quanh về Hoắc Trường Uyên, nói đã giành được thiệp mời tới một bữa tiệc rượu, mấy hôm nữa sẽ tham gia, nhìn thấy tên của Hoắc Trường Uyên trong danh sách khách mời. Vì bản thân đã có vô vàn tưởng tượng về anh nên cô ta bắt đầu mơ mộng tới những cách thức tiếp cận, thậm chí là cố tình say rượu ngã vào lòng Hoắc Trường Uyên để có một đêm xuân mộng.
Lâm Uyển Bạch nghe xong mà rất muốn cười. Vì chuyện xuân mộng gì đó là hoàn toàn không thể. Hoắc Trường Uyên rất có thể không buồn ngước mắt. Vị khách nữ lần trước định tạo cơ hội tiếp xúc thân thể đã bị anh đẩy ra không chút nể tình, nói chi tới cô đồng nghiệp nghĩ nhiều này!
Nhưng chị Triệu và Tiểu Triệu sau khi nghe xong thì rất bất bình cho cô. Chị Triệu nhiều tuổi rồi, còn có thể nhẫn nhịn bỏ qua. Nhưng Tiểu Triệu thì không, cô ấy thẳng thừng lao tới nhắc nhở, bảo nữ đồng nghiệp đó cất ngay những ảo vọng không thực tế ấy đi, thế nên mâu thuẫn xảy ra...
"Cô đúng là nói nhăng nói cuội. Hoắc tổng là vị hôn thê của chị Tiểu Bạch, họ chỉ còn thiếu giấy chứng nhận đăng ký kết hôn thôi!" Tiểu Triệu tức giận trừng mắt nhìn nữ đồng nghiệp, sau đó nhìn về phía cô, cực kỳ áy náy: "Em xin lỗi chị Tiểu Bạch, em đã hứa sẽ giữ bí mật chuyện của chị và Hoắc tổng nhưng cô ta thật sự quá đáng giận!"
"Không sao đâu!" Lâm Uyển Bạch lắc đầu.
Sao có thể trách được chứ, Tiểu Triệu hoàn toàn chỉ muốn ra mặt thay cô, cô cảm động còn không kịp nữa là!
Nữ đồng nghiệp kia thấy vậy, thẳng thừng cười giễu thành tiếng: "Ha ha! Hai người kẻ xướng người họa, đúng là diễn sâu! Có cần tôi vỗ tay cho hai người không, đúng là không biết xấu hổ. Bao nhiêu người nhìn vào, có chút liêm sỉ được không!"
"Cô..." Tiểu Triệu giậm chân bình bịch, chỉ thiếu nước xông lên túm tóc cô ta nữa thôi.
Lâm Uyển Bạch vội vàng ngăn không cho cô ấy phát điên, rồi mỉm cười vỗ về: "Tiểu Triệu, đừng tức giận nữa, muốn cô ta im miệng chẳng phải quá đơn giản sao? Để chị gọi cho anh ấy một cuộc là được."
Anh ấy không phải ai khác, chính là Hoắc Trường Uyên.
Cô đồng nghiệp kia nghe thấy cô nói vậy, vẻ như cười sằng sặc muốn rớt cả răng ra: "Xời! Cứ cho là gọi điện thoại cho đàn ông đi, ai tin chứ!"
Lâm Uyển Bạch cũng không tranh cãi, chỉ cầm di động đặt trên bàn ăn lên, tìm số điện thoại mà chỉ mới sáng nay thôi đã gọi cho cô trong lúc cô còn đang họp giao ban. Cô gọi thẳng qua, sau đó bật loa ngoài.
Đầu kia bắt máy rất nhanh, theo sau đó là một giọng trầm của nam giới.
"Alô, Uyển Uyển."
Chỉ vài chữ đó thôi cũng đủ suy đoán ra giọng nói ấy chính xác là của Hoắc Trường Uyên.
Dù sao cũng là công ty con dưới trướng của Hoắc Thị, đối với vị sếp cao nhất này, có ai không nhận ra giọng anh? Hơn nữa chưa cần nghe giọng cô đã chủ động gọi tên, còn là một cái tên thân mật rất gần gũi.
