Lâm Uyển Bạch vội vàng lấy đại một mớ rau chân vịt rồi bỏ vào xe hàng.
Khi tất cả các loại rau đã mua xong, khuôn mặt ửng đỏ của cô cuối cùng mới dịu bớt. Khi đẩy xe tới quầy thu ngân thanh toán, Hoắc Trường Uyên chợt dừng lại.
"Đợi chút."
Lâm Uyển Bạch không hiểu: "Hả?"
Hoắc Trường Uyên nhíu mày, giật giật khóe môi: "Còn thiếu một thứ chưa mua."
"... Còn gì chứ?" Lâm Uyển Bạch liếc nhìn xe hàng, sau khi kiểm tra phát hiện không hề bỏ sót thứ gì.
Hoắc Trường Uyên im lặng, quay người đi về phía một gian hàng nào đó.
Lâm Uyển Bạch thấy vậy đành phải đi theo, có điều sau khi tới nơi, cô gần như cúi gằm, vùi mặt xuống xe hàng.
Trên giá bày la liệt đủ các loại hộp nhỏ muôn màu xanh đỏ, những slogan quảng cáo như "Cực kỳ mỏng nhẹ", "Ốc vít sinh lực" quả thực khiến người ta nhìn mà muốn ngất xỉu, hít vào rồi không biết phải thở ra thế nào.
Hoắc Trường Uyên nhướng mày với cô: "Em chọn đi?"
"Em... Em không biết..." Lâm Uyển Bạch lắp bắp, không biết phải nhìn về phía nào.
"Thứ này không chỉ dành cho anh, em cũng có phần, hiệu quả tốt mới được." Hoắc Trường Uyên cầm một hộp lên, từ tốn phân tích.
"... Em đã nói là em không biết mà!" Khuôn mặt khó khăn lắm mới trở lại bình thường của Lâm Uyển Bạch bắt đầu bốc hỏa.
Bàn tay ghì chặt xe hàng bắt đầu đổ mồ hôi, cô luôn có cảm giác những người đi ngang qua đều đang nhìn về phía mình, quả thực sắp phát điên.
Một lúc lâu sau, Hoắc Trường Uyên còn rất hứng thú chọn từng hộp một. Cô cắn chặt môi: "Hoắc Trường Uyên, rốt cuộc anh đã chọn xong chưa..."
"Sắp xong rồi." Anh thu tay về, ném xuống xe kha khá hộp.
Một giây sau, Lâm Uyển Bạch bèn vội vã đẩy xe hàng về phía quầy thu ngân.
Lúc trước khi mới đi theo anh, cô từng có kinh nghiệm vào cửa hàng tạp hóa mua thứ này, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy xấu hổ.
Trước mắt thấy đã sắp đến quầy thu ngân, khi thấy Hoắc Trường Uyên sắp đi gần tới chỗ mình, Lâm Uyển Bạch thẳng thừng giao lại xe hàng cho anh: "À... em ra ngoài đợi anh!"
Nói xong, cô lao đi như bay giống hệt một con thỏ.
Lâm Uyển Bạch vòng ra từ một cửa, đứng bên cầu thang cuốn đợi anh. Đúng lúc này di động đổ chuông, là người bạn thân Tang Hiểu Du.
Nghĩ tới chuyện vẫn chưa nói với cô ấy tối nay mình không về, cô vội vàng bắt máy.
Khi Hoắc Trường Uyên thanh toán xong đi ra, Lâm Uyển Bạch cũng đã ngắt máy, nhưng dường như tâm trạng vẫn chưa ổn định lắm.
Cầu thang cuốn được thiết kế độ dốc vừa phải, tốc độ cũng chậm.
Lâm Uyển Bạch nhìn theo dòng người đi lên cầu thang, bên tai vẫn còn văng vẳng cuộc nói chuyện ban nãy với Tang Hiểu Du.
"Nói gì thì nói, nếu không có Hoắc tổng sáng sớm vội vàng tới, thì bố cậu, cả bà mẹ kế và cô em gái kia liệu có chịu để yên không? Mình thấy không chừng cậu đã bị đánh đến thê thảm, giờ này đang nằm trong bệnh viện cũng nên!"
"Thế nào đi nữa cậu cũng nên thể hiện một chút, nếu không thì quá đáng quá, người đàn ông của cậu cần gì nhất cậu còn không biết sao?"
