Xin Hãy Tha Cho Tôi

Xin Thầy Cho Em Thêm Một Cơ Hội Nữa!


trước sau

Thực tập sinh ngượng ngùng lắc đầu, nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc trộm Mặc Tinh, cuối cùng thật sự là không kìm được lòng hiếu kỳ, cô ta hỏi: “Cô An là tiểu tam thật à? Cô ấy đã lên kế hoạch suốt từ lúc mười lăm tuổi đến mười tám tuổi để vu cáo hãm hại cô thật sao?”

Lạch cạch.

Vừa khéo, cửa phòng làm việc mở ra vào đúng lúc này.

“Tôi có từng nói với cô là đừng thăm dò việc riêng tư của người bệnh không?” Lục Ngôn Sầm đi vào, trên khuôn mặt luôn dịu dàng lộ ra vẻ lạnh nhạt.

Thực tập sinh lập tức tái mét mặt, sau đó run run đứng lên: “Lục… thầy Lục.”

“Cô liên lạc với giáo viên hướng dẫn trường các cô một chút, bảo anh ta sắp xếp một thầy hướng dẫn mới cho cô.” Lục Ngôn Sầm chưa đótng cửa, anh nói: “Đi đi.”

Thực tập sinh sốt ruột đến nỗi đỏ bừng mặt: “Thầy Lục, em bảo đảo đây là lần cuối, xin thầy cho em thêm một cơ hội nữa!”

Cô ta quay đầu nhìn về phía Mặc Tinh, vừa bối rối vừa ủy khuất: “Cô Mặc, tôi thật sự chỉ là nhất thời tò mò chứ không có ý khác, tôi xin lỗi lỗi, được không?”

“Bây giờ cô đi ra, hay là để tôi điền không đạt lên giấy thực tập của cô?” Lục Ngôn Sầm nói.

Thực tập sinh lau nước mắt, vội vàng cúi mình: “Xin lỗi thầy Lục, giờ tôi đi ngay…”

Cô ta lại nhìn Lục Ngôn Sầm một cái, thấy anh ấy không có ý tứ thay đổi quyết định, cô ta đành phải đi ra ngoài trong sự tâm không cam tình không nguyện.

“Vừa nãy tôi tiếp một bệnh nhân, để cô chờ lâu rồi.” Lục Ngôn Sầm rót ít nước vào cái cốc dùng một lần, rồi đưa đến trước mặt Mặc Tinh, sau đó anh ấy cầm cốc nước của anh ấy lên, uống vài ngụm.

Mặc Tinh nói: “Tôi cũng vừa đến không lâu.”

“Vừa nãy cô có cảm thấy tôi quá vô tình không?” Lục Ngôn Sầm đặt cốc nước xuống rồi hỏi.

Mặc Tinh: “Bác sĩ Lục làm như vậy, chắc chắn là có lý do của mình.”

Lục Ngôn Sầm mỉm cười: “Bác sĩ, cái ngành này không chỉ cần kỹ thuật, mà còn cần y đức, đây không phải lần đầu tiên cô ta làm thế.”

“Ừ.” Trước giờ Mặc Tinh không thích tùy tiện bình phẩm về người khác: “Lát nữa kiểm tra hay như nào?”

“Bây giờ cũng được.” Lục Ngôn Sầm nói.

Anh ấy ngồi xổm xuống kiểm tra cho Mặc Tinh, anh ấy hơi ngạc nhiên, sau đó anh ấy lại kiểm tra lại một lần nữa, vẫn là kết quả giống như vậy: “Chân của cô phục hồi tốt hơn tôi tưởng tượng, cứ theo cái đà này, làm một cuộc phẫu thuật nhỏ nắn lại vị trí của đầu khớp, sau đó lại châm cứu thêm vài lần để trị liệu là ổn ổn đấy.”

“… Bác sĩ Lục bảo ổn ổn, là chỉ tôi bình phục được tương đương với người bình thường sao?” Mặc Tinh dừng một chút, mới kìm nén vui mừng rồi hỏi.

Lục Ngôn Sầm đứng lên, cất dụng cụ kiểm tra đi, rồi mỉm cười gật đầu với cô: “Chúc mừng cô, cô Mặc!”

Nghe vậy, Mặc Tinh khẽ nhếch môi, sau đó tiếp tục kéo ra một độ cong lớn, ý cười hiện lên trong đôi mắt cô.

Có thể bình phục…

Chân của cô có thể bình phục!

Chẳng mấy chốc, cô có thể nhảy được rồi!

“Vụ kiện thắng lợi, bây giờ lại có một tin tốt như này, hôm nay cô Mặc đúng là song hỉ lâm môn nhé!” Lục Ngôn Sầm nhìn đồng hồ, rồi mỉm cười nói: “Vừa khéo bây giờ là trưa rồi, mẹ tôi và bác cả tôi đã nấu một bàn đồ ăn bảo là để chúc mừng cô, cô có nể mặt không?”

Mặc Tinh phải kiềm chế lắm mới kìm lại được độ cong nơi khóe miệng, cô gật đầu.

Cô đã mua ít hoa quả, rồi lại xách hai chai rượu vang đi về nhà họ Lục với Lục Ngôn Sầm.

“Đây chẳng phải là cô gái nhỏ lần trước đó sao? Thế mà Tiểu Sầm còn lừa cô, bảo là không phải bạn gái!” Người trong tiểu khu vẫn nhiệt tình như cũ.