Vì nhà ăn tập trung rất đông người, cuộc cãi vã của họ vốn đã thu hút không ít người đứng quanh dòm ngó, nên khi cô bấm điện thoại, ai nấy đều ngỏng cổ lên hóng, nhưng thật ra đa phần ôm tâm trạng xem trò vui. Sau khi nghe thấy giọng Hoắc Trường Uyên, tất cả đều im phăng phắc.
Lâm Uyển Bạch làm như không nghe thấy sự thảng thốt của mọi người, gọi cả họ lẫn tên của anh như mọi ngày cô vẫn gọi: "Hoắc Trường Uyên, em đang ở nhà ăn của công ty, hơi khó chịu một chút, anh có thể tới đón em không?"
Cô ngắt máy xong, tất cả mọi người trong nhà ăn như hóa thạch, đồng loạt nhìn cô ngẩn người, không hề chớp mắt.
Lâm Uyển Bạch những tưởng mọi chuyện có thể kết thúc ở đây nhưng họ có vẻ như chưa định rã đám, muốn tiếp tục ở lại xem tới cùng. Cô đành phải ngồi xuống, vuốt nhẹ nhàng lên màn hình điện thoại như đang chờ đợi.
Chỉ khoảng mười phút sau, đã có một tiếng "Tinh" vang lên.
Trước cửa nhà ăn, một bóng dáng cao lớn đập thẳng vào mắt. Đôi mắt sâu vượt qua tất cả mọi người chỉ hướng về phía cô, anh thẳng thừng sải bước đi vào.
Lâm Uyển Bạch đứng lên khỏi ghế, còn anh đã đi tới trước mặt cô.
Nghe tin cô không khỏe, trái tim Hoắc Trường Uyên như bị treo ngược lên không trung. Lúc này thấy sắc mặt cô hồng hào, không có bất kỳ dấu hiệu khó chịu nào, anh mới dãn cơ mặt. Anh nắm lấy tay cô, cũng đồng thời chạm lên cái bụng nhỏ của cô qua lớp quần áo.
Anh cũng không hỏi nguyên nhân, ngược lại nhíu mày nhìn mấy người xung quanh, hạ thấp giọng hỏi: "Uyển Uyển, không sao chứ?"
"Không sao..." Lâm Uyển Bạch chớp chớp mắt.
Cô cũng giống như những người khác, hơi bất ngờ khi anh đến nhanh như vậy, dường như thật sự chỉ hơn mười phút vậy.
Thật ra vì khi nhận được điện thoại của cô, Hoắc Trường Uyên vừa bàn bạc xong hợp đồng, đang từ công ty đàm phán trở lại Hoắc Thị. Anh bảo tài xế quay đầu tới thẳng đây. Nhưng ở trong mắt người khác, anh xuất hiện được trong một thời gian ngắn như vậy, đủ để thấy mức độ coi trọng Lâm Uyển Bạch của anh.
Hơn nữa động tác đặt tay lên bụng cô vào giây phút này đã đủ chứng tỏ tất cả, không ai còn muốn nghĩ lại để chứng thực điều gì nữa.
Mọi người hoàn toàn sững người vì bà chủ tương lai và tin tức động trời này!
Người đờ đẫn nhất phải kể đến cô đồng nghiệp kia, biểu cảm trên gương mặt có thể hình dung bằng từ đặc sắc, biến đổi hết từ màu này tới màu kia. Ban nãy cô ta sở dĩ chém chắc như đinh đóng cột cũng vì trước đó Hoắc Trường Uyên từng tới công ty rồi, hơn nữa còn tham gia buổi tiệc chung của công ty, nhưng đâu có tiếp xúc gì với Lâm Uyển Bạch, càng không chăm sóc đặc biệt, ai ngờ...
Cô ta không còn đất dung thân, chỉ nghe thấy toàn những tiếng vả mặt "bốp, bốp".
Tiểu Triệu như được xua tan mọi mây mù lúc trước, cả khuôn mặt hớn hở hẳn. Cô ấy khoanh tay trước ngực, hỏi một cách sung sướng: "Sao hả? Cô còn gì để nói không?"
Cô đồng nghiệp ấy còn không dám ngẩng đầu lên, làm sao còn lời nào để nói, quả thực mất đi vài phần hồn, hối hận muốn chết. Cô ta lùi sau vài bước, suýt chút nữa thì loạng choạng ngã ngửa, rồi len lén chuồn ra khỏi nhà ăn.