"Huống hồ mình đâu có bắt cậu mặc ra đường cho người ta ngắm, cậu sợ gì chứ!"
"Tiểu Bạch, làm người không thể có ơn không báo được, biết không!"
...
Bả vai bị ai đó huých một cái, Lâm Uyển Bạch hoang mang hoàn hồn trở lại.
"Sao ngẩn người ra vậy!" Hoắc Trường Uyên nhíu mày.
Lâm Uyển Bạch lắc đầu: "À, không sao..."
Hôm nay cô đi đôi giày cao gót ba phân, đứng ngang hàng vẫn còn thấp hơn anh gần một cái đầu, buộc phải ngẩng lên mới có thể nhìn rõ ngũ quan rắn rỏi của anh.
Lâm Uyển Bạch ngẫm nghĩ giây lát mới lên tiếng: "Sáng hôm đó anh tới nhà giúp em, hình như em vẫn chưa nói lời cảm ơn anh..."
"Em biết là anh thích thực thế chút mà." Hoắc Trường Uyên nghe xong, nhìn cô bằng ánh mắt đùa giỡn.
"..." Lâm Uyển Bạch lặng lẽ nuốt nước bọt.
Sắp đi tới cầu thang cuốn rồi, hai bàn tay đặt sau lưng cô được nắm chặt lại, giống như đang đắm chìm trong một tâm trạng dằn vặt sâu sắc.
Bánh xe của chiếc xe đẩy hàng chạm vào cầu thang cuốn, vang lên những tiếng rầm rầm, Lâm Uyển Bạch cũng cất bước. Cô liếm môi, rồi bất chợt trở nên ấp úng: "Em muốn đi vệ sinh..."
"Trước mặt có, anh đi cùng em." Hoắc Trường Uyên chỉ tay vào tấm biển phía xa.
"Không cần đâu!" Lâm Uyển Bạch phản ứng rất dữ, rồi rối rắm giải thích: "Mỗi lần vào nhà vệ sinh nữ đều phải xếp hàng rất lâu..."
"Không sao."
"Thật sự không cần mà!"
Hoắc Trường Uyên phóng ánh mắt qua, Lâm Uyển Bạch chột dạ nhìn đi chỗ khác, cố gắng bình tĩnh lại, nói: "Anh xuống hầm lấy xe trước đi, em ra ngoài sẽ đợi anh ở cửa chính, như vậy có thể đi luôn không mất thời gian!"
"Ừm." Hoắc Trường Uyên gật đầu.
Nhìn cái bóng cao lớn của anh từ từ đi xa khuất, Lâm Uyển Bạch cũng quay người rảo bước đi.
Có điều khi đi ngang qua nhà vệ sinh, cô không dừng lại mà đi về một phía khác. Bên trên siêu thị là trung tâm thương mại, bật cả nhạc, có rất nhiều cửa hàng nối tiếp nhau, trước cửa đều có những nhân viên đón tiếp xinh đẹp.
Lâm Uyển Bạch có vẻ như đã biết mình cần đi đâu, tiến thẳng vào trong một cửa hàng.
Sau khi vào trong, cô nói bằng giọng lí nhí và gấp gáp: "Chào cô, có thể giới thiệu cho tôi một bộ..."
Từ lúc viết hóa đơn đến khi thanh toán mất một ít thời gian, khi Lâm Uyển Bạch đi ra khỏi trung tâm thương mại, trông cô không có gì đổi khác, chỉ là chiếc túi xách hơi phồng lên một chút.
Chiếc Land Rover màu trắng đã dừng ở đó, Hoắc Trường Uyên không ngồi trong ghế lái mà đứng dựa vào xe, chân trái hơi vắt qua chân phải. Anh đang cúi đầu lấy tay che đi ngọn lửa xanh của bật lửa.
Bên cạnh có hai cô sinh viên đại học đi ngang qua, lần lượt quay đầu lại nhìn.
Cuối cùng, dường như không nhịn được nữa, họ lại chạy ngược về phía anh, vây xung quanh cố gắng bắt chuyện.