Lục Ngôn Sầm mỉm cười nói: “Cháu lừa ai cũng không thể lừa cô! Cô nghĩ xem, nếu cô ấy mà là bạn gái cháu thật, với tính cách của bác cả cháu, thì chẳng phải cả tiểu khu đều biết cháu đã có bạn gái rồi à? Có khi còn lan truyền đến nỗi cháu còn có cả con rồi cơ!”

“Cái này cũng đúng.” Người đó cười ha ha, cô thấy cô gái này rất xinh, cháu phải nắm chặt cơ hội đấy."

Lục Ngôn Sầm mỉm cười, cũng không giải thích nhiều.

Toàn bộ hành trình, Mặc Tinh cúi đầu nhìn chân của người khác, chỉ cần nghĩ tới chuyện qua một thời gian nữa thôi là cô có thể giống như người bình thường, độ cong nơi khóe miệng của
cô có kìm thế nào cũng không kìm được.

Mãi đến khi quai hàm cười đến mỏi nhừ, cô mới buộc lòng thu lại độ cong nơi khóe miệng.

Ting!

Thang máy đã tới nơi, hai người đi ra khỏi thang máy.

“Cô Mặc, lát nữa cô đứng đây trước đã, đừng nhúc nhích nhé.” Khi đi đến cửa nhà họ Lục, Lục Ngôn Sầm quay đầu lại nói với Mặc Tinh một câu, sau đó mới đưa hoa quả và rượu vang cho cô.

Mặc Tinh khẽ nhíu mày, sau đó cô gật đầu, dừng bước.

Lục Ngôn Sầm đi đến cửa nhà họ Lục, anh ấy nhìn sang cô, chắc chắn là không nhìn thấy cô, sau đó anh ấy mới đi gõ cửa.

“Bác tới đây bác tới đây.” Chắc chắn là Tiểu Sầm dẫn Tinh Tinh về rồi!" Giọng nói của thím Lưu truyền tới xuyên qua cả cửa phòng, tiếp sau đó cửa phòng lạch cạch một tiếng, mở ra.

Cửa chỉ mở một đường nhỏ, thím Lưu nhô đầu ra, nhìn trái nhìn phải, sốt ruột nói: “Tinh Tinh đâu? Chẳng phải bác đã bảo là bác đã nấu một bàn đồ ăn, để sau khi cháu khám cho Tinh Tinh xong thì đưa con bé về à?”

“Thái hậu bớt giận.” Lục Ngôn Sầm do dự nói: “Tiểu nhân không cẩn thận quên mất…”

Bốp!

Thím Lưu tát một cái vào đầu anh ấy: “Thằng nhóc thối, bác đã gọi cho cháu mấy cuộc điện thoại, gửi mấy tin nhắn, cháu đã cam đoan với bác thế nào hả?”

“Thế cháu quên rồi thì phải làm sao?” Lục Ngôn Sầm nhíu mày lấy điện thoại ra: “Bây giờ cháu gọi điện cho cô Mặc, cô ấy đi nhanh tới chắc là cũng không tốn nhiều thời gian đâu.”

Thím Lưu chống nạnh, tức giận nói: “Bây giờ gọi điện, đợi khi Tinh Tinh tới thì cơm đã nguội hết rồi!”

Một trận tiếng bước chân truyền tới, trên đầu thím Lưu lộ ra đầu của bà Lục, bà ấy cũng giống thím Lưu, nhìn xung quanh, sau đó rất là ngạc nhiên nói: “Không đưa người về thật à?”

Lục Ngôn Sầm gật đầu, sau đó anh ấy còn chưa kịp mở miệng, bà Lục đã phanh một cái, đóng cửa lại.

“Chút chuyện nhỏ này cũng không làm xong, cần cháu có lợi ích gì, thảo nào solo nhiều năm như vậy, đến cả một cô gái cũng không dẫn về được! Lúc nào Tinh Tinh tới, thì lúc đó cháu lại vào nhé!”

Mặc Tinh đi tới, nhỏ giọng hỏi: “Hay là anh nói với mẹ anh và thím Lưu đi, nói là tôi tới rồi.”

“Đừng vội, để đồ xuống đất trước đã, nặng.” Lục Ngôn Sầm tiếp được đồ trên tay cô, rồi để xuống đất.

Anh ấy lại gõ cửa, giọng nói đã uể oải lắm rồi: “Mẹ, bác cả, sáng nay con đã làm mấy cuộc phẫu thuật, bây giờ con đói lắm, hai người cho con vào nhà ăn cơm trước, sau đó hôm khác lại hẹn với cô Mặc, được không?”

Mặc Tinh: “…”

Không nhìn ra bác sĩ Lục còn diễn giỏi nữa.

Nhưng mà cô thật ra không hiểu, anh ấy làm thế này là có ý gì.

“Một cái chuyện nhỏ như vậy mà cũng không làm được, còn ăn cơm gì hả? Con đi ra ngoài rồi tùy tiện mua chút gì đó ăn đi, không đói chết là được.” Giọng nói thoải mái của bà Lục truyền ra.

Ngay sau đó, giọng của thím Lưu cũng vang lên: “Những món này là làm cho Tinh Tinh, không phải làm cho cháu!”

“Cô thấy chưa?” Lục Ngôn Sầm quay đầu nhìn Mặc Tinh, nhẹ nhàng nói: “Luôn có người yên lặng dõi theo cô, đừng bi quan như vậy, không tốt cho sức khỏe.”

Mặc Tinh khẽ nhếch môi, cô ngạc nhiên.

Vừa rồi, anh ấy diễn như vậy là để nói cho cô biết, không phải là không ai yêu cô?

Truyện convert hay : Trọng Sinh Tám Vạn Năm

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện