"Em cũng dậy rồi mà, đi xuống ăn cũng thế." Mặc Tinh hỏi: "Chị dâu và mấy đứa nhỏ đâu?"
Mặc Lôi nói chuyện với cô, nhưng ánh mắt thì lại nhìn Tiêu Cảnh Nam: "Vẫn chưa dậy, lát nữa ăn sau."
Nói xong, anh ấy liếc mắt nhìn bàn tay của Tiêu Cảnh Nam đang ôm eo Mặc Tinh, anh ấy nhíu mày, lời đã tới cổ họng rồi lại bị anh ấy cưỡng chế nuốt vào.
"Em đi ăn trước đi, anh lên tầng thay quần áo." Mặc Lôi nói với Mặc Tinh một câu, sau đó nhìn Tiêu Cảnh Nam rồi hừ mạnh một tiếng, đi lên tầng.
Lúc hai người đi vào phòng ăn, Mặc Vệ Quốc và Vu Tĩnh Vận đã tới rồi, sắc mặt của người trước trông khó coi, người sau thì sưng húp hai mắt, vẻ mặt ảm đạm.
"Đang bảo phải đi lên gọi hai đứa xuống ăn cơm đây, hai đứa đã xuống rồi!" Vừa trông thấy hai người, Mặc Vệ Quốc lập tức treo nụ cười lên.
Ông ta đứng lên, đặc biệt kéo ghế cho Tiêu Cảnh Nam.
Tiêu Cảnh Nam chưa ngồi, nhưng cũng không khách sáo, anh để Mặc Tinh ngồi xuống.
Khuôn mặt tươi cười của Mặc Vệ Quốc cứng lại trong nháy mắt, nhưng ngay đó lại kéo ghế ra lần nữa: "Cũng không biết cậu thích ăn gì, nên tôi chuẩn bị mỗi thứ một tí.
Nếu không có món cậu thích, thì tôi lại cho người đi mua."
"Ừm." Tiêu Cảnh Nam thờ ơ đáp một tiếng, ngồi lên ghế, trước tiên anh gắp cho Mặc Tinh món mà cô thích ăn.
Mặc Lôi thay quần áo xong đi vào phòng ăn, anh ấy trực tiếp kéo cái ghế bên cạnh Mặc Tinh ra rồi ngồi xuống.
Thấy Tiêu Cảnh Nam gawsk[ cho Mặc Tinh rất nhiều món, anh ấy không cam lòng yếu thế, lấy một phần món mà cô thích ăn ở trên bàn.
Mặc Tinh biết trong lòng anh ấy có cơn giận, nên cũng không có nói gì.
"A Lôi, đừng càn quấy!" Mặc Vệ Quốc trách cứ anh ấy một câu, sau đó nhìn sang Tiêu Cảnh Nam, dịu dàng nói: "Cảnh Nam à, chuyện tối qua là dì Vu của cậu không tốt.
Nhưng bà ấy làm như vậy chẳng qua là lo lắng cho tình cảnh của cậu và Tinh Tinh, không hề có ác ý, cậu thông cảm nhiều hơn nhé."
Vu Tĩnh Vận lấy khăn tay lau khóe mắt: "Chuyện tối qua là tôi nghĩ không cho đáo, không liên quan tới Tinh Tinh.
Cảnh Nam, cậu trách tôi cũng được, nhưng đừng làm khó...!làm khó Tinh Tinh."
Tiêu Cảnh Nam chậm rãi ăn đồ ăn, thỉnh thoảng gắp vài đũa rau cho Mặc Tinh, anh vẫn chưa lên tiếng trả lời.
"Xem bà nói cái kiểu gì này!" Mặc Vệ Quốc nói: "Bà làm như vậy là vì tốt cho bọn họ, hơn nữa Cảnh Nam tốt với Tinh Tinh như thế, sao lại trách bà với Tinh Tinh cơ chứ? Phải không, Cảnh Nam?"
Tiêu Cảnh Nam nuốt đồ ăn trong miệng, anh cầm khăn giấy lau khóe miệng vẫn chưa dính bất kỳ đồ nào: "Dạo gần đây tôi mới phát hiện, tôi rất ghét loại người chơi chiêu vì tốt cho tôi rồi tùy ý làm bậy."
Mặc Vệ Quốc cười mỉa hai tiếng: "Chuyện này đúng là dì cậu không đúng, nhưng dù sao thì bà ấy cũng là trưởng bối của cậu, cậu xem chuyện này có thể tha thứ cho bà ấy không?"
"Lần này cái mà Mặc phu nhân cho tôi uống là xuân dược, thế lần sau thì sao?" Tiêu Cảnh Nam thản nhiên nói: "Nghĩ nghĩ đúng là một chuyện khủng bố."
Anh vẫn không bỏ qua, vẻ mặt của Mặc Vệ Quốc biến ảo, sắc mặt rất là khó coi.
Mặc Tinh bỏ đũa xuống, nắm chặt góc áo, quay đầu nói: "Mẹ tôi..." không có cái gan đấy.
"Ăn thêm đi, bồi bổ sức khỏe." Tiêu Cảnh Nam múc cho cô một bát canh gà, ngắt lời cô.
Mặc Lôi lạch cạch một chút đặt đũa xuống bàn thật mạnh, sau đó đứng phắt dậy.
"Ngôi xuống." Mặc Tinh kéo góc áo anh ấy, thấp giọng nói.
Mặc Lôi siết chặt nắm đấm, tơ máu trong đôi mắt nhiều đến nỗi như đeo con ngươi màu đỏ: "Nhưng..."
"Ngồi xuống!" Mặc Tinh túm