Cho dù biểu cảm của Hoắc Trường Uyên lạnh lẽo như núi tuyết, người lạ khó mà tiếp cận, nhưng vẫn không ngăn được sự nhiệt tình của các nữ sinh đại học. Cô cầm di động ríu ra ríu rít, dường như muốn xin số điện thoại.
Vầng trán của Hoắc Trường Uyên đã nhăn tít lại rồi.
Nhìn thấy cô, anh như nhìn thấy điểm đột phá, ngữ khí sốt ruột: "Đi vệ sinh mà cũng lâu như vậy!"
"À..." Lâm Uyển Bạch ngập ngừng: "Người xếp hàng khá đông..."
Hai cô gái kia ngơ ngác nhìn nhau, sau đó nhún vai bỏ đi với vẻ hụt hẫng.
Trước khi ngồi lên xe, Lâm Uyển Bạch còn bất giác nhìn về phía sau, một trong số hai cô gái kia dường như còn chưa từ bỏ hẳn, vẫn thi thoảng ngó nhìn họ.
Cô vô thức nhớ tới Lâm Dao Dao lúc trước đuổi theo anh ở Hoắc Thị, rồi thầm thở dài trong lòng.
Ai nói chỉ có hồng nhan mới họa thủy chứ?
...
Trở về nhà, Lâm Uyển Bạch tất bật trong bếp.
Đây đều là những việc cô thường làm, thế nên rất thuần thục, chỉ hơn nửa tiếng cô đã làm xong bốn món.
Có chay có mặn, lượng thức ăn không nhiều, vừa đủ cho hai người họ.
Khi Lâm Uyển Bạch dọn dẹp xong bát đũa đi lên gác, Hoắc Trường Uyên đang gọi điện thoại, hình như là bàn công việc, nét mặt có vẻ rất nghiêm túc, chốc chốc lại phát ra những âm đơn ngắn gọn.
Cô đặt cốc nước vừa rót sang bên cạnh, chỉ tay về phía phòng tắm, nói bằng khẩu hình miệng với anh: "Em đi tắm trước!"
Hoắc Trường Uyên gật đầu, tiếp tục nghe điện.
Lâm Uyển Bạch đi về phía phòng tắm, cứ đi vài bước lại quay đầu nhìn. Nhân lúc anh không chú ý, cô len lén ôm chiếc túi xách vào trong lòng.
Tiếng nước chảy ào ào duy trì khoảng hai mươi phút thì ngừng lại.
Có điều rất lâu không thấy người nào ra, Hoắc Trường Uyên ở bên ngoài bắt đầu gõ cửa, hỏi cô: "Tắm xong chưa vậy?"
"Đợi chút, em sắp xong rồi..."
Giọng Lâm Uyển Bạch rất hoảng loạn, ánh mắt cũng vậy.
Trong phòng tắm, hơi nước nghi ngút, nhưng cô vẫn nhìn rõ được bản thân mình trong gương, ánh mắt vì căng thẳng mà chớp liên hồi cùng gương mặt đỏ rần.
"Nhanh chút!" Hoắc Trường Uyên thúc giục.
"Biết rồi!" Lâm Uyển Bạch vội đáp lại.
Sợ anh đợi sốt ruột, sẽ thẳng thừng đẩy cửa đi vào như trước kia, cô không dám quá lề mề.
Cô kéo khóa túi xách, gần như đổ tuột mọi thứ bên trong ra. Chất vải rất mỏng, ren màu đen nửa lộ nửa kín, hờ hững trên tay cô, nếu không cầm chặt sẽ rơi xuống.
Cũng không kịp nhìn cho rõ, Lâm Uyển Bạch cắm đầu mặc lên người. Đến khi mặc xong nhìn vào gương, cô suýt ngã ngửa.
Tiếng bước chân bên ngoài phòng tắm một lần nữa vang lên, đầu ngón tay của cô cũng run rẩy theo. Không quan tâm được quá nhiều nữa, cô cuống cuồng quấn chiếc áo tắm bên cạnh lên người, sau khi kiểm tra kỹ không còn chỗ nào lộ ra ngoài, cô mới mở cửa chạy ra.
"À, em xong rồi, anh vào tắm
đi!"
Đón ánh mắt Hoắc Trường Uyên, cô cúi đầu lí nhí.
Hoắc Trường Uyên nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, nhíu mày, không quá để tâm, vượt qua cô đi vào phòng tắm.
Anh nhanh hơn cô ban nãy rất nhiều, gần như còn chưa lau khô nước trên người đã quấn khăn tắm đi ra.
Khi Lâm Uyển Bạch nhìn về phía anh, vừa đúng lúc anh quay người khép cửa lại. Sống lưng rắn chắc lộ rõ từng đường nét dưới ánh đèn, mấy giọt nước đung đưa chực rơi khỏi mái tóc ngắn khiến người ta tim đập chân run.
Nuốt nước bọt cái ực, cô bình tĩnh thu lại ánh mắt của mình.
Nghĩ tới bản thân mình dưới chăn, trái tim cô một lần nữa đập điên cuồng.
Nhìn bóng dáng cao lớn của anh từ từ tiến lại gần, cho dù đã đắp kín chăn thì chỉ một động tác nhỏ cũng khiến cô cảm nhận được cảm giác lớp vải cọ sát vào cơ thể.
Phải làm sao đây...
Hối hận có kịp không?
Há miệng hít thở một lúc, hơi thở của Lâm Uyển Bạch cũng run rẩy: "Hoắc Trường Uyên, có thể tắt điện đi không?"
"Nhiều chuyện!" Hoắc Trường Uyên đang lau tóc chợt khựng lại.
Quả nhiên là bị mắng như vậy, nhưng anh vẫn với tay tắt đèn.
Phòng ngủ bỗng chốc tối om, chỉ còn ánh trăng bàng bạc hắt qua cửa sổ, mơ màng mông lung.
Hoắc Trường Uyên ngồi bên giường lau tóc vài phút, sau đó đặt khăn tắm lên tủ đầu giường, vén chăn ra, nằm sang bên cạnh cô như mọi khi.
Mới có những tiếng sột soạt, đầu ngón chân của Lâm Uyển Bạch đã co quắp lại.
Cho dù đã tắt điện, cô vẫn nín thở nhắm nghiền mắt lại.
Hoắc Trường Uyên kiếm tìm đôi môi cô trong bóng tối.
Bàn tay vân vê cằm cô từ từ đi xuống, sau đó chợt sững lại. Hai giây sau anh mới tiếp tục động tác.
Dường như chắc chắn được sự khác biệt, Hoắc Trường Uyên ngồi phắt dậy, lật tung chăn ra, đồng thời đập tay vào ngọn đèn ngủ cảm ứng đầu giường.
Lâm Uyển Bạch nằm trên giường nhắm chặt mắt, đôi mi run rẩy, gò má ửng hồng. Tất cả những điều ấy đều không phải trọng điểm. Quan trọng là bộ quần áo ngủ cô đang mặc trên người, hoặc nói chính xác hơn là một mảnh vải, còn chưa thể gọi là đồ ngủ.
Chất liệu mỏng tang màu đen tuyền, không che chắn được gì hết.
Ánh đèn vàng nhạt sáng lên, hắt xuống khiến mọi thứ nửa sáng nửa tối, mỗi ngóc ngách đều không thể giấu được...
Yết hầu của Hoắc Trường Uyên trượt đi chậm rãi, con ngươi co rụt lại, từng múi cơ như sắp bùng cháy, anh nói rành mạch: "Lâm Uyển Bạch, em không muốn sống nữa hả?"
Thanh âm ấy như bật ra từ từng kẽ răng của anh.
Lâm Uyển Bạch run rẩy, đành phải mở mắt ra, chạm đúng phải ánh mắt sa sầm của anh.
Cô một lần nữa nhìn rõ bộ dạng của mình và những dục vọng đang bùng cháy dần trong anh.
"Chẳng phải anh nói..."
Lâm Uyển Bạch lên tiếng, bất giác thở dốc: "Muốn chút gì thực tế..."
Hoắc Trường Uyên nhìn cô chằm chằm, con ngươi như muốn bắn ra khỏi hốc mắt. Anh nhìn từ đầu tới chân cô rồi lại từ chân vòng lên đầu, cứ lặp đi lặp lại như thế nhiều lần.
"Đừng nhìn nữa..." Lâm Uyển Bạch bị nhìn đến rùng mình.
Cô không dám đưa tay che mắt anh lại, đành lấy cánh tay tự che người mình.
