"Cô Mặc, cô hiền lành quá, nên trước đây mới bị cô ta bắt nạt như vậy." Có một nhân viên nữa nói với vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Trước đây, Mặc Tinh đã nghe câu này khá nhiều, nhưng lần này thân phận của người bị hại và người gây hại đã đảo lại, cỡ nào châm chọc đây.
Cơn giận như muốn xông ra khỏi lồng ngực, nhưng cuối cùng An Sơ Tuyết vẫn kìm lại.
Cô ta cắn môi, nhẹ giọng nói: "Các cô hiểu lầm rồi, tôi chỉ tới mời Mặc Tinh ăn bữa cơm thôi, cô ấy không chịu, nếu đã như vậy, thì thôi."
Không ai để ý đến cô ta.
"Mặc Tinh, tôi biết trước đây tôi đã làm chuyện tổn thương đến cô, nhưng tôi đã biết lỗi rồi, việc làm hiện tại cũng đều là đang thử bù đắp lại cho cô.
Nhưng cô không nên..
không nên đổi trắng thay đen trước mặt mọi người, cô như thế, thì có khác gì so với tôi của trước kia?" An Sơ Tuyết chua xót nói.
Mặc Tinh nhíu mày, vô tội nói: "Đổi trắng thay đen cái gì, cô đang nói cái gì vậy? Cô An, tôi đã nói là tôi tha thứ cho cô rồi, chắc không phải cô vẫn còn muốn đâm lén tính kế tôi gì đó chứ?"
"Chắc chắn đấy! Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, con người cô ta đen từ trong ra ngoài, ngay cả tóc cũng có mưu tính, sau này cô cách xa cô ta ra thì tốt hơn!"
"Nói khó nghe thì cô Mặc à, quả thật cô An thông minh hơn cô rất nhiều, người ta dùng đầu ngón chân cũng có thể bẫy cô, tốt nhất là cô hãy cách xa cô ta ra."
Mấy người bên cạnh khuyên.
Mặc Tinh bày ra vẻ mặt do dự: "Nhưng dù sao trước đây cô ấy cũng là...!là bạn của tôi."
An Sơ Tuyết bị lời nói của cô làm cho khó chịu, thấy thế cô ta định lên tiếng phản bác, vạch trần mặt nạ của Mặc Tinh, nhưng cuối cùng cô ta vẫn lý trí kìm lại xúc động.
ngôn tình tổng tài
"Là lỗi của tôi, tôi luôn cho rằng biết sai thì thay đổi rồi sẽ có được sự tha thứ, là tôi đã suy nghĩ viển vông rồi." An Sơ Tuyết đau buồn nói: "Xin lỗi, làm cô không vui rồi, bây giờ tôi sẽ đi."
Cô ta liếc mắt nhìn Mặc Tinh với ánh mắt tràn đầy áy náy, sau đó quay xe lăn đi ra ngoài.
Hôm nay đi thẳng đến tập đòan Mặc Thị tìm Mặc Tinh, cô ta đã xúc động quá rồi!
Trước nay con người luôn thích đồng cảm với kẻ yếu, lúc này thấy cô ta bày ra dáng vẻ này, mấy nhân viên nữ đưa mắt nhìn nhau, bắt đầu suy nghĩ lại xem là có phải mình đã nói quá đáng quá rồi không.
"Phía trước có bậc thang, cô là một người tàn tật đi không tiện, tôi bảo người bế cô xuống." Mặc Tinh lo lắng nói một cau, sau đó nhanh chóng gọi một nhân viên nam tướng mạo đẹp trai nhưng ăn mặc không đẹp lắm qua đây, bảo anh ta bế An Sơ Tuyết đi xuống.
Cô nhấn mạnh ba chữ người tàn tật.
An Sơ Tuyết nắm chặt tay vịn xe lăn, cô ta lắc đầu từ chối: "Cảm ơn, nhưng không cần đâu."
"Nhưng cô không tiện mà." Mặc Tinh cắn môi nói: "Cô...!chắc không phải là Cảnh Nam tới đón tôi, cô muốn bảo anh ấy bế cô xuống đấy chứ?"
Lúc này bọn họ đang đứng ở cửa tập đoàn, vừa khéo có thể nhìn thấy Tiêu Cảnh Nam đang dừng xe ở bên ngoài.
Câu này vừa nói ra, ánh mắt của mấy nhân viên nữ nhìn An Sơ Tuyết đã thay đổi.
Hôm nay lý trí của An Sơ Tuyết toàn bên bờ vực sụp đổ, cô ta cố gắng kìm lại lửa giận trong lòng: "Vậy thì làm phiền anh này rồi."
Nhân viên nam vãn luôn liếc mắt híp híp nhìn cô ta, nghe vậy thì nói luôn câu không cần khách sáo, sau đó tiến lên ôm lấy cô ta.
Anh ta đặt một tay ở hông cô ta, một tay còn lại thì nâng ở vị trí trên đùi cô ta một chút, nhìn qua quy củ vô cùng.
Nhưng An Sơ Tuyết có thể cảm nhận được, ngón tay của anh ta đang...!sờ mông cô ta.
"Tôi mang thai, không thể đi nhanh như vạy, phiền các cô mang xe lăn xuống cho cô ấy." Mặc Tinh nói với mấy nhân viên nữ một tiếng.
Lập tức có hai người đồng ý luôn.
Mặc Tinh đứng ở cửa nhìn thấy người đàn ông bế An Sơ Tuyết rời đi, trong lúc An Sơ Tuyết quay đầu nhìn cô, cô nở một nụ cười thật tươi với cô ta.
"Sơ Tuyết tới tâm trạng em lại còn vui như này hả?" Tiêu Cảnh Nam đã tiến lên, đi tới bên cạnh cô: Rất hiếm thấy."
Mặc Tinh cụp mắt: "Khó khăn lắm mới chiếm thượng phong một lần,