“Ừm.” Vu Tĩnh Vận gượng cười đồng ý, nhưng nụ cười đó lại còn khó coi hơn cả khóc.
Mặc Tinh nhìn theo bóng dáng cả bà ấy, không biết sao, trong lòng cô rất khó chịu, mí mắt phải giật giật mấy cái.
Loại cảm giác này làm cô bất an, trái tim không khống chế được đập nhanh, cô ấn mí mắt phải, ý đồ ngăn mí mắt phải nhảy lên, nhưng hoàn hoàn không có tác dụng.
“Mẹ có chứng uất ức, tại sao không nói cho con biết?” Mặc Tinh đi tới bên cạnh va ly, dọn đồ với bà ấy.
Ánh mắt Vu Tĩnh Vận lóe lên, bà ấy chột dạ nói: “Con đừng động vào nữa, mẹ nhớ là ngay cả quần áo con còn không gấp được, giờ đã sắp xếp rồi, mẹ còn phải sắp xếp một lượt nữa.”
Bà ấy cúi đầu, căn bản không có nhìn Mặc Tinh, vẻ mặt rất bối rối.
“Bây giờ con biết rồi.” Mặc Tinh cụp mắt nói.
Vu Tĩnh Vận dừng lại động tác trong tay, nước mắt rơi xuống: “Đúng vậy, con ở trại giam hai năm, ở câu lạc bộ Dream mấy tháng, chắc chắn đã làm không biết việc về mặt này.”
Bà ấy giơ hai tay lên che mặt, nước mắt theo kẽ tay chảy ra, khóc không thành tiếng: “Đều… đều tại mẹ, những cái này đều là… đều là lỗi của mẹ, nếu mẹ phát hiện bố con có chủ ý xấu sớm một chút, thì cũng không đến nỗi…”
“Tất cả đã qua rồi, đừng nói nữa.” Mặc Tinh đứng dậy, lấy vài tờ khăn giấy, đi qua đưa cho bà ấy: “Được rồi, chứng uất ức là chuyện lớn như thế, sao mẹ không nói cho con biết?”
Vu Tĩnh Vận cầm tờ khăn giấy lau nước mắt, bình tĩnh lại một lúc, mới cười khổ nói: “Cũng không phải là chuyện to tát gì, nói với con làm gì.”
“Mấy lần khi con nằm bên bờ sinh tử, người làm mẹ như mẹ không ở bên cạnh lại còn bỏ đá xuống giếng, bây giờ mẹ mắc phải một chứng uất ức nho nhỏ, làm gì mẹ có mặt mũi khiến con thông cảm với mẹ vì chuyện này cơ chứ?”
Trầm mặc.
Mặc Tinh nói: “Nhà chúng ta náo loạn đến nỗi tan rã như hiện tại, có lỗi của An Sơ Tuyết, có lỗi của con,cũng có lỗi của mẹ và bố, tất cả đều có lỗi, mẹ không cần ôm hết cái sai lên người mình.”
“Mẹ…” Vu Tĩnh Vận nói ra một chữ, liền nuốt xuống những chữ còn lại, bà ấy lắc đầu nói: “Con không hiểu, những chuyện này đều là lỗi của mẹ, nếu không phải là mẹ quá ngốc, quá dễ bị dao động, quá vô năng, cũng…”
Bà ấy càng nói thì tiếng càng nhỏ, đến cuối cùng, Mặc Tinh không còn nghe rõ bà ấy đang nói gì nữa rồi.
“Vừa rồi mấy câu sau mẹ nói gì đó?” Mí mắt phải nhảy lên vài cái liền dừng lại, nhưng trong lòng Mặc Tinh thì vẫn có một chút bất an như cũ.
Vu Tĩnh Vận hít mũi, cố gắng cong môi: “Không sao.”
Dưới lầu.
Mặc Vệ Quốc và Tiêu Cảnh Nam chia ra ngồi trên sô pha ở hai bên cái bàn, trên bàn hương trà lượn lờ, thấm vào ruột gan.
“Đây là Tín dương mao tiêm mà tôi mới có được, nếm thử xem thế nào.” Mặc Vệ Quốc bê cốc trà lên thổi thổi, nhấp một ngụm nhỏ, nét mặt hiện ra vẻ hài lòng, nhưng ánh mắt lại tỉnh bơ dừng trên người Tiêu Cảnh Nam.
Trong ánh mắt của ông ta, Tiêu Cảnh Nam bê cốc trà lên, nếm một ngụm, động tác mây bay nước chảy, mang theo sự kiêu ngạo mà người bên cạnh khó mà học được.
Anh ngậm một lúc, mới từ từ nuốt xuống, cảm thán một tiếng: “Trà ngon.”
“Cảnh Nam quả là hiểu trà.” Nghe thấy lời khen của anh, Mặc Vệ Quốc mới hơi thở phào nhẹ nhõm: “Bình thường A Lôi toàn là mồm trâu, căn bản không biết thưởng thức, lãng phí đồ tốt của tôi!”
Tiêu Cảnh Nam lại uống thêm hai ngụm nữa, anh đặt cốc trà xuống: “Theo như tôi được biết, cậu Mặc rất thích sưu tầm đồ cổ, không chỉ sưu tầm, còn biết làm giám định, người là chuyên gia giám định cũng phải khen một câu.
Nếu để tôi và anh ấy so tài giám định đồ cổ, kia căn bản không khả thi.”
“Chỉ là một số sở thích ném tiền đi, không có ý nghĩa gì cả.” Mặc Vệ Quốc lơ đễnh nói.
Tiêu Cảnh Nam ngả người ra sau, dựa lên sô pha: “Sao lại không có ý nghĩa cơ chứ? Chuyện gia khảo cổ với cả ông chủ của thị trường đồ cổ, thầy giám định đồ cổ… không biết là bao nhiêu người muốn có một cặp nhãn lực tốt như thế.”
“Nếu nó thật sự có thể bỏ chút năng lực đó vào chuyện làm ăn, thì đương nhiên là tôi mừng.” Mặc