Xin Hãy Tha Cho Tôi

Còn Không Đi Vào À, Đang Đợi Cái Gì?


trước sau

Lạch cạch.

Cửa phòng bệnh mở ra.

“Nửa đêm rồi không ngủ, ở đâu ra mà lắm mồm thế?” Ông Tiêu mặc quần áo bệnh nhiên, hùng hùng hổ hổ đi ra: “Nếu bình thường anh mà bỏ những suy tính đó dùng vào công ty, thì giờ cũng không đến nỗi thành cái đức hạnh này!”

Tiêu lão đại bất đắc dĩ nói: “Thân là trưởng bối, con cũng chỉ quan tâm nhắc nhở Cảnh Nam một chút thôi mà, sao đến chỗ bố con lại thành kẻ tiểu nhân không lên được mặt bàn vậy?”

“Nếu anh thật sự có bản lĩnh nhắc nhở nó, tôi có thể để cho một tiểu bối như bó làm chủ tịch à? Cút về nghỉ ngơi đi, tôi chỉ còn tí thời gian nữa thôi, đừng có mà suốt ngày lắc lư trước mặt tôi làm tôi thêm bực!” Ông Tiêu bực mình nói hết, sau đó quay đầu đi vào trong phòng bệnh.

Thấy Tiêu Cảnh Nam chưa vào, ông ấy quay đầu lại quát: “Còn không đi vào à, đang đợi cái gì?”

“Giờ không còn sớm nữa, bác cả đi nghỉ ngơi sớm đi.” Tiêu Cảnh Nam nói với Tiêu lão đại một câu, sau đó anh đi vào phòng bệnh, đóng cửa phòng lại.

Tiêu lão đại nhìn cánh cửa đã đóng chặt, độ cong nơi khóe miệng biến mất, đáy mặt xoẹt qua một tia u ám. Ông ta hừ lạnh một tiếng, sau đó rời đi.

“Nghĩ kỹ rồi à?” Trong phòng bệnh, ông Tiêu ngồi trên ghế, mắt lạnh nhìn Tiêu Cảnh Nam đang đứng ở cửa.

Tiêu Cảnh Nam tiến lên vài bước: “Đáp án của cháu không thay đổi.”

“Đồ khốn!” Ông Tiêu vỗ mạnh lên mặt bàn, rồi đứng dậy.

Mặc Tiêu Cảnh Nam không đổi sắc, anh nói: “Ông nội kiềm chế tính khí một chút thì tốt hơn, sức khỏe của ông không còn chịu đựng được ông lăn đi lăn lại nữa rồi.”

“Cháu đang rủa ông chết?” Ông Tiêu nghiến răng nghiến lợi.

“Không có.” Tiêu Cảnh Nam nói: “Cháu chỉ đưa ra đề nghị ông nội chủ ý sức khỏe mà thôi, ông nhạy cảm rồi.”

Im lặng.

Dường như bầu không khí dần ngưng kết thành băng, dường như thời gian đã dừng lại.

Ông cụ Tiêu nhìn chằm chằm Tiêu Cảnh Nam với vẻ mặt âm u, người sau thì mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, tựa như anh hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt của ông ấy vậy.

“Ông hỏi lại một lần nữa, cháu có đồng ý không?” Ông Tiêu quát: “Nếu như cháu còn nói không, chuyện của cháu ông nên xử lý như thế nào thì ông sẽ xử lý như thế đó!”

Ánh mắt của Tiêu Cảnh Nam hơi lạnh, nhưng anh vẫn kiên trì: “Cháu chưa từng làm chuyện chuyển đổi tài sản, cháu cũng không biết tại sao trên khoản mục lại thiếu vài khoản lớn, ông muốn giao cháu cho bộ có liên quan cũng được, cháu tin rằng bọn họ sẽ trả lại trong sạch cho cháu.”

Tuy anh là chủ tịch, nhưng tổng thanh tra tài vụ liên tục thay đổi ba người, ba người đó đều là người của ông nội.

Bình thường khoản mục đều không có vấn đề, nhưng anh vừa bị cách chức chủ tịch, tiến hành bàn giao thì lập tức xuất hiện vấn đề khoản mục, dùng đầu ngón chân cũng biết chuyện này là ai làm.

“Cháu nghĩ rằng ông không dám ư?” Ông Tiêu đè họng chất vấn.

“Không phải.” Tiêu Cảnh Nam nói: “Cháu chỉ nghĩ là vì để cháu trợ giúp cho Nhuận Trạch, thế mà ông lại động tay động trên lên khoản mục để uy hiếp cháu, lòng cháu lạnh lẽo mà thôi.”

Ông nội bắt anh từ chức chủ tịch, nhưng lại yêu cầu anh làm trợ lý chủ tịch, nói là trợ lý chủ tịch, thực ra vẫn là công việc của chủ tịch, chẳng qua là đối ngoại nói Tiêu Nhuận Trạch là chủ tịch mà thôi.

Cứ như vậy thì sau khi ông nội qua đời, quyền kiểm soát công ty thực tế sẽ rơi vào trong tay Tiêu Nhuận Trạch.

Làm một cái ví dụ, Tiêu Nhuận Trạch là ngôi sao hát nhép, còn anh là người hát thật ở đằng sau, nhưng toàn bộ nhân khí với cả toàn bộ thu nhập đều chỉ là của Tiêu Nhuận Trạch, còn anh chỉ là một trợ thủ không ai biết tới mà thôi.

Để bảo đảm rằng anh đồng ý, ông nội đã giở thủ đoạn trên khoản mục, dùng cái đó để uy hiếp anh.

Ông Tiêu nhìn anh chằm chằm, hai mắt như muốn nứt ra, một lúc lâu sau mới tức giận nói: “Được thôi, trưởng thành rồi cánh cứng rồi, bây giờ dám kêu to với ông rồi!”

Tiêu Cảnh Nam lắc đầu: “Trưởng thành thì đúng, cánh thì chưa cứng. Cháu cũng không phải là chủ tịch, lại chẳng có cổ phần ở tập đoàn Tiêu Thị, một người không có gì cả thì sao dám kêu to với ông?”

“Thế đám giám đốc Lý là làm sao? Hả?” Ông Tiêu tức giận nói: “Bọn họ cùng lúc bác bỏ Nhuận Trạch làm chủ tịch, yêu cầu để cháu làm chủ tịch, cháu giải thích cái này thế nào?”

Tiêu Cảnh Nam đối mặt với ánh mắt của ông ấy rồi nói: “Mấy năm nay cháu làm chủ tịch ở tập đoàn Tiêu Thị, trừ có năm đầu lỗ vốn ra, mấy năm còn lại lãi ròng lợi nhuận bình quân
hàng năm tăng mười tám phần trăm. Bọn họ làm cổ đông, muốn để cho người có năng lực làm chủ tịch cũng chẳng có gì đáng trách.”

Lãi ròng lợi nhuận bình quân hàng năm tăng mười tám phần trăm, con số này không tính là quá tốt đối với những xí nghiệp nhỏ và trung, nhưng đối với một tập đoàn đa quốc gia mà nói thì, con số này đã đủ để làm cho người ta khiếp sợ rồi.

Bởi vì tập đoàn lớn phát triển thì đã theo chiều hướng hoàn thiện, có muốn tiến lên nữa cũng rất khó.

Cũng chính vì báo cáo tài vụ mấy năm nay của tập đoàn Tiêu Thị đã đủ đẹp mắt, giá cổ phiếu không ngừng bay lên, giá thị trường của tập đoàn Tiêu Thị tăng lên hai mươi phần trăm, con số này từng được truyền thông trong và ngoài nước đưa tin rất nhiều lần.

“À!” Ông Tiêu cười lạnh một tiếng, vẻ mặt cuồng phong bão táp.