Những người thuộc cấp lãnh đạo đều ăn trong phòng riêng của nhà ăn. Tổng giám đốc cũng nghe thấy tiếng xôn xao bên ngoài, mãi không dứt định ra quát mấy câu. Sau khi chứng kiến sự việc vừa sửng sốt vừa mừng rỡ lao tới, kích động tới nỗi đôi mày cũng run rẩy.
Lâm Uyển Bạch chống tay lên trán, nhìn ánh mắt của các đồng nghiệp cũng rất khó xử.
Tình huống ban nãy cô cũng bất đắc dĩ, không thể để Tiểu Triệu chịu ấm ức vì mình, cô phải trút giận thay mới được!
Nhưng lần này thì xong rồi, cô hoàn toàn bại lộ!
Dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra, chiều nay khỏi cần làm việc nữa, nhất định sẽ có hàng loạt các đồng nghiệp tới hỏi han, thậm chí nâng cô lên như Bồ Tát, nghĩ thôi cũng thấy khó mà đỡ nổi. Cô đành quay mặt về phía tổng giám đốc, ngập ngừng lên tiếng: "Tổng giám đốc, tôi có thể xin nghỉ nửa ngày phép không ạ?"
"Được chứ, được, được!"
Tổng giám đốc gật tới sắp rụng cả đầu.
Đừng nói là nửa ngày phép, nghỉ một năm cũng được!
Ông vốn dĩ không hài lòng với việc tuyển dụng của phòng nhân sự lần này, lại đi tuyển một người sắp đẻ, bỏ vào công ty nào người ta cũng coi là xui xẻo. Nhưng nghĩ bụng chỉ là thời gian thử việc, hết thời gian thử việc có thể tìm lý do để đuổi luôn. Ai ngờ, hoàn toàn không phải xui xẻo, mà là nhặt được vàng!
Tổng giám đốc kích động tới mức mặt sáng bừng như bôi mỡ. Ông ta tiến lên trước, nịnh nọt: "Hoắc tổng, cô Lâm, tôi đưa hai người ra thang máy!"
"..."
Tổng giám đốc còn nhiệt tình giúp họ ấn thang máy, đôi mắt sáng rực tiễn họ vào trong, thậm chí chỉ hận không thể đích thân đưa họ lên tận xe ô tô. Cửa thang máy đóng lại, cuối cùng cũng ngăn được ánh mắt của mọi người.
Lâm Uyển Bạch giải thích qua với anh về cuộc điện thoại đột ngột, sau đó thở dài ngao ngán: "Giờ thì có khác gì làm ở Hoắc Thị đâu cơ chứ..."
Nghe xong, Hoắc Trường Uyên nhướng mày, hợp ý anh quá mà.
Vốn dĩ anh vẫn luôn ý kiến về việc cô đã mang thai còn đi làm, muốn đưa cô vào Hoắc Thị để có nhân viên trên dưới trông nom. Bây giờ ở đây mọi người cũng đã biết thân phận của cô, anh sẽ không phải lo lắng cô làm việc vất vả quá nữa.
Đến tận khi ra khỏi tòa nhà, ngồi vào trong chiếc ô tô trắng, Lâm Uyển Bạch vẫn còn cảm giác có vô số những ánh mắt ở trên đang ráo riết nhìn theo họ.
Trốn được mùng một, chẳng trốn được mười lăm.
...
Lâm Uyển Bạch xin nghỉ buổi chiều nên hôm sau vẫn phải đi làm. Tuy rằng cô đã nghĩ tới việc không biết có nên xin nghỉ hẳn không nhưng cô quả thực rất thích công việc này, những đồng nghiệp ấm áp cũng khiến cô khó lòng từ bỏ.
Sau khi bị bại lộ quan hệ với Hoắc Trường Uyên, khoảnh khắc bước chân vào tòa nhà văn phòng, Lâm Uyển Bạch liền có cảm giác mình trở thành đối tượng chú ý trong mắt tất cả mọi người, càng không nói tới đoạn đường từ thang máy vào văn phòng. Những ánh mắt đó rõ ràng có phần đố kỵ và đôi chút thận trọng.
Hoắc Trường Uyên đã gọi điện thoại cho vị tổng giám đốc của công ty này, đặc biệt thông báo một tiếng, tránh để cô quay về làm gặp phải những quấy nhiễu không cần thiết.
Nhưng cho dù là vậy, ngay sau khi cô ngồi xuống ghế, cứ vài ba phút lại có đồng nghiệp đi tới, cố gắng nói chuyện với cô đôi ba câu, quanh đi quẩn lại thì nội dung vẫn xoay quanh Hoắc Trường Uyên. Cô đành phải nở một nụ cười gượng gạo nhưng không mất lịch sự, cũng may có Tiểu Triệu và chị Triệu đuổi bớt vài người.
Phòng tài vụ của cô vốn dĩ công việc đã không quá nặng nề, nay có thêm lời dặn dò của tổng giám đốc, lượng công việc của cô lại giảm tiếp đi một nửa, gần như được các đồng nghiệp khác phân chia hết cả. Cùng lắm cô chỉ phải photo vài tài liệu và chỉnh sửa một số báo cáo tài chính. Đối với việc này, tuy cô cảm thấy khó xử nhưng ai bảo cô là người phụ nữ của Hoắc Trường Uyên chứ, cũng buộc phải nghiễm nhiên hưởng thụ những đặc quyền thuộc về người phụ nữ của anh...
Nhưng có một điểm tốt là lúc tan làm không cần giấu giấu giếm giếm nữa. Chiếc Land Rover màu trắng nổi bật của Hoắc Trường Uyên đỗ ngay trước cửa tòa nhà văn phòng, còn anh thì đứng dựa vào cửa xe, đút một tay vào túi quần dưới bóng hoàng hôn, tạo nên một cảnh tượng vô cùng quyến rũ.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi cô đi tới, anh bèn mở cửa xe ra.
Sau đó đỡ cô ngồi vào trong, cài dây an toàn cho cô cẩn thận, bàn tay lớn đặt lên cái bụng của cô, đến khi đứng dậy còn ngang nhiên hôn lên môi cô, khiến cô đỏ bừng mặt, còn không ngẩng được đầu lên.
Sau khi rắc cả đống cẩu lương, anh mới đường hoàng phóng xe rời đi.
Sau khi tới vườn trẻ đón bánh bao nhỏ, họ không về thẳng biệt thự ngay mà quay ngược hướng, đi tới nhà họ Lâm.
Trước đó mấy lần tới nhà họ Lâm, Lâm Uyển Bạch đa phần chỉ đi một mình hoặc đi với Hoắc Trường Uyên, Lâm Dũng Nghị vẫn chưa được gặp bánh bao nhỏ. Ông cũng giống như Lục Học Lâm và cụ Lục lần đầu gặp thằng bé, đều yêu quý vô cùng.
Xoa xoa mái đầu nấm hơi xoăn của bánh bao nhỏ, Lâm Dũng Nghị yêu quý không nỡ rời tay.
Cho dù không có quan hệ huyết thống, nhưng với một người đã sống tới từng tuổi này lại vợ con ly tán như Lâm Dũng Nghị mà nói, được nhìn thấy đứa cháu ngoại dễ thương đáng yêu như thế này dĩ nhiên sẽ kích động vô cùng. Ngược lại, bánh bao nhỏ không hiểu được cảm xúc của người lớn, một lòng cầm chặt phong bao lì xì, mím môi cười trộm.
Dọc đường, Lâm Uyển Bạch nhận được điện thoại của Lâm Dũng Nghị, cô nghĩ chỉ là một bữa cơm gia đình bình thường, không ngờ Lâm Dũng Nghị lại nói ra một dự định khiến cô bất ngờ.
"Bố... định đi sao?"
Lâm Dũng Nghị gật đầu, tươi cười nói: "Bố định qua một trấn nhỏ bên Australia, khí hậu rất đẹp. Khoảng thời gian trước bố đã nhờ người tìm sẵn căn nhà rồi, mấy ông bạn cũ hồi còn đi học cũng dưỡng lão bên đó, nghe ra thì các mặt đều rất ổn. Bố quyết định qua đó. Nói thật lòng, Băng Thành không còn gì khiến bố lưu luyến nữa, muốn đổi một nơi mới, làm lại từ đầu!"
"Nhưng bố qua đó đâu có ai chăm sóc..." Lâm Uyển Bạch nhíu mày.
