"Giám đốc, cô cho thêm thêm vài ngày được không?" Đây là lần đầu tiên Mặc Tinh đi giục thanh toán, cô lo sự việc sẽ không suôn sẻ.
Lý Mỹ Anh liếc cô một cái, cứng rắn nói: "Đừng cò kè mặc cả với tôi, hoặc là bây giờ cô trả tôi phần tài liệu này, sau đó cô rời đi, hoặc là bây giờ cô lập tức di chuyển!"
Hoàn toàn không có cơ hội cò kè mặc cả.
Mặc Tinh cảm thấy chuyện này làm khó cô quá, nhưng cuối cùng cô vẫn đồng ý, sau đó cô chào Lý Mỹ Anh, đi đến bộ phận tài vụ tìm một đồng nghiệp mà Lý Mỹ Anh bố trí cho cô.
"Cô tìm Trác Thiên Hạo đúng không? Đợi một lát, tôi đi gọi anh ta." Người phụ nữ mập mạp nói.
Người phụ nữ đi tới mặt sau khu làm việc, vỗ bàn, sau đó dẫn một người đàn ông mặc comle đi giày da đeo kính tới.
Người đàn ông trông khoảng hơn ba mươi tuổi, đầu cua, nhìn có vẻ quy củ.
Sau khi trông thấy Mặc Tinh, anh ta yên lặng quan sát cô vài cái, sau đó chủ động vươn tay ra: "Chào cô, cô Mặc, tôi là Trác Thiên Hạo."
Nghe thấy vậy, người phụ ngạc nhiên, cô trợn tròn mắt đánh giá Mặc Tinh, cứ như thể đang nhìn sinh vật lạ vậy.
"Chào anh Hạo." Mặc Tinh mỉm cười rồi bắt tay với anh ta.
Trác Thiên Hạo gật đầu, thả tay ra rồi hỏi: "Thế bây giờ đi à?"
"Ừ." Thời gian không còn nhiều nữa, Mặc Tinh không muốn lãng phí một giây một phút nào, cô đi cùng người đàn ông ra ngoài.
Đợi sau khi hai người đi, người phụ nữ mới bịt miệng chạy đến trước mặt vài đồng nghiệp có quan hệ thân thiết, cô ta kìm chế kích động nói: "Cái cô gái trẻ ban nãy, chính là con gái tổng giám đốc Mặc, Mặc Tinh đấy! Chẳng giống tin đồn gì cả!"
Mấy người đó lại chẳng ngạc nhiên tí nào.
"Chuyện của Mặc Tinh, Tiêu Cảnh Nam với cả An Sơ Tuyết ầm ĩ to như thế, cô chưa nhìn thấy ảnh chụp của Mặc Tinh à? Hôm qua lúc cô ấy tới, tôi đã nhận ra cô ấy ngay rồi."
"Diện mạo trông giống như trong ảnh, chỉ là số không tốt lắm, phải đi tù hai năm rồi."
"Đúng thế, nếu vì vết nhơ này mà không gả được vào nhà họ Tiêu, thì cô ấy cũng thảm quá rồi!"
"Bây giờ chúng ta nói thử đi, tôi vẫn cảm thấy An Sơ Tuyết khủng bố đấy...!trời, may mà cô ta không phải bạn tôi, nếu không tôi bị bán đi rồi còn đếm tiền cho người ta đấy!"
Những lời bàn tán của mấy người đó lọt vào tai Mặc Tinh, cô không nghe rõ lắm, nhưng có thể có được hòm hòm.
Đổi lại là cô của hai năm trước, có lẽ cô sẽ đi chậm một chút, nghe xem người khác nói gì sau lưng cô, nhưng bây giờ cô đã nghe quen các tin đồn rồi, cô đã không còn quan tâm lời nói của người khác nữa.
Khi hai người đi thang máy xuống tầng một, vừa khéo gặp được Mặc Vệ Quốc định đi ra ngoài.
Trông thấy Mặc Tinh sóng vai đi ta ngoài với một người đàn ông lạ mặt, Mặc Vệ Quốc nhíu mày nói: "Vừa tới ngày đầu tiên, con không chăm chỉ đi làm, giờ con đang định đâu đấy?"
"Là như thế này, tổng giám đốc Mặc, giám đốc Lý bố trí tôi và cô Mặc đi đến tập đoàn An Thị làm chút việc." Trác Thiên Hạo giành trước nói.
"Ừ." Mặc Vệ Quốc đối diện với anh ta, trên khuôn mặt hiện lên nụ cười của người hiền lành, ông ta dịu dàng nói: "Trước đây, Tinh Tinh hoàn toàn chưa tiếp xúc với phương diện này, phiền cậu chiếu cố nhiều hơn."
Trác Thiên Hạo vội vàng nói: "Không phiền, mỗi người mới đều trải qua như vậy."
"Tôi lo Tinh Tinh không có căn bản, không thể đảm nhiệm được công việc này, mặc kệ có thế nào, phiền cậu chiếu cố con bé nhiều hơn." Mặc Vệ Quốc nói: "À, phải rồi, cậu tên gì nhỉ?"
Vẻ mặt Mặc Tinh thản nhiên, người trong công ty vốn bất mãn với chuyện cô nhảy dù làm trợ lý giám đốc tài vụ, bố cô còn nhắc đi nhắc lại trước mặt người ta như vậy, e là sẽ có càng nhiều người nghĩ rằng cô tới công ty là không lý tưởng.
Trác Thiên Hạo đẩy gọng kính: "Tôi tên là Trác Thiên Hạo, ngày Thiên Hạo, là một kế toán ở bộ phận tài vụ, năm ngoài vừa chuyển đến tổng công ty."
"Thanh niên trẻ có thể vào đến tổng công ty, tôi tin rằng cậu là người có năng lực, làm việc tốt nhé!" Mặc Vệ Quốc vỗ vai anh ta, rồi lại động