Nhuận Trạch tiếp nhận tập đoàn Tiêu Thị, tuy không thể làm được đến mức đặc sắc như Cảnh Nam, nhưng nếu duy trì phát triển ổn định thì tuyệt đối không có vấn đề gì. Nhưng những người trong hội đồng quản trị của công ty bất ngờ ra mặt như vậy, đã làm đảo lộn kế hoạch của ông ấy!

Tiêu Cảnh Nam lại nói tiếp: “Vả lại đám giám đốc Lý bọn họ chỉ chiếm mười lăm phần trăm cổ phần, tám mươi lăm phần trăm cổ phần còn lại nằm ở nhà họ Tiêu, ông là đại cổ đông, ông được hưởng quyền khống chế tuyệt đối, không đến nỗi bị bọn họ cản trở đấy chứ?”

“Nhóm các cô cháu, bác cả cháu và đám giám đốc Lý đứng cùng phe, bọn họ yêu cầu đưa cháu lên làm chủ tịch lại một lần nữa, cháu dám nói chuyện này không liên quan đến cháu không?” Ông Tiêu lạnh giọng hỏi.

Hai mươi lăm phần trăm cổ phần của nhà lão tam, lại cộng thêm ba phần trăm từ chỗ Cảnh Nam, và trong tay ông ấy có hai mươi mốt phần trăm, mới là có bốn mươi chín phần trăm.

Còn đám con gái của ông ấy cộng lại vừa khéo là năm mươi mốt phần trăm, áp qua ông ấy.

Biết sớm thì ông ấy không nên chia cổ phần ra như vậy nữa!

Nghe thấy vậy, Tiêu Cảnh Nam bật cười, gương mặt hiện lên vẻ châm chọc: "Ông nội thế này là xử oan cháu rồi, trong tay cháu chẳng có tí cổ phần nào, làm cái chức chủ tịch này thì có ý nghĩa gì?

“Đám cô cháu muốn cho cháu tiếp tục làm chủ tịch, cũng chỉ vì cháu có thể làm cho bọn họ kiếm được đống tiền mà thôi, đây là bản tính của con người, chắc là ông nội cũng rất rõ chứ nhỉ?”

Vẻ mặt ông Tiêu âm tình bất định, một lúc sau ông ấy mới nói: “Cháu làm trợ lý chủ tịch, ông không truy cứu chuyện cháu tự tiện tham ô công quỹ nữa, cộng thêm trả lại cháu ba phần trăm cổ phần trước đó! Giờ cháu đã thỏa mãn rồi chứ?”

Một câu cuối cùng gần như là bật ra từ trong cổ họng.

“Cháu có tham ô công quỹ hay không, trong lòng ông nội và cháu đều biết rõ ràng, ông không cần lấy cái này ra nói chuyện nữa.” Tiêu Cảnh Nam nói: “Còn về ba phần trăm cổ phần, cháu cũng không cần nữa đâu, vì tí tiền như thế mà đánh đổi cả đời của cháu, không đáng.”

Sắc mặt ông Tiêu xanh mét.

“Đúng lúc, mẹ cháu vừa nói với cậu cháu về tình hình gần đây của cháu, cậu cháu nói, chỗ cậu ấy đang thiếu một chân cảnh vệ, bảo cháu qua. Còn bảo là với năng lực của cháu, tương lai ít nhất cũng phải là một thiếu tướng, so với thương nhân trên người đầy mùi tiền thì được người ta kính trọng hơn nhiều.” Tiêu Cảnh Nam làm như không nhìn thấy sắc mặt của ông ấy, anh tiếp tục nói.

Vẻ mặt ông Tiêu âm trầm và có xu thế mưa gió nổi lên: “Không hổ là người của nhà họ Tiêu ta, tốt lắm!”

Truyện convert hay : Hoắc Gia, Phu Nhân Lại Đi Cầu Vượt Bày Quán

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện