Xin Hãy Tha Cho Tôi

Tôi Có Chuyện Cần Nói Với Mặc Tinh


trước sau

“Tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi, em đừng lo.” Ánh mắt của Tiêu Cảnh Nam dừng trên người cô, giọng nói anh có vẻ dịu dàng hơn so với bình thường.

Mặc Tinh rút ra một tờ khăn giấy, lau mồ hôi trong lòng bàn tay. Cô ừ một tiếng, nhưng trái tim lại đập thình thịch không ngừng.

Mấy chục bảo vệ đi tới, ngăn các phóng viên sang một bên, lúc này nhóm Mặc Tinh mới xuống được xe và đi vào tòa án.

An Thiếu Sâm đang đứng ngoài tòa án, sau khi thấy bọn họ đi tới, anh ta không thèm nhìn những người khác mà đi thẳng đến trước mặt Mặc Tinh.

“Cậu An có việc gì?” Tiêu Cảnh Nam tiến lên một bước, đứng giữa anh ta và Mặc Tinh.

Trong đôi mắt màu hổ phách của An Thiếu Sâm hiện lên vẻ âm trầm, anh ta đưa tay ra tính đẩy Tiêu Cảnh Nam ra, nhưng không có thành công, vẻ âm trầm trong mắt càng tăng thêm: “Làm phiền tổng giám đốc Tiêu nhường một chút, tôi có chuyện cần nói với Mặc Tinh.”

“Cậu An có lời gì muốn với bạn gái tôi, thì nói với tôi cũng vậy mà.” Vẻ mặt Tiêu Cảnh Nam không thay đổi.

Bốn mắt nhìn nhau, giương cung bạt kiếm, trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng nồng nặc.

“Tôi không có gì hay để nói với anh cả.” Mặc Tinh bước ra từ sau lưng Tiêu Cảnh Nam, gương mặt hờ hững nói với An Thiếu Sâm một câu, sau đó đi vào tòa án.

An Thiếu Sâm đi nhanh vài bước, tiến lên nắm lấy cánh tay cô: “Mặc Tinh, cô xin lỗi Sơ Tuyết đi, em ấy sẽ rút đơn kiện!”

“Buông tay ra.” Ánh mắt Mặc Tinh hiện lên sự chán ghét.

Tiêu Cảnh Nam vốn định tiến lên, nhưng sau khi nhìn thấy cảnh này, anh lại lùi về vị trí cũ.

“Cảnh Nam, cậu giảo hoạt nhá!” Trương Hàn khoác tay lên vai anh, tiến đến bên tai anh rồi nói: “Bị người mình yêu đính thân từ chối, chắc chắn là khó chịu hơn nhiều so với việc bị bạn trai của người mình yêu từ chối! Cậu An thật là đáng thương!”

Tiêu Cảnh Nam đưa một tay ra, ghét bỏ đẩy anh ta ra: “Cậu thấy anh ta đáng thương, cậu có thể đi qua làm bạn trai của anh ta, tôi không ngại đâu.”

“Tôi không cần nhá, người ta chỉ thích cậu.” Trương Hàn nhéo cổ họng nói, sau đó phóng một cái mị nhãn đến anh.

An Thiếu Sâm bị ánh mắt của Mặc Tinh đâm cho đau, anh ta chỉ sững sờ một lúc thôi, đã bị Mặc Tinh đi qua rồi.

Anh ta đưa mắt nhìn bàn tay trống không, vậy mà vừa phẫn nộ vừa bất lực: “Vốn là em đã làm sai, em đã tông tàn phế chân của Sơ Tuyết, em xin lỗi em ấy một tiếng không phải là chuyện hiển nhiên sao? Em cứ phải giữ giọng điệu này, rồi làm cho nửa đời sau của mình phải sống trong tù, em mới vui sao?”

“A!” Mặc Tinh cười lạnh một tiếng, bây giờ cô lười phải nói chuyện với anh ta, cô quay người lại rồi đi vào trong tòa án.

An Thiếu Sâm bước nhanh theo cô, anh ta vừa sốt ruột vừa không kiên nhẫn bắt lấy cổ tay cô.

Nhưng mà trước khi anh ta chạm được vào Mặc Tinh, cô đã dừng bước, quay người đối diện với anh ta, kéo ra một khoảng cách giữa hai người.

“Em gái anh vẫn đang ở bên trong chứ? Anh quấn lấy tôi như thế này, anh không sợ cô ta hiểu nhầm à?” Trên khuôn mặt Mặc Tinh hiện lên vẻ châm biếm và chán ghét.

Tiêu Cảnh Nam nhìn cảnh này, ánh mắt trầm xuống, bàn tay buông bên phải gõ vào người một chút.

Thấy vậy, Trương Hàn chậc một tiếng, vẻ mặt xem kịch vui.

An Thiếu Sâm nắm chặt tay thành quyền, sắc mặt khó coi thu tay về: “Em phải suy nghĩ kỹ đi, nếu em đi vào tòa án, kết quả xét xử mà đi ra thì không dễ thay đổi đâu!”

Anh ta nói nhẹ nhàng hơn, thậm chí còn ẩn chứa vài phần cầu xin: “Chỉ là xin lỗi một tiếng thôi mà, em…”

“Chuyện của tôi không cần anh lo.” Mặc Tinh nhíu mày, mất kiên nhẫn cắt ngang lời anh ta, sau đó cô không cho anh ta cơ hội dây dưa nữa, bước nhanh đi vào tòa án.

Tiêu Cảnh Nam nhìn An Thiếu Sâm với ánh mắt thâm thúy, độ cong nơi khóe miệng như có như không. Lúc đi qua An Thiếu Sâm, anh dừng lại và nói: “Cậu An có chuyện nghĩ sai rồi.”

An Thiếu Sâm nhíu mày: “Tổng giám đốc Tiêu có ý gì?”

“Ý trên mặt chữ.” Tiêu Cảnh Nam nói: “Điều kiện mà Sơ Tuyết đồng ý rút đơn kiện không chỉ là xin lỗi một tiếng, còn có thêm một điều kiện khác nữa: Yêu cầu Mặc Tinh dừng trị liệu chân.”

Nghe vậy, An Thiếu Sâm lập tức phủ định: “Không thể nào! Tổng giám đốc Tiêu không cần phải lấy việc nhỏ này ra lừa tôi, Sơ Tuyết lương thiện như nào, tôi là người rõ hơn ai hết!”

“Ồ.” Tiêu Cảnh Nam cũng không nói thêm gì nữa, anh đi vào trong cùng với hai người Trương Hàn và Hứa Thư
Di luôn.

An Thiếu Sâm nhìn hành lang vắng vẻ trong chốc lát, anh ta chỉ thấy cơn giận đang lan khắp tứ chi bách hải và sắp làm anh ta nổ tung rồi.

Sơ Tuyết hiền lành tốt bụng, hai năm trước nể tình bạn bè với Mặc Tinh, không khởi tố Mặc Tinh, chỉ khiến cô ngồi tù hai năm mà thôi.

Không ngờ, sau khi ra tù Mặc Tinh không hề biết hối cải, lại còn cố hết sức quyến rũ Tiêu Cảnh Nam, phá hoại cuộc liên hôn của hai nhà An, Tiêu!

An Thiếu Sâm siết chặt nắm đấm, đôi mắt hiện lên vẻ đau khổ và rối rắm. Một người phụ nữ tâm địa rắn rết không biết xấu hổ như thế, đi tù cũng đáng đời, căn bản không đáng để anh ta đồng tình và thương nhớ!

Anh ta nhắm mắt lại, hít thở một hơi thật sâu, nắm đấm dần thả ra, vẻ mặt đã khôi phục lại như bình thường.

“Tinh Tinh!” Cả gia đình nhà họ Mặc cũng đang ở đây, vừa thấy Mặc Tinh đi vào, Mặc Lôi nhảy một chân đến trước mặt cô, anh ấy lo lắng nói: “Em có nắm chắc phần thắng không?”

