"Cái này cũng mặt dày quá rồi đấy, hãm hại người ta lại còn bắt người ta cảm ơn cô ta! Tôi nhổ vào!"
"Trông đúng là dáng vẻ của bạch liên hoa, thật là ghê tởm!"
"Tôi ghét nhất là loại người ở sau lưng hãm hại người khác, đào góc tường của bạn thân thì cũng thôi đi, vậy mà còn vu oan hãm hại người ta nữa!"
Đối với loại chuyện bị bạn thân đào góc tường, phụ nữ lúc nào cũng để bụng hơn đàn ông.
An Sơ Tuyết nghe thấy rõ rành rành, nụ cười cứng ngắc trên khuôn mặt, sắc mặt có hơi khó coi.
"Giá thị trường của tập đoàn An Thị đã ngâm nước gần hai mươi phần trăm, hơn nữa Cảnh Nam cũng đã chọn ở bên tôi rồi, tôi cũng không có chịu tổn thương mang tính thực chất gì."
"Dù sao thì trước đây An Sơ Tuyết cũng là bạn tôi, tôi cũng không muốn thấy cô ấy quá xấu mặt, các cô đừng nói cô ấy nữa." Mặc Tinh nói với mấy cô gái với vẻ mặt khó xử.
Một cô gái trong số đó làm một động tác giả nhổ nước bọt xuống đất, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Tôi ghét nhất là loại bạch liên hoa thánh mẫu như cô đấy, rõ ràng bị người ta bắt nạt, còn phải đi tha thứ cho người ta, đúng là nhớ ăn không nhớ đánh."
"Cô bảo cô không chịu tổn thương mang tính thực chất gì hả, thế hai năm tù đó là tính thế nào đây? Tôi đã xem ảnh chụp rồi, trên người cô chỗ nào cũng là sẹo, chắc chắn trong tù cô đã bị đánh nhiều!"
Một cô gái khác tức giận tiếp lời: "Đúng thế, cô đừng bị người phụ nữ xấu xa này lừa gạt, cô phải để tâm một chút vào! Nếu cô ta thật sự biết lỗi rồi, thì phải chủ động xin đi tù hai năm, trải nghiệm nỗi khổ mà cô từng chịu!"
An Sơ Tuyết cúi đầu, không nhìn rõ vẻ mặt.
Mặc Tinh khẽ thở dài, chua sót nói: "Hay là thôi đi, dù sao thì trước đây cô ấy cũng là bạn tôi, tôi cũng không tiện yêu cầu cô ấy như vậy."
Bộp bộp!
Vừa dứt lời, An Sơ Tuyết chống tay lên xe lăn, vật lộn quỳ dưới đất, vẻ mặt chân thành: "Thật sao? Chỉ cần tôi đi tù hai năm, cô sẽ tha thứ cho tôi sao?"
Nghe cô ta nói như vậy, ba cô gái kia lập tức á khẩu, đưa mắt nhìn nhau.
An Sơ Tuyết nói với vẻ nghiêm túc lại chua sót: "Thật ra tôi đã từng bảo đi tù để bù đắp lại lỗi lầm, nhưng sức khỏe tôi không tốt, bố mẹ tôi không đồng ý cho lắm.
Nếu tôi đi tù mà cô tha thứ cho tôi, bây giờ tôi sẽ đi!"
Một câu cuối cùng, nói như đinh đóng cột.
"Vậy sao?" Đáy mắt Mặc Tinh xoẹt qua một tia châm chọc, sau đó cô do dự nói: "Nhưng tôi cũng không thể nhìn cô ngồi tù như vậy."
An Sơ Tuyết cắn môi: "Tôi đi tù cũng không phải, không đi tù cũng không phải, tôi thật sự không biết phải làm như thế nào nữa."
"Dù sao thì trước đây cô cũng là bạn tôi, tôi nhìn cô ngồi tù như vậy thì không nhân nghĩa.
Huống hồ...!huống hồ tôi cũng không biết có phải cô đang hãm hại tôi không, nếu cô vừa vào liền giả vờ tái phát bệnh nặng, sau đó nói tôi là một người xấu, ép cô làm như vậy, thế thì tôi có nghìn cái miệng cũng không giải thích rõ được." Mặc Tinh nói với vẻ mặt khó xử.
Lúc đầu, mấy cô gái trông thấy An Sơ Tuyết chân thành như vậy, trong lòng còn có chút dao động, nghĩ rằng có khả năng đối phương đã thật sự biết sai rồi, dù sao thì mười lăm tuổi cũng quá nhỏ, quả thật có thể là phạm sai lầm dưới cơn xúc động.
Nhưng lúc này nghe thấy Mặc Tinh nói như vậy, mấy người lại khôi phục sự khinh thường dành cho An Sơ Tuyết.
Đúng, ai biết lần này con mụ tâm cơ này có đang mưu tính hãm hại người ta không!
"Cô đứng lên đi, đừng quỳ nữa, nếu bị người ta hiểu lầm là tôi bắt nạt cô, tôi sẽ buồn đấy." Mặc Tinh tiến lên, định đỡ cô ta, nhưng cô đi đến trước mặt cô ta, cô lại lùi về.
Cô xin mấy cô gái giúp đỡ: "Sau khi tôi mang thai thì thường tứ chi vô lực, các cô có thể đỡ cô ấy dậy giúp tôi không?"
Bây giờ cô đã mang thai rồi, nếu mà bị An Sơ Tuyết đẩy thật, thì mất nhiều hơn được.
Mấy cô gái cũng nghe ra ý tứ trong câu nói của Mặc Tinh, lập tức có hai người đi qua, hỗ trợ đỡ An Sơ Tuyết lên xe lăn.
Mặc Tinh lên tiếng nói cảm ơn.
"Tôi đã biết lỗi rồi, cô cần gì phải xỉ