Chẳng mấy chốc, Hoắc Trường Uyên đã kéo cánh tay cô ra, giọng nói chẳng hiểu sao lại khàn đặc, giống như đá vạch qua lớp sắt: "Chẳng phải em mặc cho anh xem sao?"
"..."
"Mặc kiểu này, là thích chết đây!"
Suốt cả buổi tối đó, Hoắc Trường Uyên như một người dục vọng không được thỏa mãn, đòi hỏi không biên giới.
...
Không có gì bất ngờ, sáng hôm sau Lâm Uyển Bạch đi như bay, cho dù ăn sáng, cô vẫn đầu váng mắt hoa.
Chiếc Bentley đen vẫn đỗ dưới nhà, có Hoắc Trường Uyên ở đó, Giang Phóng chỉ phụ trách mở cửa từ đầu tới cuối, không dám dìu dắt gì.
Gặp phải giờ cao điểm buổi sáng, xe lúc đi lúc dừng.
Hoắc Trường Uyên bày tỏ nét mặt thỏa mãn, cửa xe mở một nửa, trên ngón tay là điếu thuốc đang cháy. Cùng với động tác nhả khói của anh, làn khói trắng bị thổi ra ngoài, ngũ quan cương nghị giống như điêu khắc.
Ở trong mắt Lâm Uyển Bạch, anh như một con sư tử vừa ăn no đang nằm duỗi móng.
Cô nhớ lúc sáng nay mình dậy, nhìn bộ quần áo ngủ dưới đất đã nát thành từng mảnh...
Chiếc xe vừa đi từ trên cầu cao tốc xuống chưa bao lâu thì Hoắc Trường Uyên bảo dừng lại, tài xế không dám chậm trễ, lập tức bật đèn xi nhan rẽ sang phải.
Sau khi xe dừng lại hẳn, Hoắc Trường Uyên tự động mở xe ra.
Lâm Uyển Bạch nhìn theo, bên cạnh là một con đường thương mại, đã có không ít cửa hàng mở cửa, có tiệm tạp hóa, có cả quán ăn sáng hay các cửa hàng quần áo.
Nhìn thấy hình như Hoắc Trường Uyên đi về phía một cửa hàng tạp hóa, cô quay về không quá để ý nữa. Cô nghĩ anh đi mua thuốc lá nhưng cũng thấy kỳ lạ vì sao anh không dặn dò Giang Phóng đi mua.
Khoảng hơn mười phút sau, Hoắc Trường Uyên mới chậm rãi đi về.
Chiếc xe đằng sau đã không ngừng bấm còi. Sau khi cửa xe đóng lại, tài xế vội vàng nổ máy.
Lâm Uyển Bạch nhìn thấy trong tay Hoắc Trường Uyên có thêm một chiếc túi màu hồng, quả thực không hợp với bộ vest đen của anh, bất giác có chút nghi hoặc và khó hiểu. Khi anh đưa chiếc túi qua, nghi hoặc và khó hiểu của cô càng thêm đậm.
"Thứ gì vậy?" Cô chớp chớp mắt.
Hoắc Trường Uyên ngẩng mặt lên, nét mặt có vẻ uể oải: "Em tự xem đi."
Lâm Uyển Bạch cúi đầu nhìn xuống, sau đó bỏng tay vội rụt về.
Anh anh anh...
Anh đâu có đi mua thuốc lá, anh đã vào cửa hàng bán đồ lót. Trong túi không phải thứ gì khác, toàn là những bộ đồ ngủ gợi cảm, có màu đen, màu trắng, màu đỏ. Ngoài kiểu ren còn có kiểu vân da báo... Thậm chí còn có một bộ đồng phục!
Lâm Uyển Bạch tuyệt nhiên không dám nhìn thêm, quá cay mắt.
"Thế này... là sao?"
Lâm Uyển Bạch bắt đầu lắp bắp.
Hoắc Trường Uyên giống như tối qua, ép sát vào người cô như một con sói, cắn từng chữ bên tai cô: "Sau này mỗi tối hãy mặc một bộ cho anh xem."
"..." Lâm Uyển Bạch co rụt người lại trong góc xe, ngón tay bấu chặt quần bò.
Hu hu, cô muốn giết tên đầu heo Tang Hiểu Du kia!
Đưa ra cái ý tưởng điên rồ gì không biết...
~Hết chương 90~