Còn chưa đợi Mặc Tinh trả lời, anh ấy đã vội nói: “An Sơ Tuyết tâm địa như ong bắp cày, với cái trình độ này của em thì kiếp sau cũng không chơi lại cô ta!”

""Nhân lúc phiên tòa chưa bắt đầu, em mau đi đi, sau đó… sau đó, giờ em mau đi đặt vé máy bay, ra nước ngoài, đến lúc đó cảnh sát ra nước ngoài bắt người thì cũng không dễ bắt… đâu nhỉ?"

Lần đầu tiên anh ấy hận mình là sống ngu ngốc, đến cả cái vấn đề cơ bản như này cũng không rõ!

“Anh, anh đừng lo, không sao đâu.” Mặc Tinh nói: “Chân anh vẫn chưa khỏi, anh mau ngồi xuống đi.”

Mặc Lôi không thả lỏng được, rõ ràng anh ấy không tin: “Không sao thật chứ?”

“… Tiêu Cảnh Nam bảo là đã sắp xếp ổn thỏa rồi.” Mặc Tinh khẽ nhíu mày, thực ra cô còn không biết rốt cuộc vụ tai nạn xe cộ năm đó là như thế nào, hơn nữa bây giờ lòng cô cũng đang hơi loạn.

Nghe vậy, Mặc Lôi bùng nổ luôn: “Anh ta bảo đã sắp xếp ổn thỏa rồi, xong em tin luôn à? Ngộ nhỡ anh ta lừa em, chứ anh ta đã thông đồng với An Sơ Tuyết từ trước rồi thì sao?”

Vu Tĩnh Vận cũng đi tới, có thể là do bà ấy đã khóc quá lâu, mắt bà ấy sưng húp rồi.

Lúc này vừa nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy của Mặc Tinh, nước mắt của bà ấy liền rơi xuống: “Tinh Tinh, mẹ nghe Thiếu Sâm nói với mẹ là, để con xin lỗi Sơ Tuyết, con bé sẽ không kiện con nữa! Hay là con đi xin lỗi Sơ Tuyết một tiếng đi?”

“Chuyện của tôi, tôi sẽ tự giải quyết, không phiền bà Mặc quan tâm.” Mặc Tinh hờ hững nói.

“Sao con không hiểu ra vậy?” Trong giọng nói của Vu Tĩnh Vận đã mang theo giọng nghẹn ngào: “Mẹ đều là vì tốt cho con mà! Vụ tai nạn xe cộ vốn là lỗi của con, con xin lỗi Sơ Tuyết cũng là chuyện nên làm!”

“Con nói con không xin lỗi, đến lúc đó thẩm phán đưa ra kết quả, rồi phán cho con mười mấy hai mấy năm tù, lúc đó con phải làm sao? Bây giờ con mới hai mươi tuổi, nếu ngồi tù lâu như vậy, đời này liền bị hủy rồi!”

Mặc Tinh tức đến nỗi bật cười, cô gằn giọng chất vấn: “Đều là vì tốt cho tôi ư? Vậy thì bà không cần vì tốt cho tôi nữa, tôi không nhận nổi cái sự quan tâm này!”

Vu Tĩnh Vận ngơ ngác nhìn cô, nước mắt xoạch xoạch xoạch rơi xuống: “Tinh Tinh, con…”

“Phiên tòa sắp bắt đầu rồi, anh, em đi qua trước đây.” Mặc Tinh không nhìn bà ấy nữa, cô nói với Mặc Lôi một tiếng, sau đó liền đi đến chỗ Tiêu Cảnh Nam.

Thật là nực cười!

Vì Tiêu Cảnh Nam và An Sơ Tuyết, cô mới lưu lạc đến bước đường này, bây giờ cô lại phải nhờ cậy Tiêu Cảnh Nam, mới có thể chứng minh bản thân trong sạch khi An Sơ Tuyết kiện cô!

Truyện convert hay : Hồng Mông Thiên Đế

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện