"Chẳng phải là giỏi lắm sao? Sao bây giờ không đứa nào nói chuyện nữa hả?" Đây là lần đầu tiên ông cụ Tiêu bị người khác lừa gạt như thế này, lại cộng thêm chuyện xảy ra ở cuộc họp cổ đông đợt trước nữa, sắc mặt của ông ấy khó coi đến cực điểm: "Quỳ xuống hết cho ông!"
Tiêu Cảnh Nam cũng không có cãi, phù một tiếng quỳ xuống sàn, nhưng đợi đến khi Mặc Tinh cũng sắp quỳ, anh duỗi tay ra đỡ cô: "Em đừng quỳ, sàn nhà lạnh."
"Nhưng em đã làm ông nội tức giận, hơn nữa đây...!đây đúng là lỗi của em." Mặc Tinh chưa khóc ra tiếng, nhưng hốc mắt đỏ ửng, thoạt nhìn liền khiến cho người ta cảm thấy đau lòng.
Thái độ của Mặc Tinh có hơi vi diệu bất thường so với ngày thường, ông cụ Tiêu đã chú ý được rồi.
Nhưng cơn giận đã nhanh chóng làm cho ông ấy ném điểm khác thường này ra sau đầu, ông ấy hừ lạnh một tiếng, rồi đi tới trước mặt Mặc Tinh, cây gậy trong tay nhắm ngay vào đầu gối cô, ông ấy lạnh lùng nói: "Là tự quỳ, hay ông làm cho cháu quỳ."
"Ông nội, cháu..." Mặc Tinh vừa mở miệng, cái gậy đã đập lên người cô ròi.
Cô không ngờ ông cụ Tiêu sẽ ra tay bất ngờ, hơn nữa còn đập khá mạnh, cô mở to mắt, rồi bảo vệ bụng của mình theo bản năng.
Tiêu Cảnh Nam đứng lên với tốc độ nhanh nhất, nhưng vẫn không ngăn được.
Mặc Tinh bụp một tiếng quỳ xuống sàn, nửa người trên không chịu khống chế lao về phía trước.
Phập.
Tiếng mảnh sứ vỡ đâm vào tay đặc biệt rõ ràng.
Chiếc cốc vỡ nằm ngay bên cạnh, trùng hợp cánh tay của Mặc Tinh ấn lên mảnh vỡ, máu tươi lập tức chảy ra.
"Mặc Tinh!" Tiêu Cảnh Nam định đi đỡ Mặc Tinh, cô liếc mắt ngăn anh lại, nhưng anh vẫn làm như không nhìn thấy, rồi tiến lên đỡ cô, cho cô tựa vào trong lòng anh: "Em sao rồi?"
"Không sao." Mặc Tinh lắc đầu.
Thấy hai người không coi lời nói của mình ra gì, gương mặt ông cụ Tiêu giăng đầy mây đen.
Ông ấy dùng cái gậy gõ mạnh xuống đất mấy cái, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: "Cảnh Nam, cháu đừng có mà ép ông."
"Anh ấy cũng chỉ là quá lo lắng cho cháu và con thôi, ông đừng giận." Mặc Tinh đẩy Tiêu Cảnh Nam ra, quỳ dưới sàn.
Cô không nhắc đến đứa bé còn tốt, vừa nghe thấy hai chữ đứa bé, ông cụ Tiêu liền nghĩ đến chuyện mình bị đùa giỡn, vẻ mặt ông ấy lập tức trở nên âm trầm.
"Đã đến lúc này rồi, thế mà vẫn còn dám lấy chuyện mang thai giả ra lừa tôi!" Ông cụ Tiêu nhấc chân tính đạp Mặc Tinh.
Tiêu Cảnh Nam nhíu mày, anh nhanh chóng tiến lên, nhưng Mặc Tinh đưa mắt ra hiệu dừng lại, anh vẫn dừng lại: "Nếu ông không muốn có đứa chắt này nữa thì cứ việc đạp xuống!"
Ông cụ Tiêu từng bị hai người lừa một lần, lúc này nghe thấy lời này thì do dự, nhưng sức hấp dẫn của đứa chắt đầu tiên thật sự là quá lớn.
Ông ấy vẫn còn lưỡng lự, cuối cùng vẫn dừng lại động tác trên chân.
"Ông nội, cháu thật sự...!thật sự đã mang thai rồi ạ..." Mặc Tinh hoảng sợ che bụng, trên mặt nước mắt dàn dụa.
Ông cụ Tiêu thấy người khóc thì thấy phiền: "Đừng khóc nữa! Suốt ngày giống với người mẹ đó, chỉ biết khóc, không có tí não nào, thật không biết Cảnh Nam thích cô ở điểm nào! Ngu xuẩn!"
Câu ngu xuẩn cuối cùng kia, cũng không biết là đang mắng Mặc Tinh, hay đang mắng Tiêu Cảnh Nam, hoặc là mắng cả hai người.
"Xin lỗi ông nội, cháu đã lừa...!lừa ông, nhưng bây giờ cháu...!bây giờ cháu đã mang thai thật, mấy hôm trước cháu mới phát...!phát hiện..." Mặc Tinh một tay giữ miệng vết thương trên cánh tay, sau đó lại dùng cái tay dính đầy mái lau nước mắt, trên mặt cũng đã dính rất nhiều máu, thoạt nhìn rất thảm hại.
Ông cụ Tiêu bị cô khóc cho phiền: "Đừng khóc nữa!"
"...!Cháu...!cháu không...!khóc." Mặc Tinh hít mũi hai cái, cố gắng kìm nén tiếng khóc.
Ông cụ Tiêu cảm thấy hôm nay Mặc Tinh rất khác với bình thường, nhưng cũng không nói ra được rốt cuộc là khác chỗ nào, có thể là sự khác biệt của khóc và không khóc sao?
Nhưng mà chuyện cô lừa mình đã bại lộ, cô sợ đến nỗi khóc, cái này cũng là chuyện thường tình!
"Sao tôi biết lần này cô không lừa tôi? Hửm?" Ông cụ Tiêu tức giận nhìn cô, rồi nghiêm giọng hỏi.
Mặc Tinh cắn môi, cô đã cố gắng không khóc rồi, nhưng