Tiêu Cảnh Nam nhíu mày, anh liếc mắt nhìn màn hình hiển thị trên điện thoại cô, anh chưa nhìn thấy nội dung cuộc trò chuyện, nhưng anh nhìn thấy ghi chú đối tượng trò chuyện, bác sĩ Lục.
"Ba tháng đầu thì dễ xảy thai nhất, các thứ như điện thoại máy tính tốt nhất là cách xa người một chút, tôi cầm giúp em." Anh cũng không cho cô thời gian phản ứng, trực tiếp cầm lấy điện thoại của cô.
Mặc Tinh liếm cánh môi khô khốc, cô nói: "...!Vậy khi có người gửi tin nhắn cho tôi, anh nhớ nói cho tôi biết."
Tiêu Cảnh Nam ừ một tiếng.
Trong phòng khách, Thủy Thanh Lan, Mặc Vệ Quốc với cả Mặc Lôi dạo này rất bận đều đang ở đây, ba người đang nói gì đó, thoạt nhìn bầu không khí rất hòa thuận.
Thấy Mặc Tinh đi vào, Mặc Lôi đứng phắt dậy, anh ấy hớn hở nói: "Tinh Tinh, anh vừa bàn thành công một vụ làm ăn lớn với tập đoàn Lâm Dĩnh! Ngày kia nhà họ Phong sẽ tổ chức một buổi tiệc tối, cũng mời anh nữa, em đi cùng anh đi!"
Tập đoàn Lâm Dĩnh là công ty của nhà họ Phong, độ nổi tiếng rất cao.
Nhưng nó làm ăn chủ yếu sang các nước như Mỹ, Nhật, New Zealand, giao thiệp trong nước rất ít, chỉ đầu tư vào tập đoàn Tiêu Thị.
Mặc Lôi có thể bắc được quan hệ với người của tập đoàn Lâm Dĩnh, đây chắc chắn là một chuyện đủ để gây chấn động vòng xí nghiệp quốc nội!
Mặc Tinh cũng sửng sốt, lúc này cô mới mừng rỡ nói: "Chúc mừng anh trai."
"Cũng chẳng có gì hay mà chúc mừng, anh con là ăn may!" Mặc Lôi còn chưa mở lời, đã bị Mặc Vệ Quốc giành nói trước: "Trên đường đi nó giúp đỡ một ông cụ, trùng hợp ông cụ đó là người nắm quyền nhà họ Phong, nên mới cho nó một cơ hộp hợp tác như này!"
Nghe thấy vậy, Mặc Lôi rất là bất mãn: "Bố tưởng ai muốn ăn may cũng ăn may được đấy à? Bố muốn ăn may còn không ăn may được cơ!".
Truyện Sắc
"May mắn cũng là một phần của thực lực, giống như bố, nếu năm đó bố không may mắn cưới được mẹ, thì bây giờ bố sẽ không phải là tổng giám đốc của tập đoàn Mặc Thị." Mặc Tinh thản nhiên nói.
Mặc Vệ Quốc nhíu mày, sắc mặt có hơi khó coi: "Khi những người khác ăn chơi chè chén, bố đang làm việc! Mọi thứ mà bố có được bây giờ, đều là bố dùng hai bàn tay của mình làm nên, không đơn giản như con nói đâu!"
"À." Mặc Tinh châm chọc cười một tiếng: "Nếu không có công ty mà ông bà ngoại để lại, trong hai mươi năm ngắn ngủi, một sinh viên nghèo như bố có có được địa vị như bây giờ không?"
Mặc Vệ Quốc ghét nhất là người khác bảo mọi thứ hiện giờ ông ta có được là dựa vào nhà vợ, ông ta tức đến nỗi mặt đỏ tai hồng: "Con..."
"Con không điếc, bố không cần nói to như vậy." Mặc Tinh ngắt lời ông ta.
Mặc Vệ Quốc thở hổn hển, ngực phập phồng dữ dội, lời nói đã đến cổ họng rồi, nhưng liếc thấy Tiêu Cảnh Nam ở bên cạnh, ông ta hừ một tiếng, rồi nuốt xuống.
"Thôi, coi như cuối cùng anh con cũng đã làm được một việc có thể nhìn được, bố không tranh cãi với con." Ông ta sửa lời.
Mặc Tinh nhếch môi trào phúng.
Vốn dĩ Mặc Lôi rất vui mừng, bị bố anh ấy nói như vậy, sắc mặt anh ấy cũng khó coi.
Anh ấy đi đến trước mặt Mặc Vệ Quốc, rồi tức giận nói: "Con bảo đảm, chỉ cần bố còn sống một ngày, con tuyệt đối không tranh giành tập đoàn Mặc Thị với bố, bố không cần phòng con như phòng trộm vậy."
Mặc Vệ Quốc bị anh ấy nói cho đỏ cả mặt, ánh mắt có chút trốn tránh: "Bố mỉa mai con, chẳng qua là lo con kiêu ngạo."
Mặc Lôi không để ý đến ông ta, mà đi đến trước mặt Mặc Tinh và Tiêu Cảnh Nam, anh ấy tò mò duỗi tay ra xoa bụng cô, sau đó vui vẻ nói: "Tinh Tinh, chị dâu em nói với anh, anh sắp làm cậu rồi."
"Vâng." Nói đến đứa bé, ánh mắt của Mặc Tinh không tự giác dịu dàng hơn.
Ánh mắt của Tiêu Cảnh Nam rơi trên bàn tay chướng mắt của Mặc Lôi, anh duỗi tay ra, vỗ xuống.
"Anh bị điên à?" Mặc Lôi chả hiểu sao bị vỗ.
Tiêu Cảnh Nam nhíu mày: "Sao anh trai lại tùy tiện mắng người?"
Mặc Lôi bị tiếng xưng hô anh trai này làm cho rùng mình, cả người nổi da gà: "Tôi tùy tiện mắng người ư? Nếu không phải anh vô duyên vô cứ vỗ