"Bây giờ bố vẫn còn đi lại khỏe mạnh được, qua đó tìm một người giúp việc như bên này là được rồi! Cùng lắm thì ở nước ngoài cũng có viện dưỡng lão, qua đó sống cũng là một sự lựa chọn không tồi! Uyển Bạch, con không cần lo lắng cho bố!" Lâm Dũng Nghị mỉm cười tỏ ý.
Lâm Uyển Bạch gật đầu, thật ra cô rất tôn trọng quyết định của Lâm Dũng Nghị.
"Công việc chuẩn bị di dân của bố cũng hòm hòm rồi. Hôm nay gọi con qua đây là để báo với con một tiếng! Nếu bố đã quyết định ra đi thì căn biệt thự này bố cũng đã tìm được người mua, thủ tục chuyển nhượng vừa hoàn thành xong sáng nay. Sau khi bố đi, người ta sẽ dọn vào đây, sau này đây không còn là nhà họ Lâm nữa!" Nói đến cuối cùng, ngữ khí của Lâm Dũng Nghị không tránh khỏi có chút buồn thương.
Đến biệt thự ông cũng đã bán, có thể thấy được quyết tâm ra đi của ông.
Đối với quyết định của Lâm Dũng Nghị, Lâm Uyển Bạch tuy cảm thấy kinh ngạc nhưng cũng không quá bất ngờ. Lý Huệ và Lâm Dao Dao một người bị bắt, một người đã bị tuyên án, chỉ còn lại ông cô độc một mình, ở lại đây cũng chỉ toàn những kỷ niệm không vui.
Nhìn quanh căn biệt thự trước mắt, từ bốn năm trước lần đầu tiên bước vào đây, cô đã cảm thấy nó không có nhiều không khí gia đình. Còn người cha nuôi trước mặt cũng không còn phong độ như xưa. Cô không khỏi chua xót trong lòng.
Lâm Uyển Bạch đã sớm giải tỏa lòng mình, giờ đối với Lâm Dũng Nghị chỉ còn cảm kích.
Không có quan hệ huyết thống nhưng vẫn đón nhận một cách vô điều kiện, trên đời không có mấy người làm được như vậy. Khi mẹ còn sống, tám năm tuổi thơ cô thực sự sống rất hạnh phúc, giống như mỗi đứa con được cưng chiều trên đời.
Đè nén cơn chua xót dâng lên mũi xuống, Lâm Uyển Bạch hỏi: "Bố, bố đã đặt vé ngày nào bay chưa? Tới lúc đó con và Hoắc Trường Uyên đi tiễn bố!"
"Không cần, đừng tiễn bố! Đừng tỏ ra quá đau thương, bố tự đi được rồi, đừng làm như sau này bố không trở về nữa và hai bố con ta không bao giờ gặp lại vậy!" Lâm Dũng Nghị lập tức xua tay, ngừng một chút, ông thở dài rồi lên tiếng: "Tới ngày con và Trường Uyên làm lễ cưới, bố còn phải về tham dự chứ, để tận mắt nhìn thấy con mặc váy cưới, sau này bố mới yên lòng đi gặp mẹ con được!"
"Vâng, con không tiễn bố!" Lâm Uyển Bạch gật đầu, nói chậm rãi từng câu từng chữ: "Con cũng rất tôn trọng quyết định của bố. Tuy biệt thự đã bán, cũng không còn nhà họ Lâm nhưng bố muốn về lúc nào cũng được, nhà của con lúc nào cũng chào đón bố! Bố, con nói rồi, con mãi mãi vẫn là con gái của bố!"
Nghe được câu nói này của cô, đôi mắt Lâm Dũng Nghị ánh lên những tia sáng lấp lánh, ông cảm động gật đầu lia lịa: "Được!"
"Uyển Uyển, bảo bảo đói rồi, có thể ăn cơm chưa ạ?"
Thấy họ không nói chuyện nữa, bánh bao nhỏ bèn xoa xoa bụng, cất giọng non nớt.
Thằng bé khiến bầu không khí trở nên thoải mái hơn. Lâm Dũng Nghị giơ tay gạt những giọt lệ nơi khóe mắt, mỉm cười trả lời thay cô: "Đương nhiên là được! Đi nào, chúng ta đi ăn cơm!"
Lâm Uyển Bạch được Hoắc Trường Uyên đứng cạnh nắm chặt tay. Nhìn thấy những cảm xúc quyến luyến trong mắt anh, cô khẽ rướn môi cười...
Hết chương 343