"Cô Mặc à?" Giám đốc Thương làm ra vẻ ngạc nhiên: "Sao cô lại tới đây? Tìm tôi có việc à?"
Mặc Tinh nhếch môi: "Tôi tìm giám đốc Thương tất nhiên là có việc, nhưng tôi ở phía sau gọi ông một lúc, hình như ông đều không nghe thấy."
Vẻ ngạc nhiên trên mặt giám đốc Thương càng nhiều thêm: "Vậy sao? Thế thì đúng là lỗi của tôi, thế mà vừa nãy tôi không có nghe thấy."
"Dù sao ông cũng lớn tuổi rồi, tôi có thể hiểu được." Mặc Tinh nói.
Ý ngoài mặt chữ, ông già rồi, tai điếc.
Giám đốc Thương: "..."
"Tôi tìm ông có việc gì, chắc trong lòng ông cũng rõ, tôi không vòng vo với ông nữa." Mặc Tinh nói: "Tập đoàn An Thị cũng là tập đoàn lớn rồi, lại làm ra cái chuyện lề mề trả tiền này, nói ra không dễ nghe nhỉ?"
Nghe thấy vậy, giám đốc Thương lại thở dài: "Haiz, tôi cũng biết cái chuyện này nói ra không không dễ nghe, nhưng dạo gần đây nguồn tiền lưu động của công ty xảy ra chút vấn đề, hiện tại tiền này thật sự là không trả được."
"Cho dù tôi và cô An có ân oán riêng tư như thế nào, hai nhà khó tránh khỏi vấn đề hợp tác, bây giờ giám đốc Thương làm như này, ông không lo làm hỏng quan hệ hợp tác của hai nhà à?" Mặc Tinh nói nặng hơn một chút.
Giám đốc Thương cười khổ nói: "Giống như cô nói đó, hai nhà đã là bạn bè lâu năm rồi, tôi cũng không cần vì chuyện này làm hỏng quan hệ của hai nhà."
"Nhưng gần đây trùng hợp là nguồn tiền lưu động của công ty xuất hiện một ít vấn đề, không thể trả tiền đúng hạn.
Nhưng cô yên tâm, tập đoàn An Thị cũng không phải công ty nhỏ gì, chắc chắn sẽ không không trả."
"Chúng tôi chỉ trì hoãn mấy ngày, tiền vi phạm hợp đồng và tiền lãi cao như thế chúng tôi cũng trả đủ, nói ra, tập đoàn Mặc Thị các cô cũng không tính là thiệt, vẫn là lời, tôi cũng hơi ghen tị với các cô rồi đấy."
Cái tốt cái xấu đều bị ông ta nói hết rồi, hơn nữa chỗ nào cũng là ý tập đoàn Mặc Thị đã chiếm được lời to.
Trương Thiệu Ninh biết Mặc Tinh còn có quan hệ khá thân thiết với Hứa Thư Di, Trương Hàn, nên anh ta cũng không có cho cô sắc mặt đẹp gì.
"Giám đốc Thương luôn miệng nói tập đoàn An Thị không có tiền, thế tập đoàn An Thị lấy cái gì tham gia vào dự án lần này vậy? Theo như tôi được biết, số tiền mà dự án này yêu cầu, cao hơn con số một trăm sáu mươi triệu tệ nhỉ?"
Mặc Tinh hoàn toàn không biết dự án mà hai nhà muốn tranh giành là dự án gì, cô cũng không biết rốt cuộc dự án này cần bao nhiêu tiền, cô nói như vậy, chẳng qua là gạ hỏi giám đốc Thương mà thôi.
Giám đốc Thương sửng sốt, rồi mới thở dài một cái: "Cô Mặc bắt đầu làm việc không lâu, chắc là không rõ lề lối bên trong này."
"Nói khó nghe thì, anh em ruột còn tính sổ cơ mà.
Giữa mỗi một giám đốc trong công ty với cả quản lý dự án, tiền thuộc về ai, trước tiên đều phải viết được vào trong dự toán tài vụ, nhưng không phải ai muốn tạm thời thuyên chuyển liền thuyên chuyển được."
"Nếu không bởi vì một dự án xuất hiện vấn đề, tiền của những dự án khác đều phải điều sang bên này, thì chẳng phải cả công ty đều lộn xộn à?"
Hôm nay Mặc Tinh mới bắt đầu đi làm, quả thực cô không rõ cách thức bên trong.
Lúc này, cô không phân rõ được những lời mà ông ta nói là thật hay là nói dối, trong đó có sơ hở hay không, nhưng cô lại không tiện bàn với Trác Thiên Hạo, nhất thời cô không biết phải trả lời thế nào.
Nhưng nếu cứ để giám đốc Thương đi như thế này, e là lần tới gặp mặt ông ta sẽ càng khó hơn.
Lúc này, thấy hai người dây dưa không dứt, anh ta bực mình nói: "Đã nói xong chưa hả? Có đi ăn cơm nữa không vậy? Nếu ông không đi thì nói sớm đi, tôi tự đi ăn!"
"Xin lỗi, đã chậm trễ chút thời gian, giờ đi ngay đây." Giám đốc Thương cười làm lành với anh ta một cái, sau đó ông ta nói với Mặc Tinh với vẻ cực kỳ áy náy: "Xin lỗi cô Mặc, chỗ tôi còn có việc, tôi xin cáo từ trước."
Nói xong, ông ta không cho Mặc Tinh cơ hội từ chối đã trực tiếp rời đi cùng Trương Thiệu Ninh.
Trước khi đi, Trương Thiệu Ninh còn đắc ý hừ Mặc Tinh một tiếng.
Mặc Tinh: "..."
"Cô có lục đục với cậu Trương à?" Trác Thiên Hạo tiến lên vài bước hỏi.
Mặc Tinh lắc đầu, cô với Trương Thiệu Ninh chỉ từng gặp