Phía trên Mặc Tinh mặc một chiếc áo lông dê màu trắng, dưới ánh đèn trắng ở hành lang, dấu hôn màu đỏ chi chít trên cổ cô, cùng màu da cô với cả quần áo hình thành nên sự đối lập rõ nét.
Giống như trên tờ giấy trắng đột nhiên có một điểm đen, Mặc Lôi thấy thì cực kỳ chói mắt, chói đến đau mắt.
Mặc Tinh bị anh ấy nhìn thì có hơi xấu hổ, cô đưa tay ra che cổ áo theo bản năng, nhưng như thế lại có hơi giấu đầu hở đuôi, cô mất tự nhiên ho khan một tiếng, sau đó lại để tay xuống.
Bởi vì cô bị túm ra, cửa phòng mở ra, Mặc Lôi không dám tin cộng với vô cùng đau đớn, anh ấy nhìn Mặc Tinh một lúc, sau đó nhìn vào phòng theo cánh cửa đang mở rộng.
Trên chiếc giường lớn màu hồng thiếu nữ, Tiêu Cảnh Nam thản nhiên ngồi trên giường.
Trên người anh đang đắp chiếc chăn màu lam từng chuyên thuộc về Mặc Tinh, nửa người trên để trần có vài vết cào nổi bật.
Còn dưới sàn nhà cạnh giường, còn rơi lả tả vài món nội y của nam nữ, ái muội lại xen lẫn *, liếc mắt là có thể nhìn ra vừa rồi đã xảy ra cái gì.
Mặc Tinh căng thẳng, cô lập tức đi đóng cửa phòng lại, nhưng Mặc Lôi đã nhanh chóng đá văng cửa phòng ra: “Tiêu, Cảnh, Nam!”
“Anh tốt lành.” Tiêu Cảnh Nam nhìn anh ấy, rồi gật nhẹ đầu ra hiệu.
“!” Mặc Lôi nổi da gà, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng: “Tôi không khỏe, không khỏe một tí nào! Anh, cái đồ hồ ly tinh thối tha không biết xấu hổ!”
Tiêu Cảnh Nam mong môi, giọng nói hơi lạnh: "Thật ra em cũng không khỏe lắm, anh thân là một người đàn ông, chắc anh biết cắt ngang người khác là một chuyện thất đức cỡ nào nhỉ? Nếu không phải vì anh thật sự là quá dốt, em cũng có chút nghi ngờ là anh đang cố ý.
“Đừng gọi tôi là anh, ai cho phép anh gọi tôi là anh?” Mặc Lôi tức giận quát: “Giờ mới tám rưỡi, anh đã đưa Tinh Tinh lên giường rồi, có biết xấu hổ không vậy?”
Tiêu Cảnh Nam cũng không cãi nhau, anh chỉ chậm rãi nói: “Sau này chuyện như thế này sẽ chỉ nhiều lên sẽ không ít đi, anh thích ứng sớm một chút thì hơn.”
Mặc Lôi thở mạnh: “Anh…”
“Không thích ứng cũng hết cách, em và Mặc Tinh đều trẻ tuổi, nội tiết tố dồi dào, loại chuyện này là không tránh được.
Đợi sau khi cô ấy chính thức trở thành vợ em, * là nghĩa vụ vợ chồng, càng không tránh được nữa.” Tiêu Cảnh Nam nói.
Ngoại trừ thối tha không biết xấu hổ ra, lúc này Mặc Lôi cũng không nghĩ ra từ khác để mắng Tiêu Cảnh Nam.
Anh ấy trừng mắt nhìn Tiêu Cảnh Nam, lồng ngực phập phồng dữ dội, nhất thời lại bị sự mặt dày của người sau chọc tức đến nỗi không nói nên lời.
“Anh, Tiêu Cảnh Nam anh ấy…” Hai người tranh chấp như này, bên cạnh vẫn còn một người giúp việc, Mặc Tinh đỏ mặt.
Cô kéo góc áo Mặc Lôi, muốn nói chuyện Tiêu Cảnh Nam bị bỏ thuốc.
Nhưng cô vừa mở miệng, đã bị Mặc Lôi xấu hổ ngắt lời: “Em đừng nói chuyện!”
Vừa nghe thấy cái mở đầu này, anh ấy liền biết Tinh Tinh muốn nói giúp cho Tiêu Cảnh Nam! Đứa em gái mà anh ấy cưng chiều trong lòng bàn tay bao nhiêu năm, thế mà bây giờ lại nói giúp cho người đàn ông khác… Tiêu Cảnh Nam, tên hồ ly tinh thối không biết xấu hổ này, cũng không biết anh ta đã rót lời ngon tiếng ngọt gì cho Mặc Tinh!
Mấy lần Mặc Tinh muốn giải thích, nhưng Mặc Lôi hoàn toàn không nghe, cả quá trình đều căm tức nhìn Tiêu Cảnh Nam.
“Anh cố tình cắt ngang tôi và Mặc Tinh, chắc không phải là ghen tị em khỏe hơn anh đấy chứ?” Tiêu Cảnh Nam nhướng mày, ung dung nói.
Mặc Lôi tức đến nỗi mặt xanh mét: “Qủy mới ghen tị anh!”
“Cơ thể không khỏe, là phải đi khám bác sĩ, thật sự không được, thì uống thuốc tráng dương cũng được, không cần phải quấy rầy hạnh phúc của em gái như vậy.” Tiêu Cảnh Nam tiếp tục nói.
Mắt thấy hai người càng nói càng vô lý, khuôn mặt Mặc Tinh lúc đỏ lúc trắng, cô ngắt lời hai người đang cãi nhau: “Đủ rồi.”
Cô quay đầu nhìn về phía Mặc Lôi, thấp giọng nói: “Mẹ đã bỏ thuốc Tiêu Cảnh Nam… anh đi đi, anh cãi nhau như thế này sẽ chỉ khiến em lúng túng thôi.”
“Không có việc gì mẹ cho tên khốn này uống thuốc gì cơ chứ?” Mặc Lôi kinh ngạc nói.
Bên cạnh, thỉnh thoảng người giúp việc lại ngẩng đầu lên, lén nhìn vào trong phòng, ánh mắt lại có hơi mơ màng,